Hai ngày sau.

Diệp Dương Thu và Cao Vũ từ Cực hàn sơn mạch trở về Tinh Vân Các, còn có cả đám Hùng Phách của Xích Viêm hội và đám Na Nặc của Thủy Nguyệt tông đi và.

Nghi thức Đồ Mạc giao quyền cho Liễu Vân Đào chính là đợi Diệp Dương Thu trở về, có đủ mặt trưởng lão sẽ tiến hành.

Đồ Trạch, Trác Thiến chờ sau khi nghi thức hoàn thành, ngay sáng sớm hôm sau liền và với Đồ Mạc rời đi, từ nay về sau sẽ ở Sâm La điện tu luyện.

Sáng hôm đó.

“Tần Liệt, hôm nay đại ca sẽ giao quyền cho Liễu Vân Đào, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi.” Đồ Trạch tới chỗ Tần Liệt, nói: “Tối nay huynh đệ ta tụ họp lần cuối, đến chỗ náo nhiệt nhất của Băng nham thành, Túy hương uyển đi, sau này chúng ta chưa chắc gặp được nhau thường xuyên nữa, tối nay chúng ta không say không về.”

“Ngươi phải cẩn thận, tốt nhất từ mai tới ở phố linh tài, sau này đừng trở về Tinh Vân Các.” Trác Thiến cũng nói.

Tần Liệt khẽ gật đầu: “Tối gặp.”



Trong tứ hợp viện của Lăng gia.

Một thân ảnh lạnh lùng đi tới, vào trong sân, nhìn không khí trầm lặng của người Lăng gia, nhíu mày: “Lăng gia ai là chủ nhà?”

“Là ta.” Lăng Thừa Chí mặt mũi u ám đi ra, vừa nhìn thấy người tới, thần sắc chấn động, cả kinh kêu lên: “Lục Ly cô nương!”

Người tới chính là cao đồ của Cưu Lưu Du, Âm sát cốc Lục Ly. Vì Lục Ly từng tới Lăng gia trấn, với Lăng Thừa Chí có ấn tượng rất sâu.

“Lục cô nương!” tộc nhân Lăng gia đi tới vây quanh, bi thiết nói: “Xin Lục cô nương làm chủ cho Lăng gia!”

“Lục cô nương, đại ca ta và nhiều tộc nhân Lăng gia đã bị Liễu Vân Đào và Đỗ hải Thiên của Tinh Vân Các hại chết, xin Lục cô nương giúp lấy lại công đạo cho Lăng gia!” Lăng Thừa Chí quỳ xuống, nước mắt chan hòa: “Xin Lục cô nương làm chủ cho!”

Lăng Phong cũng quỳ xuống, khẩn thiết nhìn Lục Ly, hy vọng cô giúp đỡ báo thù.

“Ta không giúp được các người.” Lục Ly hờ hững, thờ ơ với sự khẩn nài của mọi người: “Âm sát cốc không quản được chuyện của Tinh Vân Các, ta cũng không phải sư phụ, không thể tạo được áp lực gì cho Liễu Vân Đào, Đỗ Hải Thiên. Hơn nữa, dù có sư phụ ở đây, sợ rằng cũng không giúp các người được.”

“Tại sao?” Lăng Thừa Chí đỏ mắt.

“Đại điện chủ của Sâm La điện Nguyên Thiên Nhai đang ở ngay tại Tinh Vân Các, có hắn che chở bọn người Liễu Vân Đào, sư phụ cũng bất lực mà thôi.” Lục Ly nhìn xuống đám người Lăng gia đang quỳ, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Coi như nể mặt hai sư muội, Lăng gia các ngươi sáng sớm mai và ta rời khỏi Băng nham thành, lặng lẽ rời đi, tốt nhất đừng làm ra động tĩnh quá.”

“Lăng gia là thế lực phụ thuộc của Tinh Vân Các, chúng ta lặng lẽ đi như vậy có được hay không?” Có người hỏi.

“Nếu Lăng gia còn ở lại Băng nham thành sẽ sớm bị diệt tộc.” lục Ly nhíu mày, “Còn việc nói chuyện với Tinh Vân Các thì để Âm sát cốc chúng ta lo liệu, không cần các người phải lo.”

“Ngày mai ta sẽ ở cửa thành chờ, các ngươi muốn tới thì tới, không tới thì thôi, ta sẽ không đợi lâu đâu.”

Nói xong, cũng không để cho Lăng Thừa Chí nói gì thêm, xoay người lạnh lùng đi thẳng.

Cô đi Tinh Vân Các.

Một lúc lâu sau, Lục Ly xuất hiện trước cửa phòng Tần Liệt, đây là lần thứ hai gặp Tần Liệt.

“Trước khi tới, Lăng sư muội đã dặn dò ta tới xem ngươi, xem xem hiện tại ngươi thế nào.” Lục Ly nhìn thấy Tần Liệt đang cầm một bức linh bản, hình như đang làm cái gì, sắc mặt lạnh lùng: “Hơn một năm rồi, lúc đó ngươi là Luyện thể bát trọng thiên, bây giờ đã là Khai Nguyên cảnh.”

Vẻ mặt Lục Ly đầy khinh thường: “Xem ra ngươi đã được lây không ít thành công của Lăng sư muội.”

-cô chắc chắn rằng Tần Liệt có được thành tựu hôm nay đều là nhờ phương thuốc và đan dược do Lăng Ngữ Thi vụng trộm đưa cho.

Tần Liệt sầm mặt, cất linh bản đi, nói vẻ không kiên nhẫn: “Nếu không có chuyện gì thì mời đi cho, ta đang bận, không rảnh tiếp ngươi.”

“Hồi ở Lăng gia trấn, ngươi từ chối Tề nguyên đan của ta, làm ta còn tưởng ngươi có khí phách.” Lục Ly cười mỉa, “Thì ra chỉ là giả vờ, không phải là nhờ Lăng sư muội giấu trộm đan dược, nhờ linh tài của Âm sát cốc chúng ta mà tiến giai hay sao?”

Tần Liệt chẳng buồn giải thích, giọng lạnh băng: “Ngươi tới để nói nhảm hả?”

“LIễu vân Đào, đỗ hải Thiên đã hại chết gia chủ và tộc nhân Lăng gia, mà ngươi hình như chẳng phản ứng gì.” Lục Ly nhìn hắn chăm chú, “Ta nên khen ngươi có lý trí hay nên bảo ngươi không có trái tim? Ta nghe nói đã từng và bọn Lăng Hâm kề vai chiến đấu, mà bọn chúng chết, ngươi lại không động đậy chút nào sao?”

“Đủ rồi!” Tần Liệt đứng bật dậy, sắc mặt lạnh lẽo, dáng vẻ như muốn giết người.

Lục Ly hừ một tiếng: “Ta là được mời tới Tinh Vân Các chứng kiến lễ tiếp quản chức vị Các chủ của Liễu Vân Đào, chỉ giúp Lăng sư muội tiện đường liếc qua xem ngươi mà thôi.”

Nói rồi, xoay người bỏ đi, vứt lại một câu: “Ngươi làm ta quá thất vọng.” rồi bước đi.

Tần Liệt hít sâu một hơi, buộc mình phải tỉnh táo, không được để lời nói của Lục Ly ảnh hưởng tới mình, càng không muốn để cho Liễu vân Đào và Đỗ hải Thiên hôm nay được đắc ý.

Hắn lại lấy Trữ linh bài ra, tập trung tinh thần, truyền linh lực vào.

Hai ngày nay, sau khi thử uy lực của Tịch diệt huyền lôi, hắn tạm ngừng tu luyện, mà truyền linh lực vào cho đầy mấy cái Trữ linh bài.

Hôm nay, Trữ linh bài trong tay hắn đã tồn trữ một lượng linh lực khá lớn.

-lúc nào hắn cũng có thể hấp thụ, sử dụng.

“Tần Liệt.” Cao Vũ mặc một bộ đồ đen kịt từ đầu đến chân, đột nhiên hiện ra ở cửa.

“Trở về hồi nào?” Tần Liệt không thể không dừng lại lần nữa, ngẩng đầu nhìn Cao Vũ: “Thấy tinh thần ngươi rất tốt, xem ra ở Cực hàn sơn mạch tích lũy được không ít điểm cống hiến phải không?”

“Ta hiện tại có bốn ngàn điểm.” Cao Vũ khẽ gật đầu: “Nhưng đã đột phá lên Khai Nguyên cảnh.”

“Chúc mừng ngươi.” Tần Liệt thật lòng nói.

“Vẫn chậm hơn ngươi một bước.” Cao Vũ tự tìm ghế ngồi xuống, trầm ngâm một chút rồi không mặn không nhạt nói: “Hồi đó lúc ở Thiên lang sơn, ánh mắt ngươi với người Lăng gia nhìn ta rất chán ghét, có phải vì nghe ít tin đồn xấu về ta phải không?”

Tần Liệt kinh ngạc, không hiểu vì sao đột nhiên Cao Vũ lại hỏi chuyện này: “Ừ, nghe người ta nói ngươi tính cách biến thái, hành hạ tới chết mấy cô gái đấy.”

“Chỉ một thôi.” Thần kỳ làm sao, Cao Vũ lại gật đầu thừa nhận. Tần Liệt kinh dị nhìn hắn, Cao Vũ sẵng giọng: “Đáng đời con tiện nhân đó!”

Tần Liệt cau mày, nhìn Cao Vũ chờ giải thích.

“Tiện nhân kia là thị nữ của đại tỷ ta, sau khi đại tỉ vào Tinh Vân Các, thì ở lại Cao gia. Cô ta là người ta yêu nhất, bao nhiêu linh đan đại tỉ, nhị tỉ cho ta đều cho cô ta hết, toàn tâm toàn ý đối xử với cô ta, hy vọng có thể và cô ta vào Tinh Vân Các.”

“Vậy mà cô ta lại thừa dịp ta ra ngoài mài luyện, cấu kết với cha ta, vòi vĩnh cha ta đưa linh tài tu luyện. tính toán thực là giỏi. suốt năm năm, cô ta đùa bỡn hai cha con ta, khiến cả hai cha con ta đều tình nguyện cống hiến linh thạch, linh dược.”

“Khi cô ta sắp đột phá Khai Nguyên cảnh, ta mới vô tình phát hiện ra được chuyện của cô ta với cha ta.”

“cô ta là người ta yêu nhất, cũng là nữ nhân duy nhất của ta, nhưng ta vẫn tự tay giết chết bằng cách hạ độc, rồi từng dao từng dao đâm xuống cho đến khi cô ta tắt thở.”

Cao Vũ bình tĩnh nói, trong mắt thoáng ôn nhu, như đang nhớ lại quá khứ.

“Tại sao lại kể chuyện này với ta?”Tần Liệt cau mày, “Ngươi là loại người gì, tiếp xúc lâu rồi trong lòng ta đương nhiên biết rõ, đâu cần phải giải thích cái gì với ta!”

“Ngươi là bằng hữu duy nhất của ta, ta không muốn ngươi chết mà không hiểu rõ ta.” Cao Vũ đứng dậy, trầm giọng nói: “Tốt nhất ngươi không nên làm chuyện điên rồ, bằng không tân đường chủ hình đường là ta đây sẽ không ngồi nhìn bỏ qua đâu.”

“Chúc mừng ngươi trở thành đường chủ.” Tần Liệt khẽ gật, rồi hỏi: “Ta có thể làm được việc điên rồ gì?”

“Trong lòng ngươi hiểu rõ.” Cao Vũ đáp. “Ta với ngươi đã và luyện với nhau trong phòng chiến đấu không dưới ba mươi lần. ta luôn quan sát nhất cử nhất động của ngươi, mỗi hành động kỳ lạ của ngươi ta đều biết nó nghĩa là cái gì. Ta hiểu rõ ngươi hơn mấy tên Đồ Trạch, Trác Thiến kia. Ta biết rõ ngươi là loại người nào…”

Thấy Tần Liệt hơi biến sắc, Cao Vũ khẽ quát: “Ta không biết kế hoạch của ngươi là gì, nhưng ta biết ngươi muốn giết người, ta cũng biết đại khái ngươi muốn giết ai. Nhưng tốt nhất bỏ ý nghĩ đó đi cho ta, nếu không ngươi cũng sẽ phải chết, ai cũng không giúp ngươi được. là bằng hữu, ta muốn tới để nhắc nhở ngươi.”

Nói xong, Cao Vũ xoay người rời đi.

Tần Liệt nhíu mày không nói gì, vài giây sau, lại quay lại tiếp tục truyền linh lực vào Tụ linh bài.



Và ngày, dưới sự chứng kiến của Đại điện chủ Sâm La điện Nguyên Thiên Nhai, người của Xích Viêm hội, Thủy Nguyệt tông và rất nhiều đồng đạo, trước mặt tất cả các trưởng lão và đường chủ của các, Đồ Mạc chính thức giao quyền Các chủ.

Liễu Vân Đào, Đỗ hải Thiên, Ngụy Hưng ai cũng khoái chí vừa lòng, mặt mũi tươi roi rói, thần sắc phấn chấn.

Đám đường chủ và võ giả dưới trướng bọn họ cũng hào hứng mặt vất ngang, cười nói hỉ hả.

Trái lại, người dưới trướng Hàn Khánh Thụy và Khang Huy sa sầm, thần sắc cô đơn, buồn bực không vui.

Người của Chử Diễn lại càng thê thảm, giấu mình trong phòng, yên lặng nhấm nháp vết thương, đau lòng cho Chử DIễn.

Màn đêm buông xuống, Liễu Vân Đào với Nguyên Thiên Nhai chờ Nghiêm văn Ngạn tới, và nhau nói chuyện.

Nhiều năm qua, Nghiêm văn Ngạn chưa bao giờ tới Tinh Vân Các, hôm nay vì LIễu Vân Đào đã thay Đồ gia làm Các chủ, và vì Nguyên Thiên Nhai tới, nên hắn cũng tự mình từ Bắc thành chạy đến, và với Liễu Vân Đào và Nguyên Thiên Nhai nói chuyện.

Liễu vân Đào bận, nên chỉ có Đỗ Hải Thiên và Ngụy Hưng bao Túy hương uyển, thay hắn đãi tiệc chiêu đãi người của Xích Viêm hội và Thủy Nguyệt tông.

Hôm nay Liễu Vân Đào quật khởi, chấp chưởng Tinh Vân Các, là một ngày tốt, ai cũng chúc mừng bọn hắn.

Chạng vạng tối, Túy hương uyển kín người, trưởng lão Xích Viêm hội Cát Hoằng, bọn Hùng Phách, trưởng lão Thủy Nguyệt tông La Vi và đám Na Nặc, Lục Ly và đám Thất sát cốc Lý Trung Chính đều tới đây ăn uống náo nhiệt, vui cười nói chuyện.

Tối nay, đỗ Hải Thiên đã trở thành nhân vật chính.

“Nào nào, mọi người và uống một chén!” trên bàn rượu, mặt Đỗ Hải Thiên đỏ au, cười rổn rảng.

“Chúc mừng Đỗ phó các chủ!”

“Chúc mừng Đỗ phó các chủ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play