"Con làm không sai. Gã Lý Thiên Cơ đó có địa vị không thấp trong Thái Âm Ma Giới. Thực lực của gã còn mạnh hơn ta. Ta không dám đến gần gã. Ma Nguyệt Hạp chính là bảo vật của nhà gã. Chúng ta đừng nên vì tham lam mà mất mạng."
Lúc Khương Khanh nói xong câu đó, Long Thần đang mỉm cười nhìn gã, nói:
"Đúng vậy! Người nói đúng. Thứ không thuộc về mình. Nếu cưỡng cầu thì không có kết cục tốt."
Khương Khanh giật mình. Trong ánh mắt của Long Thần, gã thấy được một sức mạnh hiểu biết.
Khương Khanh chỉ coi nó là ảo giác, nên đổi chủ đề, nói:
"Kỳ thật ta đều nhìn thấy biểu hiện của con trong thời gian này. Nó rất hoàn mỹ, thậm chí còn tốt hơn Diệp Tranh. Lần này, phần thưởng của con chắc chắn rất lớn. Điều kiện tiên quyết là con phải sống sau trận chiến cuối cùng. Bây giờ, đám người Diệp Tranh đang bị vây ở đó. Đây chính là một cơ hội lớn cho con. Hơn nữa còn có Lý Thiên Cơ. Gã có thể tiêu diệt hai động chủ còn lại. Mặc dù không phải con giết. Nhưng đây là nhân tố không thể chống cự, nên sẽ có một phần công lao cho con."
"Điều này..."
Long Thần đoán, nếu Lý Thiên Cơ muốn lấy được Ma Nguyệt Hạp, thì nhất định gã sẽ xung đột với động chủ Lý Thanh Nguyệt của Nguyệt Ma động quật. Với thực lực của Lý Thiên Cơ thì việc tiêu diệt Lý Thanh Nguyệt không khó.
"Đúng rồi! Mấy hôm nay ta chưa gặp Hàn Vẫn Tinh tiền bối. Thế nên ta đoán ông ta có thể không đến. Ông ta làm việc gì cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người. Con phải chuẩn bị tâm lý. Nếu ông ta không đến, thì tất cả cố gắng của con xem như công cốc."
Biểu lộ của Khương Khanh hơi kỳ lạ.
Người giám sát không đến. Đây là một chuyện lớn. Nhưng từ nét mặt của Khương Khanh, thì nó cũng chả là chuyện lớn gì.
Long Thần đã chuẩn bị tâm lý, bèn nói:
"Người yên tâm! Con chỉ làm tốt bổn phận của mình. Hơn nữa con còn cứu được nhiều người như vậy. Cứu một mạng người, còn hơn xây bảy tòa tháp."
"Con nghĩ thoáng thế là tốt. Ta không nên gặp con quá nhiều. Con phải tự lo liệu lấy. Còn chuyện Rượu Si tiền bối chỉ là suy đoán của ta. Ông ta là võ giả hàng đầu của Vũ Thần cung. Trấn Hồn thạch của Nguyệt Ma động quật chắc chắn không trấn áp được thần thức của ông ta. Với thần thức của ông ta, dù không đi vào Nguyệt Ma động quật, thì cũng có thể quan sát được tất cả."
Cường giả cấp bậc này mới là đối tượng Long Thần hướng đến.
"Đi!"
Sau khi nói xong, Khương Khanh lách mình đi một phía khác, âm thầm theo dõi Long Thần, nhưng không thể ra tay. Long Thần không nói gì, đi về phía tế đàn. Hắn cho là Lý Thiên Cơ sẽ động thủ ngay tức khắc. Nhưng sau này mới phát hiện không phải như vậy. Long Thần đi tiếp, cuối cùng cũng thấy một luồng sáng chói mắt, xuất hiện ở một lối đi. Long Thần phát hiện phía trước đâu đâu cũng có người.
Long Thần đứng ở cuối đường hầm, thò đầu ra nhìn về phía trước. Trước mặt hắn là một hang động trống rỗng. Nó chính là hang động lớn nhất mà Long Thần từng thấy. Điều quan trọng nhất chính là vách hang động được xây bằng gạch vàng gạch bạc, nhìn nó không giống một hang động, mà giống một cung điện hơn.
Ở nơi này, cung điện có đầy đủ mọi thứ. Đây mới chính là nơi quang trọng nhất của Nguyệt Ma động quật. Trước đây, Long Thần đã nghĩ sai. Tất cả mọi người đều muốn hưởng thụ. Người của Nguyệt Ma động quật cũng không thích sống trong hang động. Trước mặt chính là thành dưới đất do bọn họ xây dựng.
Trong phạm vi một dặm của Phệ Linh Yêu Đồng. Khương Khanh và đám người Lý Thiên Cơ đều ở một đường hầm cách nơi này không xa. Dọc theo đường hầm này, Long Thần và Lý Thiên Cơ đã giết không ít người của Nguyệt Ma động quật. Bây giờ, ngoài nơi này thì những nơi khác không còn người của Nguyệt Ma động quật.
Trung tâm của thành dưới dất chính là một tế đàn. Bây giờ, trên tế đàn trưng bày một lư hương khổng lồ. Dưới lư hương là một hố sâu hơn mười mét.
Đó chính là một chiếc hố rộng hơn trăm mét. Trong hố đứng đầy người. Mặt ai cũng xám như tro tàn. Tổng cộng có chín trăm chín mươi chín người. Thế nên Long Thần đoán những người này chắc là người của thành nhỏ phụ cận, bị bắt đến đây hiến tế.
Bọn họ không thể chạy trốn vì có một màn sáng màu vàng bao phủ miệng hố. Tu vi cao nhất của những dân thường này không đến Thần Vũ cảnh, căn bản không có cách nào chạy ra ngoài. Bọn họ trông thấy thời gian lễ tế Nguyệt Ma sắp đến, nên nhao nhao khóc lên. Một vài người không cam lòng, chỉ về một phía rồi mắng.
Đó là một phương hướng khác, được đặt ba chiếc ghế vàng và mười mấy chiếc ghế bạc. Trong mười chiếc ghế bạc có bảy người đang ngồi. Trong ba chiếc ghế vàng chỉ có hai người ngồi. Một chiếc ghế trống chắc là chỗ ngồi của Tuyết Nhai Tử.
Ba chiếc ghế vàng được đặt theo hình tam giác. Lúc này, vị trí trung tâm có một người phụ nữ che mặt mặc váy tím, thân hình thướt tha, đường cong con kiến đang ngồi. Toàn thân tỏa ra khí tức mê người, chỉ là con mắt dưới lớp khăn che mặt lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi. Vị này chắc là đại động chủ Lý Thanh Nguyệt của Nguyệt Ma động quật.
Trong miệng Lý Thiên Cơ thì nàng là người của Thái Âm Ma Giới.
Còn Nhị động chủ là một người đàn ông khôi ngô. Dù gã đang ngồi trên ghế, nhưng vẫn nhìn ra cơ thể gã rất cường tráng, giống như một con sư tử. Nhất là mái tóc rối màu vàng và ánh mắt không câu nệ kia. Gã giống như một con sư sử đang quan sát lãnh địa trên thảo nguyên.
Đó chính là Nhị động chủ Tần Sư của Nguyệt Ma động quật, có huyết mạch Hoàng Sư. Trong tư liệu, gã tu luyện Hám Thế Hoàng Sư Quyền. Đó là một công pháp có lực công kích và tính hủy diệt cực mạnh. Thân thể giống như Tần Sư, tràn ngập sức mạnh.
Ngoài hai vị này, bảy vị khác chính là phó động chủ của Nguyệt Ma động quật. Thực lực của mỗi người đều tương đương với Vũ Dương và Dương Hùng. Long Thần chỉ có thể đối phó loại người này. Người mạnh hơn thì hắn không chống lại được.
Thần Thức cảnh tương đương với thần vũ hồn mọc mắt. Nó là thứ tăng lên sức chiến đấu ngoài thần nguyên, nhưng không có hiệu quả với Long Thần, Nhưng chỉ cần Long Thần tiến vào Thiên Nhân cảnh, thì tất nhiên sức chiến đấu sẽ tăng lên rất nhiều.
Bây giờ, hắn có thể vượt qua nhiều đẳng cấp đối phó những cường giả này. Bởi vì võ giả Tổ Long nghịch thiên. Hơn nữa còn có sự tăng lên của kiếm võ giả và uy năng của Xích Huyết Thiên Hoang.
Nhưng hắn biết theo đẳng cấp tăng lên. Võ giả Thần Vũ cảnh tầng sáu trở lên. Mỗi người đều là nhân vật nghịch thiên. Long Thần không có ưu thế rõ ràng khi chống lại võ giả cấp bậc này.
Dưới ảnh hưởng của Trấn Hồn thạch. Dù Lý Thanh Nguyệt của Nguyệt Ma động quật, cũng không biết có người đi vào nơi này, càng không biết có người đang giám sát nhất cử nhất động của bọn họ. Lúc đầu, Long Thần cho rằng Lý Thiên Cơ vừa đến sẽ động thủ. Nhưng Long Thần không ngờ rằng gã không nhúc nhích, đang chờ xem kịch.
"Chắc là gã đang chờ đến khi trăng tròn. Lý Thanh Nguyệt lấy ra Nguyệt Quang Bảo Hạp, cũng chính là Ma Nguyệt Hạp, rồi mới ra tay."
Trong lòng Long Thần thầm nghĩ.
Càng là cường giả thì càng không quan tâm đến tính mạng của kẻ yếu. Lý Thiên Cơ chưa chắc là người xấu. Nhưng chưa chắc gã sẽ thương hại những người yếu kia, mà ra tay sớm.
Chẳng qua, trước khi Lý Thanh Nguyệt lấy ra Ma Nguyệt Hạp. Ai có thể xác định nàng có giết người trước hay không.
Long Thần chỉ có thể yên lặng chờ đợi.
Có lẽ đám người Diệp Tranh không tìm được nơi này. Tất cả phải dựa vào bản thân Long Thần. Hơn nữa, Long Thần khiến Thực Hỏa rớt xuống người Diệp Tranh. Nếu sau này gặp lại thì chắc chắn là một cuộc chiến sinh tử.
Bây giờ, đối với Long Thần mà nói, Thần Vũ cảnh tầng sáu chính là một cánh cửa lớn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, có lẽ đêm trăng tròn sắp đến. Trong hang động này không nhìn thấy mặt trăng. Nhưng chắc là mặt trăng có ảnh hưởng rất lớn đến Ma Nguyệt Hạp.
Long Thần đang ngừng thở quan sát. Đúng lúc này, đám người Lý Thanh Nguyệt đoán đã đến giờ. Trên mặt đều hiện lên vẻ vui mừng. Chín trăm chín mươi chín người trong hố kia đều toát lên vẻ sợ hãi. Trong tiếng khóc, âm thanh kêu la kinh hoảng vang lên.
Lý Thanh Nguyệt không lấy ra Ma Nguyệt Hạp mà hạ lệnh:
"Làm thịt tất cả."
Long Thần nhìn Lý Thiên Cơ không có động tĩnh. Có lẽ gã đang chờ Lý Thanh Nguyệt lấy ra Ma Nguyệt Hạp.
Lấy thực lực của võ giả Nguyệt Ma động quật, thì giết những bình dân này rất đơn giản. Đến lúc này, Long Thần không còn lựa chọn nào khác. Hắn không nói hai lời, bỗng nhiên xuất hiện, hóa thành một tia chớp màu vàng. Trong nháy mắt, Long Thần xuất hiện trước mặt bảy phó động chủ. Sau lưng hắn chính là bình dân bị nhốt.
"Ai?"
Người của Nguyệt Ma động quật, ai cũng giật mình. Bọn họ đờ đẫn nhìn Long Thần. Bọn họ tin tưởng cơ quan của Tuyết Nhai Tử, cho nên không tin có người sẽ vào được nơi này. Hơn nữa, Long Thần còn rất trẻ, cho nên sự xuất hiện của hắn, quả thật khiến bọn họ ngoài ý muốn.
"Ngươi là ai?"
Lý Thanh Nguyệt hỏi nhỏ.
Trước mặt nàng, bảy phó động chủ nhìn nhau một chút, đứng lên rồi đi về phía Long Thần. Mặc kệ Long Thần là ai. Bọn họ đều phải tiêu diệt Long Thần. Lễ tế Nguyệt Ma là thời gian tu luyện rất tốt, không thể để cho người có lai lịch không rõ ràng quấy rối.
"Đừng giết, hỏi rõ hắn đến từ đâu."
Giọng nói âm trầm của Tần Sư vang lên. Gã vừa nói, không khí xung quanh đều chấn động ầm ầm.
Đây là sức mạnh hùng hậu ẩn chứa trong âm thanh.
Long Thần xuất hiện, cắt ngang lễ tế Nguyệt Ma của đám người Lý Thanh Nguyệt. Lúc này, một phó động chủ lao về phía Long Thần. Đây là một người đàn ông có vẻ lo lắng, khiến áp lực của Long Thần không thấp hơn khi đứng trước Tô Tiểu Điệp, chỉ là gã không phải là nhân vật thiên tài như Tô Tiểu Điệp.
Khi gã đi đến vị trí cách Long Thần mười mét. Một luồng khí lạnh tác dụng lên người Long Thần. Bọn họn phát hiện cảnh giới của Long Thần chỉ là Thần Vũ cảnh tầng hai. Cho nên trong tưởng tượng của võ giả này, Long Thần đã bị áp lực của gã dọa phát khiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT