“Viêm Giới! Phần Nhật Luân!”

Trong khoảnh khắc, Tần Liệt thúc giục thiên phú huyết mạch và bí thuật, lấy bản thân làm trung tâm, đem Viêm Giới ngưng kết ra.

Ba bánh xe lửa lấy lực lượng huyết mạch ngưng kết quay chung quanh hắn, bắt đầu gào thét xoay tròn.

“Hô hô hô! Xẹt xẹt! Tê tê!”

Bánh xe lửa và các con ma trùng lập tức xảy ra va chạm trong bóng đêm, lúc ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt, hắn có thể nghe được bọn ma trùng kia rên rỉ thống khổ.

Do ba cái Phần Nhật Luân mở đường, hắn điều khiển Viêm Giới, hướng tới phương hướng Lưu Dạng lao nhanh đến.

“Thiên La Huyết Võng!”

Bí thuật Huyết Điển nửa bộ dưới ghi lại được hắn phóng ra, ngay tại mảng bầu trời này hình thành tấm lưới máu tia máu đan xen.

“Ám Diệu Thạch đang di động!”

“Có cái gì trói buộc Ám Diệu Thạch rồi!”

“Khí tức của Tần Liệt!”

Ba khối Ám Diệu Thạch lơ lửng ở chỗ Kiền Thăng, Nam Khi và Lưu Dạng, bị các sợi máu dẫn dắt, đột nhiên hướng phương hướng khác bay đi.

Vị trí Ám Diệu Thạch chiếu rọi cũng đang xảy ra biến hóa.

Một tên ác ma cười hung dữ, xách một thanh chiến đao cực lớn bằng xương trắng, nhắm đầu bổ về phía Kiền Thăng, đột nhiên bị một khối Ám Diệu Thạch lơ lửng lộ ra.

Hai người Kiền Thăng và Diễm Phong không nói hai lời, lập tức lấy thế công cuồng bạo đáp lại.

“Tật Lưu Ảnh Hỏa!”

Các chùm ánh lửa, như cái bóng của lửa, từ trong thiên linh cái của Kiền Thăng và Diễm Phong mơ hồ mà thành.

Các cái bóng lửa kia, thoạt nhìn giống như một đám Kiền Thăng và Diễm Phong, có lực lượng huyết mạch cực kỳ đáng sợ.

Những hỏa ảnh đó hung ác va chạm ở trước ngực ác ma dữ tợn xách chiến đao bằng xương trắng, từ trên trời giáng xuống.

Ác ma đột nhiên bại lộ ở dưới Ám Diệu Thạch, bị các chùm hỏa ảnh kia nháy mắt thẩm thấu đến trong cơ thể.

“Bồng!”

Toàn thân ác ma này đột nhiên điên cuồng bốc cháy lên, giống như ngay cả máu thịt cùng xương khớp trong cơ thể đều đang nổ vang “bốp bốp”.

Bên kia, Nam Khi một chỗ đó, cũng có hai ác ma bị Ám Diệu Thạch chiếu rọi ra.

“Hỏa hồn! Liệt Diễm Hùng Sư!”

“Bí thuật huyết mạch -- Phần Nhật Luân!”

“Bí thuật huyết mạch -- Bát Cực Viêm Nhật!”

Nam Khi, Lợi Duy và các đồng bạn kia của hắn lập tức rống to thành tiếng, toàn bộ lấy bí thuật huyết mạch đáp lại.

Một con sư tử đực rít gào trong lửa, nhiều cái bánh xe lửa, còn có tám mặt trời mãnh liệt, cùng nhau tiếp đón đến trên người hai ác ma bại lộ kia.

“Oành!”

Hai ác ma, chưa kịp làm ra bất cứ gì đáp lại, đã bị lửa hoàn toàn bao phủ.

Cũng ở giờ phút này, Tần Liệt đến từ trong bóng đêm, đã đến bên cạnh Vụ Sa và Lưu Dạng.

Lực lượng huyết mạch hắn ngưng kết Viêm Giới, chợt đem Vụ Sa và Lưu Dạng chụp vào trong đó, làm hai nữ tử này lập tức cảm giác được một loại cảm giác an toàn.

Khối Ám Diệu Thạch kia vốn lơ lửng ở đính đầu hai nàng, trong di động, đem một ác ma chiếu rọi ra.

“Là ngươi di động Ám Diệu Thạch!” Con mắt màu bạc xám của hắn liếc về phía Tần Liệt.

“Là gia hỏa kia dẫn đầu!” Lưu Dạng cả kinh nói.

“Phốc phốc!”

Các sợi máu quấn quanh ở trên khối Ám Diệu Thạch kia đột nhiên bị từng đạo sắc bén không nhìn thấy chặt đứt, khối Ám Diệu Thạch di động đó lập tức ngưng trệ bất động ở không trung.

Ám Diệu Thạch ở giữa Tần Liệt cùng ác ma cầm đầu kia, Tần Liệt có thể nhìn thấy ác ma bậc cao đó, hắn cũng có thể nhìn thấy Tần Liệt.

“Ta tính sai rồi, không dự đoán được ở trong các ngươi thế mà có hỗn huyết giả tồn tại. Lực lượng ta bám vào trên Ám Diệu Thạch, chỉ có thể ngăn cách huyết mạch lực của Liệt Diễm gia tộc, lại không thể ngăn cản lực lượng khác đi thẩm thấu dẫn dắt.”

Ác ma bậc cao có con ngươi màu bạc xám tai dài, nương ánh sáng nhạt của Ám Diệu Thạch, lạnh lùng nhìn Tần Liệt.

“Thật không ngờ, Liệt Diễm gia tộc sẽ cho phép một hỗn huyết giả tiến vào, xem ra trên người ngươi nhất định có chỗ kỳ lạ.”

Nói xong, hắn liếm liếm khóe miệng, con ngươi đột nhiên hiện ra sự tanh máu, “Nhưng ngươi ngăn ta ăn! Ta sẽ khiến ngươi chết vô cùng thống khổ!”

“Ăn...”

Vụ Sa và Lưu Dạng hai nàng nhìn huyết quang trong con ngươi hắn, đột nhiên hiểu thức ăn theo như lời ác ma này... Chính là hai người các nàng.

Tựa như Hạo Kiệt thích lấy ngón tay ngọc của nữ ác ma bậc cao làm đồ ăn vặt, có rất nhiều ác ma bậc cao, cũng thích ăn thiếu nữ Thần tộc trẻ tuổi xinh đẹp.

“Ta tên Vi Sâm Đặc, đến từ Hỗn Loạn Thâm Uyên, Thần tộc Thị Huyết nhất mạch Hạo Kiệt các ngươi, có từng hướng các ngươi nhắc tới ta hay không?”

Ác ma tuấn mỹ có con ngươi màu bạc xám, vừa liếm khóe môi đỏ tươi, vừa nói: “Ta và Hạo Kiệt chính là có hứng thú sở thích giống nhau!”

Tầm mắt hắn dừng ở chỗ cái cổ đẹp của Vụ Sa và Lưu Dạng, trong mắt đột nhiên hiện ra tham lam cùng dục vọng trần trụi.

Ở dưới ánh mắt hắn, đáy lòng Vụ Sa và Lưu Dạng phát lạnh, đột nhiên sinh cảm giác tuyệt vọng chạy trời không khỏi nắng.

“Chẳng qua, ta sẽ giết hỗn huyết giả này trước, sau đó lại chậm rãi hưởng dụng các ngươi.” Vi Sâm Đặc buồn bã nói.

“Hô!”

Ám Diệu Thạch vốn dừng lại giữa hắn cùng Tần Liệt, đột nhiên một lần nữa bay đi, lại một lần nữa lơ lửng ở đỉnh đầu Tần Liệt cùng Vụ Sa.

Lần này tầng ngoài Ám Diệu Thạch bôi lên ánh sáng vỡ vụn màu tím nhạt, như các tia chớp đang nhảy nhót.

“Xẹt!”

Tiếng tia chớp tới lui, từ vị trí Vi Sâm Đặc lúc trước đứng truyền đến, bởi Ám Diệu Thạch hoạt động, khu vực đó giờ phút này đã thành hắc ám tuyệt đối tối như mực.

Vi Sâm Đặc đã từ trong tầm mắt đám người Tần Liệt biến mất.

“Cẩn thận!” Tần Liệt quát khẽ.

Ngay tại một khắc Ám Diệu Thạch lơ lửng ở đỉnh đầu đó, Viêm Giới hắn lấy lực lượng huyết mạch ngưng kết ra, trong khoảnh khắc bị tia chớp cuồng bạo màu tím công kích mấy chục lần.

“Bốp bốp bốp!”

Viêm Giới màu đỏ rực, màn hào quang tầng ngoài không ngừng có điện quang màu tím lóe ra bắn tung tóe.

Tại trong điện quang màu tím bắn tung tóe kia, thế mà lại tràn ngập linh hồn dao động làm người ta tuyệt vọng, dao động đó... Theo tia chớp bắn tung tóe, giống như chậm rãi nổi lên, trở nên càng lúc càng mãnh liệt.

Hắn lấy lực lượng huyết mạch ngưng kết Viêm Giới, có thể ngăn cách những tia chớp màu tím kia xâm nhập, lại không thể ngăn cản loại dao động tuyệt vọng kia thẩm thấu.

“Ô...”

Bên cạnh Vụ Sa và Lưu Dạng hai nàng đột nhiên thấp giọng hô khẽ, lửa cháy cùng ý chí chiến đấu tràn đầy trong con ngươi đỏ rực như bị chậm rãi ăn mòn.

Từ trong mắt các nàng dần dần toát ra tuyệt vọng cùng bất lực, coi như đã từ bỏ trận chiến này.

Ngay cả bản thân hắn, cũng cảm giác được cảm xúc tuyệt vọng vô cùng vô tận, như biển lớn mênh mông ập đến, bao phủ hắn từng chút một.

Viêm Giới ngăn cách, đối với khôn cùng tuyệt vọng kia, thế mà lại không dậy nổi chút tác dụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play