Những phù văn thần bí kia có một loại lực lượng an ủi linh hồn, làm hắn bình tĩnh kỳ ảo.
Chính là ở dưới loại lực lượng đó hỗ trợ, cơ thể ngàn thước của hắn sau khi ma hóa lại nhỏ đi thành hình thái bình thường.
Không chỉ như thế, hắn cũng từ loại trạng thái ngây ngốc kia khôi phục tỉnh táo.
Thể hệ huyết mạch Thời Không Yêu Linh, ở trong cơ thể hắn vốn ở vào một phương yếu thế nhất, đừng nói so sánh với huyết mạch ác ma, huyết mạch Thần tộc, có lúc ngay cả huyết mạch Hư Hồn Chi Linh cũng không bằng.
Nhưng, sau khi từng khối Tinh Không Linh Tinh kia bay đến, rất nhiều phù văn long lanh dung nhập huyết mạch hắn, hắn rõ ràng cảm giác được huyết mạch Thời Không Yêu Linh mạnh lên từng chút một.
“Ồ!”
Cùng lúc đó, hắn tập trung cảm ứng một chút, phát hiện một khối tinh thể màu tím kia trong hồn đàn thế mà cũng ước chừng to lên gấp ba.
“Tử hồn lực lượng áo nghĩa phân tán trong Minh hà tụ tập lại với nhau rồi?”
Lúc hắn kinh ngạc, đột nhiên bay về phía bầu trời, cao ngang với từng tòa Tinh Không Linh Tinh kia hình thành đỉnh núi.
Hắn chợt nhìn về phía Minh hà, sắc mặt biến hóa to lớn.
Dòng Minh hà đó xuyên Hoàng Tuyền Luyện Ngục, ở trong thời gian ngắn ngủn thế mà đã khô cạn biến mất.
Liếc một cái nhìn lại, ngay cả một giọt nước Minh hà cũng không thấy nữa.
Một bóng ma to lớn, ở một đầu khác bên bờ Minh hà, phát ra tiếng rít gào thảm thiết.
Người cách nhau rất xa, hắn chỉ nhìn thấy bóng ma to lớn kia có chín cái đầu, ma thân giống như đang không ngừng biến ảo.
Nháy mắt nhìn thấy bóng ma đó, trong hồn đàn của hắn, một khối tinh thể màu tím kia đột nhiên ngo ngoe muốn động.
Hắn lập tức hiểu, bóng ma có chín cái đầu nọ, tất có sâu xa với khối tinh thể màu tím kia.
Nhưng, không đợi hắn suy nghĩ sâu xa nhiều, thể hệ huyết mạch trong cơ thể hắn thuộc về Thời Không Yêu Linh, ở sau khi tụ tập rất nhiều phù văn sáng long lanh, đột phát biến hóa!
Lượng lớn tri thức liên quan Thời Không Yêu Linh nhất tộc chợt ùa vào não hải hắn, cường hành hóa thành một bộ phận linh hồn hắn.
Các loại truyền thừa thần bí từ trong huyết mạch Thời Không Yêu Linh lóe lên mà ra, khắc ở linh hồn hắn.
Thể hệ huyết mạch Thời Không Yêu Linh, như ở trong cơ thể hắn nở rộ ra ánh sáng kỳ lạ lóa mắt, hình thành thiên phú huyết mạch mới.
Hắn chợt nhìn về phía từng khối Tinh Không Linh Tinh to lớn kia.
Những Tinh Không Linh Tinh đó trôi nổi ở cạnh hắn, to lớn như núi, theo huyết mạch hắn dị động, đã có sự biến ảo kỳ diệu.
Từng khối Tinh Không Linh Tinh to lớn đột nhiên thần quang vạn trượng, bên trong quang ảnh dâng trào.
Nháy mắt thời gian, từng khối Tinh Không Linh Tinh to lớn kia như biến hết thành các tấm gương.
Từ mỗi một tấm gương, đều có thể nhìn thấy các trường cảnh trông rất sống động, nhìn thấy từng cái thiên địa khác nhau.
Trong một tấm gương thật lớn lóe ra trường cảnh Thần tộc, ngọn núi nguy nga, thần điện to lớn, từng chiếc tinh không cự hạm trôi nổi.
“Thần Vực...”
Hắn chưa từng đi Thần Vực, nhưng từng nghe Kiền Thăng, Lưu Dạng miêu tả, cho nên hắn chỉ nhìn thoáng qua, đã nhận ra thiên địa trong tấm gương kia là Thần Vực của Thần tộc.
Trên khuôn mặt hắn tràn đầy nét kinh ngạc, bóng người khẽ động, lại tới chỗ một khối Tinh Không Linh Tinh to lớn khác.
Từ trong Tinh Không Linh Tinh này, thế giới hiện lên, thiên địa linh khí dị thường nồng đậm, có rất nhiều tộc nhân Linh tộc cưỡi ma sủng, bay lượn ở trời cao.
“Linh giới của Linh tộc...”
Da mặt rung động một cái, hắn lại nhìn một khối Tinh Không Linh Tinh to lớn khác.
Từ trong khối Tinh Không Linh Tinh này lóe ra một thế giới u ám vô biên, khắp thế giới này là sương mù thật dày, trong sương mù có rất rất nhiều u ảnh mơ hồ hoạt động.
“Hồn tộc, Hồn giới!”
Vẻ mặt hắn ngưng trọng, lại dời về phía một khối Tinh Không Linh Tinh to lớn khác.
Mặt đất hoang vắng lạnh như băng, có rất rất nhiều như ao chôn xương, rất nhiều tộc nhân Cốt tộc hoạt động, tụ tập cùng một chỗ giống như bàn bạc chuyện quan trọng...
“Cốt tộc, Bạch Cốt giới!”
Hắn xuyên qua ở giữa các khối Tinh Không Linh Tinh tương đối to lớn kia, sắc mặt càng lúc càng phức tạp. Từ trong những Tinh Không Linh Tinh đó, hắn lại liên tiếp thấy được thiên địa Vũ tộc, Địa Ma tộc, long sư tộc vân vân các chủng tộc vực ngoại.
“Ồ!”
Trong một khối Tinh Không Linh Tinh thật lớn khác, khung cảnh lóe lên khiến hắn bỗng nhiên biến sắc.
Từ trong khối Tinh Không Linh Tinh đó, hắn thấy được trường cảnh quen thuộc, thấy được Trung Ương thế giới, thấy được Kình Thiên thành...
Một khắc này, linh hồn hắn ầm ầm chấn động.
Cũng ở lúc này, từng đám kí ức tri thức liên quan những Tinh Không Linh Tinh kia trở nên vô cùng rõ ràng sáng tỏ.
“Rắc rắc rắc!”
Hàng ngàn khối Tinh Không Linh Tinh to lớn chợt dựa vào lẫn nhau, từng khối khảm vào nhau.
Những Tinh Không Linh Tinh đó như là gỗ lắp ghép, ráp tranh, dần dần gom lại một chỗ.
Rất lâu sau, rất nhiều Tinh Không Linh Tinh hóa thành một khối lăng kính nhiều mặt lớn vô cùng.
Lăng kính đó vốn cao mấy vạn thước, như có thể liên thông đến một tầng luyện ngục trên, lại nhanh chóng co rút.
Trong thời gian ngắn ngủn, lăng kính nhiều mặt lớn vô cùng kia biến thành chỉ có kích cỡ bàn tay.
Lăng kính yên tĩnh trôi nổi ở trước ngực Tần Liệt.
Tần Liệt nheo mắt, vừa thể ngộ bộ phận tri thức truyền thừa liên quan lăng kính, vừa hờ hững nhìn lăng kính.
“Chí bảo Thời Không Yêu Linh nhất tộc -- Tinh Không Kính!”
Ngay một khắc này, hắn biết vũ trụ mênh mông vô ngân, đối với hắn mà nói không có bất cứ trở ngại nào nữa!
Hắn lấy một ngón tay, nhẹ nhàng xoay chuyển một chút lăng kính nhiều mặt kia, hồn niệm khẽ động.
Lăng kính nhiều mặt, một mặt trong đó đột nhiên phóng to.
Trường cảnh, trong nháy mắt lóe lên mà ra, trong chốc lát, hắn và trong đó tựa như lập tức hình thành một thông đạo.
Đồng thời, đoạn linh hồn liên hệ giữa hắn và Ám Hồn Thú phân thân, cũng trong nháy mắt nối lại.
Linh hồn ý niệm của hắn lại lóe lên.
Khối lăng kính nhiều mặt kia, trong đó một khối cực cực nhỏ đột nhiên phóng to.
Từ trong mặt lăng kính phóng to kia, hắn nhìn thấy phân thân Huyết Hồn Thú của hắn bay vút đi ở trong tinh hải tối tăm, giống như đang tìm cái gì.
Hắn và phân thân Huyết Hồn Thú cũng một lần nữa thành lập liên hệ.
“Có vật này, thế gian này... không có người nào có thể ngăn trở ta nữa, cũng không có thiên địa gì có thể cách tuyệt ta nữa.”
Hắn nhếch miệng cười, nắm Tinh Không Kính, liền đột ngột biến mất ở Hoàng Tuyền Luyện Ngục.
Ngay sau đó, giữa không trung Kình Thiên thành, một điểm u quang đột nhiên lóe lên.
U quang đó bành trướng cựa quậy, hóa thành một lỗ đen kì dị.
Bóng người Tần Liệt từ trong hố đen đó đi ra, trên khuôn mặt tràn đầy nét vui mừng.
Nhưng, hắn cũng chưa lưu lại quá lâu ở trên không Kình Thiên thành, mấy giây sau, hắn lại co về hố đen đó.
Bóng người hắn vừa biến mất, hố đen đột nhiên toát ra kia cũng co lại, hóa thành kích cỡ hạt gạo, chợt đột nhiên biến thành hư vô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT