Linh Vực

Chương 1196: Tai bay vạ gió


2 năm

trướctiếp

Tần Liệt xa xa nhìn nàng, tùy ý dò hỏi: “Nàng vì sao luôn đeo một cái mặt nạ?”

Đột nhiên, Vũ Sa và Lưu Dạng đều trầm mặc hẳn lên, trong mắt toát ra một tia ánh mắt đồng tình.

Tần Liệt sửng sốt một chút, trong lòng liền hiểu ra, biết có thể làm nữ nhân cảm thấy đồng tình, đơn giản là dung mạo hỏng.

Quả nhiên, tốc độ Lưu Dạng chủ động chậm lại, cùng hắn tụt lại phía sau đội ngũ, chờ sau khi cách Thương Diệp và Kiền Bao đủ xa, nàng mới nói: “Thương Diệp tỷ trước kia chinh chiến với cường giả Linh tộc, đã bị thương nặng, dung mạo bị hủy nghiêm trọng. Nghe nói... Trên mặt cô ta trải rộng vết sẹo dữ tợn, dù sao từ một lần đó qua đi, cô ta luôn đeo mặt nạ, ngay cả tính tình cô ta, cũng so với trước kia kém hơn rất nhiều. Ở trước khi dung mạo bị hủy, Thương Diệp tỷ rất dịu dàng, tính tình tốt lắm, hơn nữa còn phi thường xinh đẹp.”

“Thì ra là thế.” Tần Liệt gật gật đầu, không nói cái gì nữa.

Có lẽ là nghĩ tới sự đáng sợ của dung mạo nữ nhân bị hủy, Lưu Dạng dọc theo đường đi cũng trầm mặc xuống, không tiếp tục mở miệng nói chuyện.

Bọn họ cam chịu theo Thương Diệp và Kiền Bao, xuyên qua ở trong rừng rậm u ám, hướng tới mục tiêu tiến lên.

Sau đó không lâu.

Từng cái linh hồn khí tức lạnh như băng từ xa xa hiện ra, Tần Liệt ngay lập tức cảm giác được.

“Bọn Huyền Lạc ngay tại phía trước.”

Tần Liệt cùng Lưu Dạng tụt lại phía sau đội ngũ vội vàng đẩy nhanh bước chân.

Bọn họ rất nhanh đã tới bên cạnh đám người Nam Khi.

“Tần Liệt, ngươi tốt nhất không nên biểu lộ thân phận nhân tộc hỗn huyết của ngươi, miễn cho rước lấy cho chúng ta phiền toái không cần thiết.”

Ở lúc hắn và Lưu Dạng từ bên cạnh Nam Khi lướt qua, người này đột nhiên rất nghiêm túc dặn dò, “Huyền Băng gia tộc Huyền Lạc, đối với nhân tộc các ngươi không có chút hảo cảm nào, hắn cũng tồn tại thành kiến nghiêm trọng đối với hỗn huyết giả, ngươi phải chú ý một chút.”

Tần Liệt nhíu mày, nói: “Nếu hắn biết ta mang huyết thống nhân tộc, hắn sẽ làm gì ta?”

“Có thể sẽ ở trước khi tiến vào bí cảnh nơi đây, đã tìm ngươi động thủ, cho ngươi khó chịu một chút.” Nam Khi trầm giọng nói.

“Huyền Lạc! Thằng cha này quả thực có cái tật xấu này!” Lưu Dạng cũng phản ứng lại, hét lên một tiếng, cũng nhắc nhở Tần Liệt: “Nam Khi không nói lung tung, Huyền Băng gia tộc Huyền Lạc, quả thật có thành kiến nghiêm trọng đối với hỗn huyết giả, ngươi nhất định phải chú ý một chút!”

“Vì sao?” Vẻ mặt Tần Liệt không thay đổi, thản nhiên hỏi: “Cái tật xấu này của hắn vì sao mà có?”

“Nghe nói một cường giả lứa ông của gia tộc Huyền Lạc, từng ở một vực giới xa xôi, cùng nữ nhân dân bản xứ sinh ra không ít đứa nhỏ. Chủng tộc của vực giới đó, dần dần, rất nhiều đều mang Huyền Băng huyết mạch của Huyền Băng gia tộc, do đó nhanh chóng mạnh lên, cuối cùng còn hùng bá vực giới đó.” Nam Khi thấp giọng giải thích, “Về sau, Huyền Băng gia tộc thừa nhận vực giới đó, là hậu duệ hỗn huyết giả của Huyền Băng gia tộc bọn họ, còn chiếu cố rất nhiều đối với bọn họ.”

“Huyền Lạc cũng từng tu hành ở vực giới đó.”

“Kết quả, cũng không biết chuyện gì xảy ra, hỗn huyết giả của vực giới đó đột nhiên bùng nổ làm khó dễ, tiến hành tấn công tanh máu đối với Huyền Băng gia tộc.”

“Mẹ của Huyền Lạc... Cũng chết ở trong chiến tranh của vực giới đó.”

“Từ đó về sau, Huyền Lạc liền cho rằng hỗn huyết giả chính là sài lang không ăn no, bất luận tốt với bọn họ bao nhiêu, bọn họ cuối cùng có một ngày sẽ quật khởi phản kháng.”

“Hắn cũng từ đó về sau xem hỗn huyết giả của các gia tộc không vừa mắt.”

Vẻ mặt Nam Khi thản thiên, đem nội tình nói rõ ràng, cuối cùng lại nói: “Nói thực ra, ở trong các gia tộc lớn, đều có một số người có cái nhìn khác đối với hỗn huyết giả.”

“Ngươi thì sao? Ngươi thấy thế nào?” Tần Liệt nheo mắt nói.

Nam Khi trước trầm mặc một chút, sau đó nói: “Ta không tin tưởng ngươi, chẳng qua, ta tin tưởng bọn Kiền Bao.”

Tần Liệt gật gật đầu, nói: “Cảm ơn ngươi thành thực nói cho ta biết ý nghĩ chân thật của ngươi như thế.”

Nam Khi hắc hắc cười gượng.

Một khu trống trải sâu trong rừng rậm.

Tiểu đội mười người của Huyền Băng gia tộc lấy Huyền Lạc cầm đầu, như các khối hàn băng, phân tán ngồi thiền ở trên đất trống từng bị chặt cây.

Một cỗ hàn khí nồng đậm, từ trên người những nam nữ thanh niên mặt như hàn băng đó phóng ra, làm khu vực này tỏ ra càng thêm âm hàn băng lạnh.

Ngay tại giữa không trung ngàn mét phương xa mảnh đất trống này, một đoàn thâm uyên ma khí màu tím đậm, như yêu ma trong bóng đêm không ngừng vặn vẹo biến ảo.

Đoàn thâm uyên ma khí đó trôi nổi ở trên trời, trong chốc lát hình thành gió lốc thật lớn, trong chốc lát như huyệt động sâu thẳm, trong chốc lát lại biến thành cái miệng khổng lồ dữ tợn cắn nuốt vạn vật.

Từng đạo điện mang màu tím, các đám lửa màu tím, ở trong đó không ngừng hiện lên nổ tung, hình thành các cỗ dao động năng lượng mãnh liệt khuếch tán về chung quanh.

Sinh mệnh tới gần khu vực đó, bị những năng lượng dao động lan tràn kia ảnh hưởng, đều đã dần dần không khống chế được dục vọng hiếu sát trong lòng, muốn rít gào đại chiến bát phương.

Chỗ thâm uyên ma khí biến ảo, mơ hồ có thể cảm giác được các cỗ linh hồn khí tức kinh khủng, tựa như có cường giả kinh thiên động địa đã ẩn núp trong đó.

Vùng đất trống trải kia trong rừng, đám người Huyền Lạc sở dĩ không nói một lời ngồi thiền, chính là đang chống lại dao động đáng sợ dâng trào của cửa vào bí cảnh kia.

Cũng là mượn dùng những năng lượng khác thường đó để rèn luyện huyết mạch.

“Vù vù!”

Thanh âm hai bóng người ở không trung lướt đi bỗng nhiên truyền tới, Huyền Lạc đang ngồi yên dẫn đầu mở ra mắt, cùng lập tức đứng lên.

“Thương Diệp! Từ khi ta tới đây, ngươi đã luôn bí mà không gặp, hiện tại ngươi rốt cuộc chịu đi ra rồi?” Huyền Lạc như một khối băng lăng sắc bén cắm ở trên mặt đất. Hắn chợt nhìn về phía Thương Diệp cùng Kiền Bao tới đây, lạnh lùng nói: “Ngươi là sợ ta báo thù rửa hận phải không?”

“Một bại tướng dưới tay mà thôi, ta sẽ sợ ngươi?” Thanh âm Thương Diệp lạnh nhạt, không nhanh không chậm truyền đến, “Ta chỉ là phiền chán ngươi, không muốn nhìn thấy ngươi, không muốn ngươi xuất hiện ở trong tầm mắt ta.”

“Vậy ngươi vì sao hiện tại tới đây?” Huyền Lạc lạnh lùng nói.

“Nói lời thừa! Ta muốn dẫn đầu tiến vào bí cảnh, tất nhiên phải tới nơi này.” Thương Diệp không kiên nhẫn nói.

“Trước khi đi vào, ngươi ta chiến trước một trận, ta cũng muốn xem ngươi mấy năm nay đúng như bên ngoài nói, đã cường đại đến có thể hướng tới huyết mạch cấp tám rảo bước tiến lên hay không!”

Huyền Lạc vừa nói, Huyền Băng huyết mạch trong cơ thể đã kích phát ra, một khối băng giáp trong suốt bất giác đã bao trùm thân hắn.

“Liệt Diễm gia tộc bên kia có một hỗn huyết giả tới đây, ngươi nếu tinh lực không chỗ phát tiết, có thể tìm hắn đi hoạt động một chút.” Con ngươi dưới mặt nạ của Thương Diệp dần hiện ra hào quang quỷ dị, “Hắn đến rồi.”

“Tỷ, ngươi đây là làm gì?” Kiền Bao cười khổ nói.

“Ta muốn xem Huyền Lạc một chút, còn có gia hỏa kia ở không gian loạn lưu vực tầng ngoài Linh Vực, từ trong tay ta chạy thoát, nay đều có tiến bộ gì rồi.” Thương Diệp hờ hững nói.

Phen lời này của nàng vừa dứt, đám người Tần Liệt và Lưu Dạng quả nhiên chạy tới đây.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp