Về phần những người khác nhìn thấy tình huống trên Sinh Tử đài cũng sợ
hãi than thầm, rất lâu sau mới dần dần lấy lại tinh thần. Thế nhưng, bọn họ chợt nghĩ tới một sự tình càng thêm kinh khủng, từ xưa đến nay Đông
Phương gia tộc cho ra đời những thiên tài yêu nghiệt lại không có cách
nào so sánh với Long Thần. Đông Phương Huyền Tiêu tự thấy thiên phú tu
luyện của mình rất tốt, nhưng mà cặp mắt hắn mới thật sự lợi hại, ai bảo hắn là người duy nhất phát hiện và bồi dưỡng Long Thần đây?
Thiên phú đạt tới trình độ này khiến cho hai huynh đệ Đông Phương Huyền
Phong và Huyền Vân cũng phải ghen tỵ. Về phần Đông Phương Huyền Vũ đã
chấp nhận nhi tử mình chiến bại, cho dù nàng bi phẫn cỡ nào cũng không
thể thay đổi sự thật đang diễn ra ở trước mắt.
"Thiên Tinh."
Đông Phương Huyền Vũ không để ý chuyện khác, gấp gáp chạy lên Sinh Tử đài đỡ lấy Thiên Tinh.
Thấy nhi tử mình thê thảm thế này, trong lòng Huyền Vũ vô cùng đau xót.
Hết thảy những điều đó là do Long Thần ban tặng, nàng xoay người dùng
ánh mắt âm độc ngó chừng Long Thần, lạnh lùng nói:
"Long Thần, ngươi giỏi lắm, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục
không cửa lại xông vào. Ngươi chủ động gây chuyện tại Đông Phương gia
tộc chỉ thuần túy là muốn chết, hôm nay ta..."
"Hôm nay ngươi muốn làm gì?"
Đông Phương Huyền Tiêu đột ngột xuất hiện cắt đứt lời nàng, khí thế cường đại áp tới đối phương không chút lưu tình.
"Ta nhắc nhở ngươi một lần nữa, Long Thần đã bái tế tổ tông, cho nên hắn đã là thành viên Đông Phương gia tộc. Không phải là người ngoài trong
mắt ngươi, ngày hôm nay hai người bọn hắn tiến hành sinh tử chiến cũng
là song phương đồng ý. Hơn nữa, Long Thần không có chủ động thương tổn
Thiên Tinh, nếu như ngươi tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ đừng trách ta không
khách khí."
Đông Phương Huyền Tiêu công khai chỉ trích khiến cho Huyền Vũ tức giận
cơ hồ muốn rút gân, khuôn mặt nàng đỏ bừng như ớt chín, con ngươi trừng
lên thật lớn. Cũng may lúc này lão đại Đông Phương Huyền Phong đi tới
bên cạnh nàng, lựa lời an ủi:
"Chuyện ngày hôm nay tạm dừng đi, chớ có nói thêm gì nữa. Ngươi đừng làm ta mất mặt. Mọi người, tản hết đi, ai về nhà nấy !"
Sắc mặt hắn tối tăm, ngữ khí cứng rắn không cho phép đối nghịch. Vì thế
Đông Phương Huyền Tiêu im lặng, trực tiếp dẫn Long Thần và Mộng Dao rời
khỏi.
"Huyền Tiêu, tử kỳ của ngươi đã tới rồi."
Đông Phương Huyền Vũ ở sau lưng rủa thầm.
"Tử kỳ?"
Trong lòng Long Thần bỗng nhiên sinh ra dự cảm xấu.
Trong lương đình, Đông Phương Huyền Tiêu tinh tế đánh giá Long Thần, còn Mộng Dao vô cùng quy củ đứng bên cạnh. Bọn họ mới vừa trở về từ Sinh Tử đài, Huyền Tiêu không vội rời đi, lúc này hắn có rất nhiều chuyện muốn
hỏi Long Thần.
"Một ngày lĩnh ngộ Thanh Long chiến pháp, năm ngày học xong chiêu thứ
nhất Đoạn Hoàng Tuyền. Long Thần, trên phương diện chiến kỹ, ngươi đúng
là độc nhất vô nhị rồi. Cả đời ta chưa từng thấy ai thiên phú nghịch
thiên như ngươi, từ tốc độ tu luyện Chân Long cửu thiểm vốn là ta nên
nghĩ đến mới đúng."
Đông Phương Huyền Tiêu lắc đầu cảm khái.
Long Thần khẽ gật đầu, không có biểu hiện gì nhiều. Quả thật, kể từ khi
Long ngọc thần bí tiến vào Thức Hải trong đầu, hắn cảm giác trí tuệ và
cảm giác của mình tăng trưởng cực nhanh. Đây có thể nói là năng lực lĩnh ngộ, hoặc là ngộ tính. Mỗi khi tu luyện bí tịch, hắn tai mắt thanh
minh, tốc độ suy tư vượt xa người thường. Dĩ nhiên, chuyện này cũng nhờ
hắn nỗ lực, cầu tiến, chưa từng chủ quan ỷ lại vào Long ngọc.
Ánh mắt Mộng Dao nhìn Long Thần biểu lộ rất nhiều điều, trong đó bao hàm khâm phục, cảm động và một thứ gì đó mơ hồ... Nhớ tới ngày hôm nay
chính mình trúng độc chủ động tựa vào lưng Long Thần, trên mặt nàng từ
từ nóng lên. Dù sao Long Thần bây giờ vẫn là đệ đệ của nàng, tình huống
này thật sự khó thể kiềm chế, nàng cảm giác cực kỳ xấu hổ.
"Đông Phương Thiên Tinh tiến vào cảnh giới Thiên đan cảnh chỉ có mấy
tháng, hơn nữa tính tình xao động, nói nhiều làm ít giống y như mẫu thân của hắn, cả đời này nhất định thành tựu không cao. Thần nhi, ngươi
không cần băn khoăn chuyện này, cứ để ta lo. Ta đang muốn bàn bạc với
ngươi một chuyện."
Đông Phương Huyền Tiêu bắt đầu nghĩ đến chính sự.
"Nghĩa phụ, mời nói !"
Long Thần cười nói.
"Khi ngươi mới tới nội tộc, ta đã từng nói với ngươi tộc trưởng dẫn đám
thanh niên Thiên Thần đi lịch lãm đúng không? Thật ra lần này lịch lãm
liên quan đến một chuyện. Ngươi biết Thú Hồn điện tại Nguyên Linh thành
không ?"
Đông Phương Huyền Tiêu hỏi.
"Ta biết, chính là một thế lực lớn tại Nguyên Đế thành Linh, xem như cùng cấp bậc với Linh Vũ gia tộc."
Long Thần nhanh chóng hồi đáp.
"Ừ, ban đầu ngươi sống tại Bạch Dương trấn, hình như Dương gia phát sinh tranh đoạt vị trí trấn chủ phủ với một gia tộc khác? Ngươi hẳn là nhớ
rõ chuyện này, cứ hai mươi năm một lần, Nguyên Linh thành sẽ tiến hành
thay đổi chức vụ phủ thành chủ, trấn chủ. Hai tháng sau lại là một vòng
luân chuyển mới, đệ tử trẻ tuổi Linh Vũ gia tộc và Thú Hồn điện là đại
biểu cho hai thế lực mạnh nhất, đội ngũ nào giành được thắng lợi sẽ nắm
quyền quản lý Nguyên Linh quận hai mươi năm, lợi ích trong đó không cần
ta nói rõ nhỉ?"
"Phủ thành chủ cũng phải tranh đoạt? Chẳng lẽ người chủ trì là hoàng tộc?"
Long Thần ngạc nhiên hỏi.
"Chúng ta vốn là thuộc hạ dưới trướng của hoàng tộc, tự nhiên phải nghe
hoàng tộc phân phó. Trong đó địa vị và quyền lợi chênh lệch rất lớn,
giống như gia tộc của ngươi tại Bạch Dương trấn và Linh Vũ gia tộc vậy,
ngươi hẳn là hiểu khác biệt đúng không?"
"Ta hiểu, nói cách khác, lão tổ dẫn bọn họ ra ngoài lịch lãm là vì tăng
cường thực lực, chuẩn bị đối mặt với trận tranh đoạt chiến hai mươi năm
phủ thành chủ sắp tới?"
Long Thần vô cùng kinh hãi đối với quyền lực tối thượng của hoàng tộc.
Phải biết rằng, Linh Vũ gia tộc đã là quái vật lớn trong lòng hắn rồi,
thế mà Linh Vũ gia tộc vẫn là một trong những thuộc hạ dưới trướng hoàng tộc. Vậy thì đám người kia cường đại đến trình độ nào? Cường giả mạnh
nhất rốt cuộc đạt tới cảnh giới gì?
"Đúng, lần này tranh đoạt tương đối đặc biệt, nghe nói hoàng tộc đã tìm được một cái di tích viễn cổ bên trong Nguyên Linh quận. Đây là bảo
tàng do cường giả thời đại trước lưu lại, đến lúc đó Linh Vũ gia tộc và
Thú Hồn điện sẽ phái cao thủ trẻ tuổi tiến vào di tích viễn cổ tầm bảo.
Danh sách truyền thừa chỉ có một, bất kể quá trình như thế nào cuối cùng sẽ có một đệ tử tiếp nhận truyền thừa, và gia tộc đó sẽ giành chiến
thắng."
Đông Phương Huyền Tiêu từ tốn giải thích.
"Di tích viễn cổ?"
Long Thần hiển nhiên là hứng thú với mấy chuyện này, chỉ là thực lực hắn không mạnh. Thanh niên cao thủ mạnh nhất Linh Vũ gia tộc phải nói đến
Đông Phương Thiên Thần, sau đó còn có Mạc Tiểu Lang và Bắc Đường Mặc. Về phần Long Thần hắn coi như khỏi tính.
"Nghĩa phụ, thực lực hai thế lực lớn đối lập như thế nào?"
Long Thần đột nhiên hỏi một câu.
"Linh Vũ gia tộc tổng cộng có bốn võ giả Thiên đan cảnh tiểu thành,
tương đối kiệt xuất cũng có không ít. Đông Phương gia tộc chúng ta chiếm được hai danh sách, Thiên Thần nhất định phải đi, một danh ngạch khác
vốn là tộc trưởng và Huyền lão quyết định lựa chọn Thiên Tinh hoặc Thiên Tuyền. Không ngờ ngươi hôm nay đánh bại Thiên Tinh, ta định nói tốt dùm ngươi một phen, đề tỉnh bọn họ một câu. Hai tháng sau rất có thể thực
lực của ngươi sẽ vượt qua Thiên Tuyền."
Đông Phương Huyền Tiêu chậm rãi nói.
"Thiên Tuyền? Nàng lợi hại như thế?"
Nghe Đông Phương Huyền Tiêu nghe thế liền hít vào một hơi, hình như thực lực Thiên Tinh và Thiên Tuyền chênh lệch hơi lớn nha? Không giống như
hắn từng suy đoán trước đó.
"Thiên Tuyền từ nhỏ đã cố gắng tu luyện, tính cách bền bỉ chưa bao giờ
nhụt chí. Huống chi hiện tại nàng đã luyện thành chiến kỹ Địa giai, mặc
dù chỉ miễn cưỡng phát huy nhưng uy lực mạnh mẽ không thể khinh thường.
Thế nhưng Long Thần, chỉ cần ngươi đề cao cảnh giới thêm một tầng, một
khi thi triển chiến kỹ Địa giai Long Chiến tinh dã nhất định là mạnh hơn Thiên Tuyền."
Đông Phương Huyền Tiêu thản nhiên nói.
"Nghĩa phụ, lần tranh đoạt chiến này, gia tộc chúng ta có bao nhiêu phần thắng?"
Lúc này Mộng Dao ở bên cạnh hỏi chen vào một câu.
"Không biết, tứ đại gia tộc kỳ này xuất hiện cao thủ trẻ tuổi có thực
lực tương đối đồng đều. Không có võ giả tuyệt đối nghịch thiên, số lượng thiên tài của Thú Hồn điện hơi ít, nhưng mà thực lực đỉnh phong lại
mạnh hơn chúng ta. Theo như tin đồn thì trong đám tôn tử Nguyên Đế có
một người đạt tới cảnh giới Thiên đan cảnh đại thành. Thế nhưng không có ai chứng thực chuyện này."
"Thiên đan cảnh đại thành?"
Long Thần choáng váng muốn xỉu, cái tên kia không phải là biến thái hơn
cả Mạc Tiểu Lang? Quả nhiên là núi cao còn có núi cao hơn, trên đời này
không có cái gì gọi là tuyệt đối.
Đông Phương Huyền Tiêu cũng lắc đầu cười khổ:
"Bốn đại tộc trưởng cũng đang buồn rầu chuyện này, nếu như mất đi chức
vụ phủ thành chủ, Linh Vũ gia tộc sẽ thiếu hụt tài nguyên, các phương
diện sẽ rơi vào trạng thái tê liệt, thanh niên trẻ tuổi cũng không có đủ tiền tài hỗ trợ tu luyện. Hơn nữa, lần này tranh đoạt chiến còn có một
cái danh sách thần vệ Tiên cảnh, chỉ người nào tiếp nhận truyền thừa mới có tư cách đảm đương, cực kỳ trọng yếu."
"Cái gì là thần vệ Tiên cảnh?"
Long Thần ngạc nhiên hỏi.
"Ngươi không biết? À, đây là chuyện bình thường."
Hắn giờ mới nhớ tới Long Thần đến từ địa phương nhỏ Bạch Dương trấn, chưa nghe nói qua Tiên cảnh cũng là chuyện bình thường.
Cho nên Đông Phương Huyền Tiêu suy nghĩ một lát rồi nói:
"Trong Hoàng thành, Thương Ương quốc có một thế giới Càn Khôn. Đây là
thế giới đặc thù tồn tại bên ngoài nhân gian chúng ta đang sống, diện
tích trong đó ước chừng gấp mười Hoàng Thành. Thành viên Hoàng tộc gọi
tiểu Càn Khôn thế giới là Nghịch Ương tiên cảnh."
"Nghịch Ương tiên cảnh? Ta đã nghe người ta nhắc đến mấy lần, bên trong
đó thiên địa linh khí dày đặc gấp mười lần phía ngoài, địa phương trung
tâm thậm chí đạt tới trình độ gấp trăm lần. Cho nên Nghịch Ương tiên
cảnh xuất hiện vô số linh dược, còn có thiên địa bí bảo lưu lại từ thời
thượng cổ."
Nói đến Nghịch Ương tiên cảnh, thần sắc Mộng Dao bắt đầu biến hóa, hiển
nhiên là vô cùng mong ước được tiến vào đó tu luyện. Thiên địa linh khí
gấp mười lần, trăm lần, vô số linh đan diệu dược có ai không muốn đây?
"Gấp mười lần? Trăm lần? Linh dược vô số?"
Long Thần chắc lưỡi hít hà. Thời điểm hắn đi tới Nguyên Linh thành, đã
cảm thấy nơi này rộng lớn khôn cùng rồi. Thế mà Nghịch Ương tiên cảnh
còn rộng lớn và giàu có vượt trội, quả thực là vượt qua khả năng tưởng
tượng của hắn.
"Bất kỳ nơi nào có chỗ tốt, dĩ nhiên cũng có chỗ xấu. Mặc dù Nghịch Ương tiên cảnh tồn tại vô số thiên địa bí bảo, nhưng mà trong đó cũng có thế lực cường đại chiếm cứ. Long Thần, ngươi đã thấy yêu thú biến chủng -
Độc thú, đúng không?"
Đông Phương Huyền Tiêu mở miệng hỏi.
"Cửu Ma Sơn độc thú, nhất định là trong ký ức vẫn còn mới mẻ."
Long Thần cười khẽ, lắc đầu bất đắc dĩ.
"Độc thú là yêu thú biến chủng, Nghịch Ương trong tiên cảnh bởi vì thiên địa linh khí nồng nặc và thuần khiết, còn có đại lượng linh dược cho
nên yêu thú trong đó thực lực rất mạnh. Chúng ta thường gọi là tiên thú, chúng nó sinh sản rất nhanh, năng lực chiến đấu siêu cường. Quan trọng
nhất là trí tuệ tiên thú cao hơn yêu thú bình thường rất nhiều, có một
ít đầu lĩnh đạt tới trình độ giảo hoạt hơn hẳn nhân loại."
"Trí tuệ yêu thú cũng có thể tăng trưởng?"
Long Thần lúc này mới biết được tin tức này, thật sự là trên đời chuyện
gì cũng có. Nếu trách, chỉ trách hắn sinh ra ở địa phương nhỏ mà thôi.
"Hiện tại Nghịch Ương tiên cảnh có hai thế lực lớn chiếm cứ. Thứ nhất
chính là chủng tộc tiên thú, thứ hai đương nhiên là hoàng tộc Thương
Ương quốc. Thông đạo Nghịch Ương tiên cảnh nằm trong tay hoàng tộc,
nhưng mà bọn họ bắt buộc phải chiến đấu với tiên thú mới có thể đoạt lấy linh dược. Những người được hoàng tộc cho phép tiến vào Nghịch Ương
tiên cảnh, thi hành nhiệm vụ đều có chung danh hiệu gọi là thần vệ Tiên
cảnh. Đội ngũ Thần vệ Tiên cảnh thường xuyên bị thương, hoặc là mất
mạng, cho nên cách một đoạn thời gian hoàng tộc sẽ phải tìm người bù đắp danh sách. Những võ giả trẻ tuổi, thiên phú siêu quần chính là đối
tượng ưu tiên số một. Nếu như gia nhập đội ngũ thần vệ Tiên cảnh coi như là trực tiếp hiệu lực cho hoàng tộc, dĩ nhiên bên trong nguy hiểm cũng
sẽ có được hồi báo tương ứng."
Đông Phương Huyền Tiêu giải thích cẩn thận để cho Long Thần hiểu được tầm quan trọng của chuyện này.
"Nói cách khác, đội ngũ thần vệ Tiên cảnh sẽ hội tụ những thiên tài trẻ
tuổi mạnh nhất Thương Ương quốc. Thậm chí còn có thành viên hoàng tộc
gia nhập?"
Long Thần có chút kích động hỏi.
"Ngươi nói đúng, nhưng chỉ đúng phân nửa."
Đông Phương Huyền Tiêu không sợ đả kích Long Thần, trực tiếp nói thẳng:
"Tầm mắt hoàng tộc rất cao, cái gọi là thiên tài yếu nhất cũng phải đột
phá Thiên Đan cảnh, tiến vào Thiên Hà cảnh. Thứ hai, độ tuổi không thể
vượt quá hai mươi lăm, mà Thiên Thần đã hai mươi ba rồi. Nói cách khác, cả Nguyên Linh quận không có thiên tài tiêu chuẩn trong mắt hoàng tộc.
Long Thần, ta cho ngươi biết con đường tu luyện vĩnh viễn không có giới
hạn. Ngươi tiến triển nhanh, nhưng tuyệt đối không thể biểu hiện cao
ngạo, làm như vậy chẳng khác nào tự trói buộc chính mình."
Giọng nói Đông Phương Huyền Tiêu vô cùng nghiêm túc.
Lời Huyền Tiêu nói đã cảnh tỉnh Long Thần, hắn vội vàng đáp lại:
"Tạ ơn nghĩa phụ nhắc nhở, ta hiểu rồi. Ta sẽ không làm ếch ngồi đáy giếng, thoả mãn với hiện trạng tại Nguyên Linh thành."
"Ừ, ngươi hiểu là tốt rồi. Phủ thành chủ tranh đoạt chiến đã sắp tới rồi, mặt khác, ta muốn nhờ ngươi một việc."
Lúc này, ánh mắt Đông Phương Huyền Tiêu trở nên nghiêm túc, trong đó có
một tia thấp thỏm, lo âu. Nhưng hắn đã kiên quyết nói với Long Thần, bởi vì đây là cơ hội duy nhất.
Long Thần rất ngạc nhiên, bởi vì hắn cũng có một việc muốn thỉnh cầu Đông Phương Huyền Tiêu. Đó là chuyện tình Mạc Tiểu Lang.
Đợi Đông Phương Huyền Tiêu nói xong chuyện tình tranh đoạt chiến phủ
thành chủ, Long Thần bắt đầu tìm cách nhờ hắn hỗ trợ. Thế nhưng, không
ngờ Huyền Tiêu lại chủ động nói ra khiến hắn giật mình. Hắn liếc sang
Mộng Dao mơ hồ hiểu ý đối phương, sau đó mới dò hỏi:
"Chỉ cần là chuyện ta có thể làm được tất nhiên sẽ đồng ý bất chấp gian nguy !"
Long Thần từ trước đến giờ là người có thù tất báo, có ân báo ân. Mạc
Tiểu Lang đã cho hắn Tinh Thần chiến thể, cũng trợ giúp hắn rất nhiều
tại Liệp Yêu đại hội, đó là có ân. Cho nên hắn sẽ dốc toàn lực giải cứu
Tiểu Lang, Đông Phương Huyền Tiêu giúp hắn trên con đường trưởng thành,
ân nghĩa càng thêm to lớn. Có đôi khi hắn tự hỏi mình tại sao Đông
Phương Huyền Tiêu giúp đỡ mình nhiều như vậy, chỉ đơn thuần là thưởng
thức thôi sao?
"Để ta kể lại một câu chuyện cũ !"
Ánh mắt Đông Phương Huyền Tiêu bỗng nhiên lóe lên cảm giác đau thương làm cho Long Thần và Mộng Dao thật sự kinh ngạc.
"Nghĩa phụ, ngươi nói đi, chúng ta nghe đây !"
Mộng Dao nhỏ giọng nói.
Đông Phương Huyền Tiêu điều chỉnh tâm tình lại rồi hỏi:
"Các ngươi chỉ biết là hoàng tộc trông coi Hòng thành, thực lực hoàng
tộc chính là tối cường tại Thương Ương quốc. Chỉ có điều hoàng tộc cũng
có thế lực đối địch, đó là Thiên Ma cung. Đám người này hành sự tàn
nhẫn, độc ác điên cuồng, tiếng xấu vang dội Thương Ương quốc."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT