“Tần Liệt này rốt cục có quan hệ gì với cô ta? Kỳ lạ thiệt, cô ta có vẻ rất coi trọng Tần Liệt, giữa hai người này… có phải có cái gì không?”
Tiểu mập Khang Trí híp con mắt nhỏ, vẻ mặt đê tiện cười hắc hắc: “Có phải cô ta nhìn trúng Tần Liệt không? Ha ha, đừng nói vội, tiểu tử này tuy kém ta một chút, nhưng bộ dáng cũng có thể gọi là anh tuấn, không chừng hợp với khẩu vị người ta nha?”
“Kém ngươi một chút?” Trác Thiến bật cười, “Ngươi là đang nói về hình thể đúng không? ờ, cái này thì ngươi nói đúng lắm, Đồ Trạch, Chử Bằng, Hàn Phong cũng không ai bằng ngươi, trong số chúng ta ngươi tuyệt đối là đứng đầu đấy.”
“Khang Trí, về mặt này ngươi đúng là rất lợi hại.” Chử Bằng nhéo nhéo thịt mỡ bên hông hắn, cười hì hì: “Gần đây lại dày thêm một khúc rồi.”
Khang Trí xấu hổ.
“Chắc là do Tần Liệt giết Phệ hồn thú giúp cô ta.” Trác Thiến nhìn theo hướng hai người đi, hạ giọng: “Người của đội tuần tra ai cũng đã từng trải qua ma luyện giết chóc, tay đầy máu tươi, nữ nhân xinh đẹp trong đội mà có địa vị cao, thì nghĩa là vô cùng lợi hại.”
Trác Thiến hơi ngừng lại, khẽ thở dài: “Ta không muốn Tần Liệt và cái nữ nhân này có gút mắc với nhau, loại người này lai lịch rất phức tạp, tính cách cực đoan quái gở, nếu tiếp xúc lâu dài… Tần Liệt có thể sẽ bị ảnh hưởng, không tốt cho hắn.”
Mọi người nghe thế đều trầm mặc, suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Trác Thiến.
Huyền minh thú từ từ dừng lại.
Tạ Tĩnh Tuyền không hề nhảy xuống, cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi xuống!”
Tần Liệt nhảy xuống.
Tạ Tĩnh Tuyền cau mày nhìn Tần Liệt, ánh mắt rất lạnh lùng: “Phệ hồn thú còn sống hay chết?”
Tần Liệt không trả lời ngay mà dùng ý thức tinh thần kiểm tra Trấn Hồn Châu. Bên trong không gian của Trấn Hồn Châu, hắn cảm nhận được khí tức của Phệ hồn thú, nhưng tìm mãi lại không tìm thấy gì, không biết khí tức đó ở đâu ra.
Hắn chỉ có thể khẳng định Trấn Hồn Châu đã thu linh hồn của Phệ hồn thú, phong ấn nó bên trong hạt châu, khiến nó không thể ra ngoài được nữa.
Nhưng vì sao Trấn Hồn châu làm như vậy, mục đích gì, để làm gì thì hắn không biết.
“Nó bị tia chớp lôi đình bắn chết rồi.” hắn đáp: “Lúc đó lực lôi đình của ta truyền vào người ngươi, bức nó ra khỏi đầu ngươi. Ngay khi nó thoát ra khỏi con mắt ngươi, ta đã ngưng tụ lực lôi đình giết nó ngay, không một tia khí tức nào thoát được.”
Bí mật của Trấn Hồn Châu, gia gia của hắn đã từng nghiêm khắc dặn dò không bao giờ được tiết lộ ra ngoài nên hắn buộc phải giấu.
Tạ Tĩnh Tuyền cau mày, lạnh lùng: “Thực sự?”
“Đúng vậy.” Tần Liệt thản nhiên đáp.
Tạ Tĩnh Tuyền im lặng một lúc rồi nói: “Ta có cảm giác Phệ hồn thú trong đầu ta không phải là bị lực lôi điện bức ra mà là… bị một lực hút kỳ dị hút nó ra ngoài. Lúc đó tuy đầu óc ta mơ hồ, nhưng ít nhất ta vẫn biết rõ lực hút đó là từ ngươi mà ra, hoặc là từ một thứ đồ gì đó trên người ngươi…”
Giọng Tạ Tĩnh Tuyền đột nhiên sẵng hẳn: “Ta nói không sai chứ?”
Một áp lực nặng nề như gông xiềng bỗng nhiên xuất hiện, áp chặt lấy Tần Liệt.
Áp lực này mắt thường không nhìn thấy, nhưng khiến Tần Liệt cảm thấy cơ thể trở nên vô cùng nặng nề, như đang bị một ngọn núi đè trên người, không thể cử động nổi.
Mắt Tạ Tĩnh Tuyền lạnh băng, gương mặt tuyệt mỹ đầy tàn khốc, câu liêm đao lóe sáng trên tay.
Áp lực Tạ Tĩnh Tuyền tạo ra vô cùng mạnh mẽ, chấn nhiếp Tần Liệt.
“Ngươi nói sai rồi.” trán, cổ Tần Liệt đều toát mồ hôi lạnh, lưng run lên, nhưng thần sắc hắn vẫn kiên nghị: “Đó chỉ là ảo giác của ngươi mà thôi!”
Rất nhiều đóa hoa màu tím nhạt do năng lượng tinh khiết ngưng kết mà thành đột nhiên nở bừng trên người Tần Liệt.
Toàn thân Tần Liệt nở rộ những đóa hoa tím, khiến hắn lúc này trông vô cùng quỷ dị.
Những đóa hoa tím ấy là một loại gông xiềng đáng sợ, giam cầm cơ thể Tần Liệt, phong tỏa lực lượng trong cơ thể hắn, khiến hắn cử động rất vất vả.
“Ta không nghĩ đó là ảo giác.” Tạ Tĩnh Tuyền còn âm lãnh hơn: “Hơn nữa, ta còn biết ngươi từng nhìn vào trí nhớ của ta! Đi vào tận cùng trong trí nhớ của ta!”
“Đó là do linh hồn Phệ hồn thú tạo ra!” Tần Liệt cắn răng, vô cùng chật vật, đầu gối dần cong lại, giống như sắp không gượng nổi nữa.
Những đóa hoa càng lúc càng siết chặt lấy hắn, khiến hắn trở nên khó thở, không thể hô hấp được.
“Nói như vậy ngươi thực sự đã đột nhập vào trong trí nhớ của ta, ngươi đã nhìn thấy những gì?” ánh mắt Tạ Tĩnh Tuyền băng hàn ác liệt.
“Ta nhìn thấy một cô bé bất lực bị phụ thân bắt phải ở lại U minh chiến trường, lẻ loi một mình đánh nhau với linh thú…” Tần Liệt sắc mặt khổ sở dữ tợn, nhưng nhớ lại cảnh kia, ngữ khí lại bình tĩnh trở lại, khẽ nói: “Ta có thể cảm nhận được sự sợ hãi của cô bé, cảm nhận được sự kinh hãi và bất lực khi bị cha bỏ lại, có thể cảm nhận được lúc ấy cô ấy rất bi thương…”
Trong đầu hắn lúc này chỉ còn hình ảnh một cô bé con đang khóc nức nở, lòng hắn chua xót, ngay cả những áp lực trên người hắn cũng không còn cảm thấy.
Tạ Tĩnh Tuyền lặng đi.
Nét tàn nhẫn trong mắt dần biến mất, ngược lại biến thành một thần sắc phức tạp, Tạ Tĩnh Tuyền cau mày nhìn Tần Liệt.
Tạ Tĩnh Tuyền nhìn thấy khuôn Tần Liệt đã trở nên đau đớn dữ tợn, nhưng rồi lại trở lại bình tĩnh, đôi mắt toát ra sự cảm động và chua xót…
Áp lực trên người Tần Liệt lập tức biến mất, những đóa hoa tím đột nhiên biến mất, Tần Liệt lập tức nhẹ hẳn người, toàn thân vã mồ hôi ướt đẫm, ồ ồ thở dốc.
“Ngươi không bị áp lực của ta hạ gục, mà vẫn còn đứng được, xem ra trên người ngươi còn cất giấu không ít bí mật. cơ thể ngươi mạnh mẽ còn hơn đại đa số võ giả Khai Nguyên cảnh mà ta từng gặp, linh quyết ngươi tu luyện giúp cơ thể được rèn luyện rất tốt.”
Tạ Tĩnh Tuyền mở mắt, thần sắc vẫn lạnh lùng, nhưng không còn tàn khốc.
“Mặc kệ ngươi gạt ta để làm gì, nhưng tốt nhất ngươi nên thật sự đã diệt hẳn con Phệ hồn thú đó, nếu sau này ta còn phát hiện linh hồn nó xuất hiện làm ác” Tạ Tĩnh Tuyền trừng mắt nhìn Tần Liệt: “Ta sẽ không cần hỏi han gì hết, lập tức giết chết ngươi, chấm dứt hậu hoạn.”
Nói xong, Tạ Tĩnh Tuyền cưỡi Huyền minh thú rời đi, nói với ra sau lưng với Tần Liệt: “Nhiệm vụ lần này của ngươi đã xong, ta sẽ thông báo cho Tinh Vân Các, bọn họ sẽ tăng một vạn điểm cống hiến cho ngươi!”
“Một vạn điểm cống hiến!” Tần Liệt mắt sáng ngời.
…
“Lương tiên sinh, sao không có hồn tinh? Thứ đồ chơi này hiếm thấy, chỉ có linh hồn của thứ dị thú như Phệ hồn thú này mới ngưng kết ra được, nhưng sao con này lại không có? Không có hồn tinh, giá trị của Phệ hồn thú giảm đi nhiều lắm.”
Ban Hồng mổ xẻ toàn thân con Phệ hồn thú, nhưng không tìm thấy hồn tinh, vô cùng tiếc rẻ.
“Nếu Phệ hồn thú bị Bát cực ly hỏa trận luyện chết, linh hồn và tạp niệm khi bị luyện hóa sẽ tạo thành hồn tinh tinh khiết.”
“Ai cũng biết hồn tinh có thể tăng cường sức mạnh linh hồn, biết giá trị của hồn tinh nến lúc chúng ta bố trí giết nó, chính là cố ý dùng Bát cực ly hỏa trận.”
Lương Trung tiến tới sát bên cạnh sát con hung thú xem xét, vẻ mặt tiếc nuối: “Đáng tiếc lại không như mong muốn, con này cuối cùng lại bị lôi đình đánh chết. tia chớp lôi đình là khắc tinh của oán linh tà hồn, linh hồn của nó bị lôi đình diệt sát, nên chắc đã tan thành mây khói rồi, không thể tạo thành hồn tinh được nữa.”
Hắn nhìn về phía Cao Vũ lúc trước rời đi: “Tiểu tử kia lúc bỏ đi, ta cũng thấy kỳ, nhưng bây giờ nghĩ ra rồi. thì ra… hắn biết rõ trên người Tần Liệt sẽ phát sinh cái gì, sợ lôi đình đánh trúng diệt sát tàn ảnh Ma thần, nên mới không quản chúng ta mà bỏ tránh đi.”
“Ai, không tạo thành hồn tinh, thực là tiếc quá.” Ban Hồng vô cùng đau lòng, trong đầu chỉ có hồn tinh, không nghe thấy những lời khác của Lương Trung.
“Có thể giết được Phệ hồn thú đã là may mắn lắm rồi, không có được hồn tinh chỉ có thể nói chúng ta vận khí không tốt lắm mà thôi.” Tạ Tĩnh Tuyền cưỡi Huyền minh thú tới, sắc diện đã trở lại lạnh lùng bình thường, nói: “Phệ hồn thú đã chết, nhiệm vụ đã hoàn thành, không ở lại đây nữa.”
“Các người chuẩn bị đi, tí nữa đi cùng với chúng ta rời khỏi đây.” Lương Trung hiểu ý Tạ Tĩnh Tuyền, gật đầu, quay sang nói với đám thiên tài: “Chúng ta sẽ đi trước mở đường, các ngươi đi theo là được, chúng ta sẽ hộ tống các ngươi an toàn rời khỏi đây.”
“Đã rõ!” Na Nặc, Hùng Phách, Đồ Trạch đồng thanh đáp.
“Dưới con suối hàn khí có một mạch khoáng Huyền hàn ngọc, mạch khoáng đi sâu xuống đất, có lẽ có không ít Huyền hàn ngọc.” Tạ Tĩnh Tuyền nói với Đồ Trạch: “Mạch khoáng kia là do chúng ta phát hiện, bây giờ giao cho Tinh Vân Các các ngươi khai thác, công lao ghi cho Tần Liệt, ngươi bảo với ca ca ngươi, cộng cho Tần Liệt một vạn điểm cống hiến.”
“Một vạn điểm cống hiến!”
Bọn Đồ Trạch, Hùng Phách, Na Nặc đều kinh hãi bật kêu lên.
Một vạn điểm cống hiến là một khoản tài phú không nhỏ với Tinh Vân Các, nhiều điểm cống hiến như vậy, Tần Liệt hoàn toàn có thể thỏa thích dùng mọi phương tiện tu luyện của Tinh Vân Các, mượn sách, đổi linh khí, dùng phòng tu luyện, vân vân.
Năm trước ở Cực hàn sơn mạch, hắn nhờ ma lang vương làm trọng thương Nhan Đức Vũ, khiến Toái Băng Phủ thương vong trầm trọng, trước đó nữa lại cứu được bọn Đồ Trạch, giết mấy võ giả Toái Băng Phủ…
Cống hiến mấy năm gộp lại, tổng cộng điểm cống hiến mới chỉ có ba ngàn.
Lưu Duyên lúc trước dùng hai ngàn điểm là đã đổi được một món linh khí phàm cấp ngũ phẩm Lục giác thuẫn, hai ngàn điểm cống hiến đó cũng là phải tích lũy suốt mấy năm…
Ngay cả đường chủ và trưởng lão của Tinh Vân Các muốn có được một vạn điểm cống hiến cũng phải vất vả ít nhất hai năm.
Mà Tần Liệt chỉ một lần này ra ngoài tối đa cũng chỉ hơn một tháng, lại thu hoạch tới một vạn điểm, thế này bảo mọi người làm sao chịu nổi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT