Tần Liệt chấn động, nhìn pho tượng trong tay, hô hấp trở nên dồn dập: “Lý thúc, đó là ông nội của ta, ta muốn biết tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Ông nội của ngươi?” Mắt Lý Mục thoáng sáng rực lên, cất giọng sâu xa nói: “Ông nội ngươi là người tài ba a….”
Trong lúc Tần Liệt nôn nóng muốn biết nguyên do trong đó, Lý Mục lại nói với Nham Băng Tuyết Lang Vương: “Nơi này đã cách Băng Nham thành một đoạn, có thể đi được rồi.”
Nham Băng Tuyết Lang Vương như gật đầu, nhổ ra một ngụm hàn vụ màu trắng bạc.
Hàn vụ nồng đậm như bức màn, nhanh chóng bao bọc thân thể Tần Liệt và Lý Mục. Dưới ánh mặt trời chói chang, Tần Liệt, Lý Mục và Đại Lang Cẩu nhanh chóng được bao bọc bởi băng tinh dày đặc.
Băng tinh không chảy thành nước mà biến thành hơi bốc lên, hàn vụ tiêu tán.
Tần Liệt, Lý Mục và Đại Lang Cẩu đã quỷ dị biến mất.
…
Tần Liệt như từ trong hầm băng lạnh lẽo tỉnh lại, vừa mở mắt ra, hắn biến sắc, kêu lên: “Nơi này là nơi nào?”
Trong tầm mắt hắn, chỉ thấy những khối băng dày đặc, như đang ở sâu trong thế giới sông băng. Những phiến băng cao mấy chục mét, hàng trăm mét băng vững chãi, ẩn ẩn bên trong sông băng như có phong ấn thứ gì đó.
Dưới chân là khối băng cứng lạnh lẽo, xung quanh hắn đều là băng cứng, hắn đang bị kẹp ở bên trong một vùng băng đạo (con đường băng) chật hẹp, hoạt động rất khó khăn.
“Bên này!” Âm thanh Lý Mục từ phía trước truyền đến. Hắn và Nham Băng Tuyết Lang Vương đang ở bên trong một cái băng đạo, đang khoan thai rảo bước đi.
Tần Liệt đưa chân bước ra, bỗng nhiên sững sờ. Hắn phát hiện quanh thân hắn có tầng tầng gợn sóng bao quanh, gợn sóng tầng tầng lớp lớp tựa hồ như đang giúp hắn chống lại cực hàn bên ngoài.
Nội tâm hắn xuất hiện nghi hoặc cực lớn, Tần Liệt nhíu chặt mày, theo phương hướng của Lý Mục và Nham Băng Tuyết Lang Vương đuổi theo.
Cứ như vậy đi thẳng tới, chậm rãi hướng một đỉnh băng mà đi. Đi hơn nửa canh giờ, hắn cùng Lý Mục và Nham Băng Tuyết Lang Vương trèo lên một ngọn băng óng ánh, đứng ở trên đỉnh khối băng.
“Cẩn thận nhìn xung quanh.” Lý Mục trầm giọng nói.
Tần Liệt theo lời, chăm chú xem xét tường tận, nhìn về một ngọn băng nhỏ gần đó, nhìn vào bên trong đỉnh ngọn băng…
Một con vật tương tự như Kim Nham thú, nhưng so với Kim Nham thú thì khủng bố hơn nhiều, lớn hơn gần năm mươi lần, vậy mà bộ dáng như bị phong ấn ở trong đỉnh băng kia.
Con linh thú này như Kim Nham thú được phóng đại lên mấy chục lần, cao vài chục thước, trông như một ngọn núi trải rộng hùng vĩ. Quanh thân sắc vàng rực rỡ, toàn thân kết dày đặc băng tinh, hiện ra tư thái không cam lòng, ngửa mặt lên trời gào thét.
“Nhìn cái khác trên sông băng.” Lý Mục nhắc nhở.
Đáy lòng Tần Liệt lạnh run, lại quan sát ngọn băng bên cạnh, vẻ hãi hùng kinh dị càng ngày càng hiện rõ. Ánh mắt kinh hoàng ngày càng nồng đậm.
Một linh thú Băng Phách mãng to như cự long, thân thể dài tầm 30m, tầng tầng băng tinh óng ánh vây xung quanh thân nó, khiến nó như lơ lửng rất diệu kỳ bên trong một đám mây rực rỡ.
Tương tự, con Băng Phách mãng này cũng bị băng làm cho đông cứng lại, không hề động đậy gì được.
Một nơi khác, bên trong một ngọn núi băng. Một con Sư tử lớn trừng to đôi mắt. Trong con ngươi màu tím ánh lên quang mang như là vẫn còn đang chuyển động.
Tần Liệt nhìn vào đôi mắt nó, thì cảm thấy lòng can đảm như bị nứt ra, sinh ra một loại cảm giác khủng bố như bị một Hồng Hoang Man Thú nhìn chằm chằm vào.
“Ba con Linh Thú này ta cũng không biết rõ danh tính. Đại khái là Kim Nham thú, Băng Phách mãng và Thú Vương Tử Tình Viêm Sư Vương hiện giờ, chính là do huyết mạch của bọn chúng diễn sinh biến hóa mà ra.” Lý Mục chen vào nói, rồi chỉ vào từng ngọn sông băng phía xa xa nói ra: “Phía trong những ngọn sông băng bên kia, cũng có những Linh thú khổng lồ như thế bị đóng băng…” đọc truyện mới nhất tại tung hoanh. com
“Những ngọn băng này đều là chỗ sâu phía trong Cực Hàn Sơn Mạch?” Tần Liệt hít sâu một hơi, khẽ nói: “Nơi tu luyện của Nham Băng Tuyết Lang Vương và Tử Tình Viêm Sư Vương có phải là chỗ này hay không? Đỉnh băng này, cũng không giống như trong truyền thuyết là cao vút lẫn vào trong mây.”
“Ngươi nói vừa đúng vừa không.” Lý Mục cười cười. “Nơi đây đúng thật là sâu bên trong Cực Hàn Sơn Mạch, nhưng không phải bên trong những sông băng kia, mà là phía dưới trăm trượng trong lòng đất.
“Cái gì? Chúng ta đang ở dưới lòng đất? Bên dưới lòng đất trong Cực Hàn Sơn Mạch cả trăm trượng?” Tần Liệt kinh hãi thốt.
“Không sai.” Lý Mục chỉ lên đỉnh đầu. “Sao ngươi không nhìn thử xem?”
Tần Liệt mạnh mẽ ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên cao trăm mét cách đỉnh đầu, dĩ nhiên lại là một khối băng trụ rũ ngược xuống.
Trên đầu không có bầu thời, chỉ có băng trụ như lưỡi kiếm sắc bén đâm xuống, chỉ thấy sông băng mênh mông vô bờ, không có chút nào có dấu hiệu tồn tại sinh mạng sống.
Đây đúng là một thế giới dưới lòng đất Cực Hàn Sơn Mạch.
“Năm đó. Ta cũng từng ở bên trong Cực Hàn Sơn Mạch, nhưng tiếc là cũng không biết sâu trong lòng đất có điều thần kỳ khác.” Lý Mục sâu kín thốt lên: “Sau khi ta rời đi, Tiểu Băng có được phúc duyên, trùng hợp tiến vào nơi đây. Nó vốn là Tuyết Lang, rất dễ dàng mượn nhờ độ lạnh giá nơi đây mà tu luyện. Cho nên rất nhiều năm trôi qua, khi ta lần nữa tìm đến nơi này, thì nó đã thành Nham Băng Tuyết Lang Vương, trở thành Thú Vương của Cực Hàn Sơn Mạch.
Lý Mục nhìn về phía Tần Liệt: “Tiểu Băng có thể có thành tựu ngày hôm này, tất cả đều nhờ khí tức Cực Hàn ở địa phương này.”
Tần Liệt ngạc nhiên nhìn về phía Nham Băng Tuyết Lang Vương.
“Ông nội của ngươi cũng đã tới nơi này.” Lý Mục thay đổi đề tài nói: “Ông ngươi tại Cực Hàn Sơn Mạch quanh quẩn vài năm, tựa hồ như sớm biết có một chỗ như vậy, sau khi hắn tới đây, vẫn luôn tìm kiếm nơi này nhiều năm. Dựa theo lời Tiểu Băng, ông nội ngươi là người rất có nguyên tắc. Lúc ông ta ở đây, cũng không tùy ý đánh giết Linh Thú Cực Hàn Sơn Mạch, cũng không phá hư kết cấu xung quanh của Cực Hàn Sơn Mạch…”
Tần Liệt ngưng thần lắng nghe.
“Ông nội ngươi cuối cùng cũng đến vị trí sông băng trên đầu chúng ta, ông ta tìm được cửa vào, mà nơi cửa vào… luôn được Tiểu Băng canh chừng cẩn thận.” Trên mặt Lý Mục hiện lên một tia ngạc nhiên. “Ông ta ở cửa vào đã chiến thắng Tiểu Băng, do đó thuận lợi tiến vào nơi này, đi tới sâu bên trong sông băng dưới lòng đất, cũng nhìn thấy được những Linh thú bị phong ấn này.”
Thời điểm này, trong mắt Nham Băng Tuyết Lang Vương toát ra vẻ kinh sợ.
“Ông nội ngươi ở nơi này đi qua một vòng, cũng không động đến và lấy đi cái gì, rồi trở ra. Tựa hồ như ông ta rất thất vọng. Dường như nơi đây không phải là nơi ông ấy muốn tìm, tựa như đã tìm nhầm chỗ, cho nên ông ấy mới tay không đi ra.” Lý Mục nhìn thật sâu về phía Tần Liệt. “Ông ta và Tiểu Băng trò chuyện trong chốc lát, rồi ra khỏi Cực Hàn Sơn Mạch, về sau cũng không thấy quay trở lại.”
“Ông ấy đi đâu?” Tần Liệt vội hỏi.
“Ha ha, điều này chúng ta cũng không rõ.” Lý Mục lắc đầu. “Chuyện có quan hệ đến ông ấy, cũng đều do Tiểu Băng nói cho ta biết mà thôi.”
“Trước kia Tiểu Băng cho rằng nó là Thú Vương Cực Hàn Sơn Mạch, cảm thấy nó đầy đủ cường đại, vẫn còn có thể tiếp tục mượn nhờ khí tức cực hàn nơi này tu luyện thêm một thời gian ngắn nữa. Cho nên nó do dự không muốn đi theo ta. Sau khi nó bị ông nội của ngươi đánh bại, mới biết được nó không đủ mạnh mẽ như suy nghĩ của nó, cho nên nó quyết định theo ta rời đi, sau đó Tử Tinh Viêm Sư Vương mới trở thành Thú Vương, tiếp đó mới có chuyện Linh Thú và võ giả tranh đấu lần này.”
Lý Mục cười nhạt một tiếng: “Cho nên nói đầu sỏ gây nên chuyện này, thì ông nội ngươi cũng là một nhân vật chính, là ông ta thúc đẩy việc Tiểu Băng rời đi.”
“Đến cùng ông nội đang tìm cái gì? Lại luôn luôn tìm kiếm nhiều năm…”
Chân mày Tần Liệt nhăn tít lại, bỗng nhiên ý thức được việc Tần Sơn mang theo hắn đến Lăng Gia trấn. Trú ngụ tại Lăng Gia trấn có lẽ là để thuận tiện ra vào Cực Hàn Sơn Mạch, thuận tiện cho việc ông nội tìm thứ đồ vật gì đó.
Chỉ là, vùng đất sông băng dưới lòng đất như kỳ tích này, cũng không có vật ông hắn tìm. Vậy đến tột cùng ông nội muốn tìm cái gì? Sau này ông lại đi đâu?
Một bí ẩn được giải khai, lại càng nhiều bí ẩn hơn không biết được, nội tâm Tần Liệt nghi vấn ngày càng nhiều, hận không thể gặp được Tần Sơn, đưa những hoang mang nghi vấn trong lòng đều hỏi cho hết.
“Ông ngươi trong Cực Hàn Sơn Mạch cũng đã từng thuận tay giúp không ít Linh Thú, cái mộc điêu kia chính là biểu tượng cho thân phận của ông ấy, rất nhiều Linh thú bên trong Cực Hàn Sơn Mạch nhận biết mộc điêu. Đương nhiên, những Linh thú nhận ra mộc điêu đều có cấp bậc tương đối cao, đã mở ra linh trí.” Lý Mục cũng có chút tiếc nuối: “Ta nghe Tiểu Băng nói chuyện tình của ông nội ngươi. Liền đi tới sơn mạch, muốn cùng ông ta gặp gỡ một lần, đáng tiếc lại không có cơ hội gặp được.”
Tần Liệt trầm mặc hồi lâu, rồi hỏi: “Lý Thúc, vì sao người lại dẫn ta tới đây? Lẽ nào chỉ để cởi bỏ một mối nghi hoặc trong lòng ta sao?”
Lý Mục nhếch miệng nở nụ cười: “Ông ngươi không phá hư nơi này, cũng có thể giết chết được Tiểu Băng, nhưng lại không làm thế, lại cùng Tiểu Băng nói chuyện một hồi về sự tình tu luyện… Tiểu Băng cảm kích ông ta, cho nên muốn tỏ lòng biết ơn ông ấy lên chính bản thân ngươi, vì vậy để cho ta mang ngươi tới, lại để cho ngươi ở nơi này lãnh ngộ Hàn Băng chi ý.”
“Hàn Băng chi ý?” Tần Liệt ngạc nhiên.
“Đúng là Hàn Băng chi ý!” Lý Mục nghiêm sắc mặt: “Rất rất lâu trước kia, Cực Hàn Sơn Mạch hẳn là một rừng rậm tràn đầy sức sống, tồn tại rất nhiều Linh thú thời kỳ Thượng cổ. Sở dĩ nơi đây biến thành Cực Hàn Sơn Mạch hôm nay, sở dĩ trong lòng đất có rất nhiều sông băng, cũng có rất nhiều Linh thú thời cổ đại bị đóng băng, đều là vì có người từ hư không đánh ra một chưởng….”
“Đánh ra một chưởng?” Tần Liệt kinh hoàng kêu lên một tiếng.
“Đúng, một chưởng từ hư không đè xuống, trăm dặm đất đai sơn mạch bị lún sâu xuống mấy trăm trượng dưới lòng đất. Hàn khí phóng ra, đóng băng tất cả Linh thú trong đó, đóng băng vùng đất dưới lòng đất, lại khiến cho dãy núi hóa thành đỉnh băng, khiến cho nơi đây phải đổi tên thành Cực Hàn Sơn Mạch.” Tự nhiên Lý Mục sinh ra kính ý: “Một chưởng này quả nhiên là nghiêng trời lệch đất, khiến cho đất trời phải biến sắc, trong chưởng ẩn chứa Hàn Băng chi ý bất diệt cổ kim, thủy chung vẫn lượn lờ tại vùng đất băng tinh nơi này.”
Hắn nhìn về phía Tần Liệt nói tiếp: “Tiểu Băng để ngươi cảm ngộ chính là Hàn Băng chi ý ở nơi này, về phần có thể lĩnh ngộ hay không, vậy thì phải xem vận mệnh của ngươi thế nào.”
Tần Liệt nghe nói, tâm tình lay động. Cũng không biết lời Lý Mục thật giả ra sao, nhưng chỉ nghĩ tới những hình ảnh đó, lại khiến cho hắn kích động vô cùng.
Một chưởng thay đổi quy tắc đất trời, lại khiến cả dãy núi biến thành đỉnh băng, khiến trăm dặm đất đai chìm sâu vào lòng đất, Hàn Băng chi ý bất diệt cổ kim, điều này là sự thật sao?
“Lý, Lý thúc, làm sao người biết là do một chưởng tạo thành?” Tần Liệt lắp bắp hỏi.
“Bởi vì chưởng ấn vẫn còn.” Lý Mục thoáng lúng túng rồi nói ra: “Chưởng ấn bị băng tuyết dày đặc bao trùm lấy, bây giờ ngươi không thể nhìn thấy, tốt nhất là tập trung tinh lực, dụng tâm lĩnh ngộ Hàn Băng chi ý nơi đây.”
“Ta có bao nhiêu thời gian?” Tần Liệt hỏi.
“Ba tháng.” Lý Mục nói: “Ba thánh sau, ta và Tiểu Băng sẽ rời khỏi Cực Hàn Sơn Mạch, đối với ngươi, ta sẽ có sắp xếp khác.”
“Làm thế nào để lĩnh ngộ Hàn Băng chi ý nơi đây?”
“Đơn giản.” Lý Mục cười hắc hắc.
Sau một khắc, gợn sóng vờn quanh trên người Tần Liệt đột nhiên biến mất.
Hơi lạnh thấu xương lập tức từ bốn phương tám hướng tràn đến. Tần Liệt như đột nhiên bị kéo vào một khe nứt đầy băng tuyết,. thân thể lập tức bị đông cứng, xương cốt toàn thân đều vang lên tiếng nổ “ken két” quái dị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT