Linh Vực

Chương 1125-1: Ngươi có thể đến thử! (1)


2 năm

trướctiếp

“Thương Diệp là đường tỷ của ta, không lâu trước đây, ở sâu trong hư không loạn lưu vực của Linh Vực, ta từng thấy ngươi...” Kiền Bao thì lại thản nhiên, cũng không che dấu việc này, “Thương Diệp tỷ trước khi đi, từng hướng ngươi đòi một giọt bản mạng tinh huyết, nhưng ngươi lại chưa cho. Khi đó, ta ở một đầu khác của không gian thông đạo, là ta thúc giục Thương Diệp tỷ rời khỏi, ngươi nhớ chưa?”

Tần Liệt chợt nhớ ra.

Lúc ấy, Thương Diệp là bị thanh âm của một thiếu niên một đầu khác của không gian thông đạo thúc giục, mới vội vã rời khỏi.

Cẩn thận nghĩ lại, thanh âm đó không phải chính là Kiền Bao này sao?

Sau khi Tần Liệt xác định Kiền Bao chính là thiếu niên Thần tộc thúc giục Thương Diệp rời khỏi kia, lập tức cảnh giác hẳn lên.

“Thì ra là ngươi.”

Vẻ mặt Tần Liệt chợt nghiêm túc, theo bản năng thuyên chuyển lực lượng huyết mạch, con ngươi lóe ra tia lửa.

Huyết mạch hắn thay đổi, Kiền Bao xây dựng ra “Viêm giới”, lập tức phát giác được.

Kiền Bao hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Tần Liệt cũng trở nên phức tạp hẳn lên.

“Chảy huyết mạch gia tộc, lại không phải tộc nhân thực sự, thế này phải đối đãi như thế nào?” Hắn âm thầm đau đầu.

Không lâu trước đây, hắn và Thương Diệp hai người đem tin tức gặp được Tần Liệt thông báo bên trên.

Rất nhiều người già của Liệt Diễm gia tộc đối với việc này đều tương đối coi trọng.

Đáng tiếc, bởi vì Thương Diệp chưa thể từ tay Tần Liệt cướp lấy một giọt bản mạng tinh huyết, những lão nhân đó không có cách nào thông qua huyết mạch lạc ấn, để xác định ngọn nguồn huyết mạch của Tần Liệt, cũng không thể biết được xuất thân của Tần Liệt.

Kiền Bao còn từng cố ý hỏi việc này, muốn biết năm đó Liệt Diễm gia tộc trước khi từ Linh Vực rút lui, có tộc nhân ở lại phụ cận Linh Vực hay không.

Đối với việc này, lão nhân được hắn tôn kính kia lại kiêng kị, không chịu nhiều lời.

Điều này làm Kiền Bao tin tưởng năm đó ở nội bộ Liệt Diễm gia tộc hẳn là từng xảy ra một số chuyện.

Chẳng qua, hắn chỉ có huyết mạch cấp bảy, còn chưa đủ tư cách tiếp xúc những chuyện bí mật trong gia tộc, cho nên vị lão nhân kia không nhiều lời.

Kiền Bao vốn tưởng rằng còn cần rất lâu sau, mới có thể ở sau khi gia tộc bước vào Linh Vực, gặp Tần Liệt lần nữa.

Hắn không ngờ được lần thứ hai gặp mặt Tần Liệt tới sớm như vậy.

“Kiền Bao, chuyện gì thế? Ngươi ở bên dưới làm gì? Ồ! Hắn là ai?”

Nữ tử Thần tộc khí chất mềm mại, dáng người lại như nóng bỏng kia, sau khi sai khiến hỏa hồn đem Ma Viêm Kim Sư cấp bảy chém giết, tầm mắt rơi xuống trên người Kiền Bao.

Nàng chợt nhìn thấy Tần Liệt bên cạnh Kiền Bao.

Tần Liệt một mái tóc dài đỏ rực, con ngươi đỏ rực rỡ, như có lửa thiêu đốt, rõ ràng là một tộc nhân đồng tộc.

Nhưng đồng tộc này nàng trước kia lại chưa bao giờ thấy.

Cái phát hiện này làm Vụ Sa vừa sợ vừa nghi.

Nàng sau khi kinh hô, lập tức tò mò hạ xuống, rất nhanh tới bên cạnh Kiền Bao.

“Hắn là ai vậy?” Vụ Sa đánh giá Tần Liệt từ đầu đến chân.

Huyết mạch cấp bảy!

Chỉ cái nhìn đầu tiên, Vụ Sa liền khẳng định Liệt Diễm huyết mạch trong cơ thể Tần Liệt, thế mà cũng đạt tới cấp bảy.

Đồng tộc huyết mạch cấp bảy, đều đã là chiến sĩ thân trải trăm trận, tuyệt đối không thể tầm thường vô danh.

Con mắt như ruby của Vụ Sa chuyển động một chút, phát hiện nàng trước kia chưa bao giờ thấy cũng chưa bao giờ nghe nói người này.

Cái này phi thường không hợp với lẽ thường.

“Bộ dạng không đủ tuấn mỹ...”

Trong lòng nàng đem Tần Liệt và Kiền Bao so sánh một phen, lập tức cảm thấy Kiền Bao càng thêm tuấn mỹ.

Đại đa số tộc nhân Thần tộc, nam giới đều là anh tuấn vô cùng, nữ giới thì là xinh đẹp.

So sánh với Kiền Bao, đường nét trên mặt Tần Liệt có góc có cạnh, điều này làm hắn tỏ ra thân thê cường tráng thô hơn rất nhiều.

-- cái này không phù hợp quan điểm thẩm mỹ của Vụ Sa.

“Hắn là ai vậy?” Vụ Sa trừng hướng Kiền Bao.

Kiền Bao cười cay đắng, còn đang do dự nên đem thân phận Tần Liệt lộ ra hay không, cho nên chậm chạp chưa trả lời.

Lúc này, đám người Diễm Phong và Lưu Dạng, cũng đều đem Ma Viêm Kim Sư bọn họ coi là mục tiêu đánh chết, cũng chú ý tới biến hóa phía dưới.

Vài gia hỏa huyết mạch cấp sáu, ở dưới mệnh lệnh của Diễm Phong cùng Lưu Dạng, bắt đầu xử lý xác chết những Ma Viêm Kim Sư kia.

Hai người bọn họ cũng bay xuống.

Diễm Phong và Lưu Dạng cùng tò mò đánh giá Tần Liệt, đối với lai lịch của Tần Liệt toát ra hứng thú mãnh liệt.

“Kiền Bao, hắn rốt cuộc là ai? Ngươi chung quy có nhận biết không?” Vụ Sa bất mãn nói.

Kiền Bao cười gượng, đau đầu không thôi, vẫn không chịu nhiều lời.

“Ta tên Tần Liệt.”

Nhưng vào lúc này, mãi chưa lên tiếng, Tần Liệt chẳng những tự báo họ tên, còn rất thoải mái nói: “Ta tuy mang huyết mạch giống với các ngươi, nhưng không phải đến từ Liệt Diễm gia tộc.”

“Vậy ngươi đến từ đâu?” Lưu Dạng mím môi, trên khuôn mặt quyến rũ nhộn nhạo ra nụ cười mê người.

“Ta đến từ Linh Vực.” Tần Liệt nhếch môi, cười tươi, bình tĩnh nói: “Cha ta là nhân tộc.”

“Nguy rồi...” Kiền Bao thầm hô.

“Linh Vực! Nhân tộc hỗn huyết!” Diễm Phong như gà chọi, mắt lập tức lóng lánh ánh lửa, “Ngươi chính là gia hỏa đã giao thủ với Thương Diệp tỷ?!”

Hắn vừa mới từ Hắc Ám Thâm Uyên trở về không lâu, ở Hắc Ám Thâm Uyên hắn và Thương Diệp các tộc nhân Hắc Ám gia tộc kề vai chiến đấu, từng nghe Thương Diệp nhắc tới Tần Liệt.

Thương Diệp còn lấy hắn và Tần Liệt so sánh, nói huyết mạch hắn ở lúc cấp sáu, thực lực không mạnh bằng Tần Liệt.

Hắn lúc ấy cực kỳ không phục.

Hắn không cho rằng, một gia hỏa đồng cấp cùng nhân tộc thấp hèn hỗn huyết, sẽ lợi hại hơn hắn.

Hầu như toàn bộ người trẻ tuổi của Thần tộc, trong xương tủy đều có một loại ngạo nghễ -- bọn họ lấy siêu giai huyệt mạch của mình tự hào.

Trừ Linh tộc Hồn tộc, bọn họ coi tộc nhân chủng tộc khác, đều là sinh linh trí tuệ thấp hơn một bậc.

Bọn họ có loại cảm giác về sự ưu việt trời sinh.

Hai vạn năm trước, vài gia tộc của Thần tộc bị ép chạy khỏi Linh Vực, cái này đối với rất nhiều tộc nhân Thần tộc mà nói, là một loại sỉ nhục.

Diễm Phong bởi vì tuổi nhỏ, cũng chưa từng trải qua thời đại đó, nhưng hắn cũng coi tộc nhân năm đó rút lui là vô cùng nhục nhã.

Đối với các loại chủng tộc ở Linh Vực, bọn họ theo bản năng cảm thấy chán ghét, nhất là nhân tộc.

Rất nhiều lão nhân Thần tộc, sau khi từ Linh Vực rút lui, đều từng ở các loại trường hợp cay nghiệt đánh giá nhân tộc.

Những lão nhân đó đem nhân tộc coi là chủng tộc thấp hèn không biết xấu hổ, huyết mạch chỉ có được thiên phú duy nhất “Sinh sản”.

Bọn họ chưa từng nói một câu lời hay về nhân tộc.

Năm đó bọn họ mới tới Linh Vực, nhân tộc ở các tộc địa vị đội sổ, sau đó dẫn đầu thần phục bọn họ.

Làm tưởng thưởng, bọn họ từng dạy nhân tộc rất nhiều bí thuật, giúp nhân tộc trưởng thành, sử dụng nhân tộc giúp bọn họ đối phó các tộc.

Một vạn năm sau, chủng tộc từng yếu nhất Linh Vực này, thông qua bọn họ giúp, cộng thêm đủ loại kỳ ngộ, dần dần trưởng thành cường đại lên.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp