Căn cứ tin tức của nàng trước kia đến xem, Tần Liệt một nửa huyết mạch nhân tộc, một nửa huyết mạch Thần tộc, hẳn là chủng tộc sinh mệnh không sai biệt lắm với Linh tộc.
Nàng tuyệt đối không nghĩ đến Tần Liệt sau khi gặp mặt, thế mà lại là một cao giai ác ma từ đầu tới đuôi, hơn nữa còn là ác ma sau khi ma hóa.
Nàng chưa từng đem ác ma coi là chủng tộc sinh mệnh trí tuệ cao, vừa thấy hình dạng Tần Liệt, lập tức rất là thất vọng.
“Hắn vốn không phải như vậy.” Thâm Lam sau một lát liền tỉnh táo lại, nói: “Ở sau khi Viêm Nhật Thâm Uyên hình thành, hắn thân là kẻ tạo ra... Nhất định là trên người đã xảy ra một số chuyện. Nhưng mặc kệ như thế nào, mặc kệ hắn biến thành dáng vẻ gì, chỉ cần ta biết hắn chính là hắn, là đủ rồi.”
Bối Đế sửng sốt một chút, mới cười hì hì, nói: “Tùy tiện ngươi, ta dù sao phụ trách giúp ngươi đối phó Áo Khắc Thản là được.”
“Linh tộc!” Khoa Ân của Hắc Chiểu Thâm Uyên vẫy cánh chim ác ma, xoay đầu nhìn về phía các nàng, “Các ngươi đến đây làm gì?”
“Lại là một kẻ làm ta ghét.” Bối Đế bịt mũi, “Ta ghét ác ma, càng thêm ghét ác ma của Hắc Chiểu Thâm Uyên, mùi trên người các ngươi, đều khiến ta không muốn tới gần.”
“Ngươi có thể đến, chúng ta sao không thể đến?” Thâm Lam hừ khẽ nói.
Ánh mắt Khoa Ân quét ở trên người Bối Đế một vòng, vẻ mặt dần dần ngưng trọng hẳn lên. “Ta đại khái biết ngươi là ai rồi.”
“Biết là tốt.” Bối Đế không để trong lòng nói.
Sau khi đoán ra thân phận Bối Đế, Hắc Chiểu Thâm Uyên Khoa Ân như không muốn trêu chọc phiền toái, ở sau khi Bối Đế dùng lời nói lạnh lùng trào phúng, vẫn chọn trầm mặc đối đãi.
Hắn hiển nhiên biết Bối Đế lợi hại.
Bối Đế thân là linh chủng của Linh tộc, thân mang ba loại huyết mạch đặc tính, so với Lạc Khắc từ Quỷ Tế Luyện Ngục tới đây, bất luận là thực lực hay là thân phận đều chỉ mạnh hơn chứ không kém.
Bối Đế vốn có thể trở thành thiên túng kỳ tài tộc trưởng tương lai của Linh tộc.
Nhân vật như vậy, ở Linh tộc mười vạn năm có thể cũng chỉ xuất hiện một người, trình độ hiếm có cùng đáng sợ, tuyệt sẽ không nhược cho ác ma quân chủ huyết mạch hậu duệ.
Chính là bởi vì biết Bối Đế thân phận, Khoa Ân mới nhẫn hạ một hơi, không có lập tức phát nan.
“Bối Đế tỷ, ngươi danh khí rất lớn nha.” Thâm Lam khinh thanh nói.
Khoa Ân như lâm đại địch thủ ánh mắt, thủy chung đặt ở Bối Đế trên người, rõ ràng đem Bối Đế xem bình sinh kiến đại địch thủ.
Liên Quỷ Tế Luyện Ngục này trọng giáp ác ma, nhìn đến Bối Đế hiện thân về sau, cũng đều vẻ mặt ngưng trọng.
Bọn họ hiển nhiên cũng ngay lập tức đoán được thân phận Bối Đế.
Thâm Lam có bốn đại đặc tính huyết mạch, vốn nên chói mắt nhất, nhưng lúc nàng và Bối Đế đứng ở cùng một chỗ, toàn bộ ánh mắt kinh sợ bất an đều rơi ở trên người Bối Đế.
Cái này làm Thâm Lam còn có một ít tâm tính của thiếu nữ cũng âm thầm ảo não.
Bối Đế cười hì hì, xoa xoa đầy nàng, nói: “Ta thành danh sớm hơn ngươi. Huyết mạch ta lúc còn ở cấp năm, đã bắt đầu theo tộc nhân chinh chiến tinh hải, ở lúc huyết mạch ta đạt tới cấp bảy, ta cũng đã hoạt động một mình ở Thâm Uyên. Những năm qua, cao giai ác ma chết ở trên tay ta, không có một trăm cũng có chín mươi, bọn chúng biết tên ta, sẽ sợ ta cũng là đương nhiên.”
Nói tới đây, nàng cười tủm tỉm nhìn về phía những trọng giáp ác ma kia của Quỷ Tế Luyện Ngục, nói: “Tám tầng luyện ngục phía dưới, hậu duệ huyết mạch của những ác ma quân chủ kia, ta cũng từng giết ba tên, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt hơn người.”
Lời vừa nói ra, ngay cả Thâm Lam cũng âm thầm giật mình, ánh mắt nhìn về phía Bối Đế có thêm một tia kính ý.
Nàng lần trước ở nơi này, từng gặp Địch Già của Hoàng Tuyền Luyện Ngục, khi đó Địch Già chính là thủ lĩnh của toàn bộ ác ma.
Rất nhiều tộc nhân Linh tộc đều chết ở trong tay Địch Già, nàng biết rõ Địch Già đáng sợ.
Về sau, nàng gặp được Lăng Ngữ Thi, vừa thức tỉnh huyết mạch “Hồn Ngục”, triển hiện ra lực thống trị linh hồn, khiến nàng cũng kinh hãi biến sắc.
Đích thân trải qua, nàng mới biết được ác ma ra từ tám tầng luyện ngục, so với ác ma của tầng Thâm Uyên khác mạnh hơn nhiều lắm.
Bối Đế giết chết ba ác ma, ra từ tám tầng luyện ngục phía dưới, là hậu duệ của những ác ma quân chủ kia, cái này đủ để chứng tỏ nàng đáng sợ.
Cũng khó trách ác ma của Hắc Chiểu Thâm Uyên, còn có trọng giáp ác ma kia của Quỷ Tế Luyện Ngục, vừa đoán ra thân phận nàng, lập tức vẻ mặt liền trở nên ngưng trọng.
“Linh tộc Bối Đế phải không?” Ngay tại lúc này, Lạc Khắc đã hoàn thành ma hóa, đột nhiên nhìn chằm chằm về phía nàng, nhếch miệng cười hung dữ nói: “Lúc ta ăn xong trái tim kẻ tạo ra Thâm Uyên này, cũng sẽ chậm rãi xé nát ngươi, ngươi mở mắt chờ đi!”
“Ồ, ngươi nếu có bản lãnh thì cứ thử xem, xem cuối cùng ai xé nát ai.” Bối Đế nét cười không giảm.
“Được!” Lạc Khắc rống giận một tiếng.
Lạc Khắc hoàn thành ma hóa, ước chừng cao bốn thước, toàn thân trải đầy ma văn thần bí phức tạp.
Sau lưng hắn có thêm một cái đuôi như con rắn khổng lồ, trên cái đuôi đó cũng đầy hoa văn kì dị, theo cái đuôi hắn vung, những ma văn đó như trở nên tươi sống, phóng thích ra dao động năng lượng phi thường rõ ràng.
Từng mảng lân giáp như vảy rồng, từ trong cơ thể hắn sinh ra, bao trùm ở bộ ngực, sau lưng cùng hông hắn, như một kiện ma giáp thiên nhiên tạo ra.
Những lân giáp đó theo hắn hít thở, run lên, từ đó không ngừng phun trào ra ma khí màu tím.
Một thanh kiếm sắc bén tinh tế, bị hắn nắm giữ, trên thanh kiếm sắc bén đó lại truyền tới khí tức linh hồn của Thâm Uyên đại lĩnh chủ.
Lạc Khắc sau khi ma hóa, ngược lại dần dần tỉnh táo lại, không điên cuồng gào rống nữa.
Tay ma của hắn cầm thanh kiếm sắc bén, đột nhiên sinh ra các sợi gân thịt, những gân thịt đó như dây thừng trói ở trên cán kiếm, giống như huyết mạch nối liền với thanh kiếm này.
“Thanh kiếm này, lấy xương sống của một đại lĩnh chủ rèn luyện mà thành, là quà cha ta tặng cho.” Lạc Khắc nhếch miệng cười, nói với Tần Liệt: “Đại lĩnh chủ đó, là cha ta chém giết trước khi trở thành ác ma quân chủ, hắn là địch thủ cả đời của cha ta. Trái tim hắn sau khi bị cha ta nuốt ăn, cha ta mới trở thành ác ma quân chủ của Quỷ Tế Luyện Ngục, mà xương sống hắn, thì hóa thành thanh kiếm này trong tay ta, hiện tại ta để ngươi ngửi một hơi khí tức của hắn.”
Thân thể Lạc Khắc sau khi ma hóa, vung thanh kiếm sắc bén đó, cách xa mấy trăm thước, đã hướng Tần Liệt đâm đến.
Ma văn trên người Lạc Khắc, ở lúc hắn vung kiếm, như các đám ma vân dâng trào hẳn lên.
Năng lượng huyết mạch của hắn, theo gân thịt hắn quanh ở trên cán kiếm kia, dữ dội rót vào trong thanh kiếm sắc bén.
Thanh kiếm sắc bén tinh tế này, xa xa chỉ về phía Tần Liệt, trong kiếm như có ma quang không đếm xỉa giới hạn không gian, trong nháy mắt đột ngột hiện ra ở ngực Tần Liệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT