Mặc dù hắn hành động rất chậm, nhưng an toàn tránh thoát đao cương màu đen của Trịnh Đông Dương. Cùng lúc đó, Xích Huyết Thiên Hoang màu đỏ máu hóa thành một thác nước, cuốn về phía Trịnh Đông Dương. Thác nước huyết sắc kia trước tiên nhấn chìm đối phương, sau đó bùng nổ.
"Thật là nhanh." Toàn thân Trịnh Đông Dương rung mạnh. Tốc độ này của Long Thần, nhanh hơn gã vô số lần, ưu thế trên phương diện tốc độ khiến cho Trịnh Đông Dương rất khó đánh trúng Long Thần, đồng thời gã rất khó nắm bắt được vị trí của Long Thần. Mặc dù có thần thức, nhưng tốc độ của Long Thần đã vượt xa tốc độ của thần thức của hắn.
"Có người nào nói cho ngươi, tốc độ của ngươi rất rất chậm chưa." Thời điểm nghe được câu nói này, Long Thần giống như đang ở ngay trước mặt gã, nhưng khi nói xong, thì hắn đã ở bên tai. Trịnh Đông Dương mồ hôi lạnh toàn thân, đã không kịp suy nghĩ vì sao Long Thần lại kinh khủng như vậy rồi.
"Tịch Diệt Đao Quang." Thất Sát Ma Đao điên cuồng vung vẩy trong tay gã, hình thành một cơn gió lốc màu đen, hoàn toàn bao vây gã lại.
"Ta thật sự muốn nhìn xem, ngươi có thể trốn vào chỗ nào." Sự hung ác của Trịnh Đông Dương đã bị Long Thần gợi ra hoàn toàn. Mọi người thấy Trịnh Đông Dương khẩn trương lại dữ tợn thì trố mắt nhìn nhau. Cho tới bây giờ, bọn họ còn chưa từng thấy Trịnh Đông Dương phát điên tới mức độ này. Có thể nói, loại đối thủ tốc độ vĩnh viễn là thứ dọa người nhất.
"Ngươi sợ ta."
Tiếng nói của Long Thần không biết từ chỗ nào truyền vào lỗ tai Trịnh Đông Dương. Đây là loại âm thanh khiến Trịnh Đông Dương rợn cả tóc gáy, bởi vì âm thanh đó vang lên ngay bên tai gã.
Xoay người đâm một đao, sau lưng quả thật trống rỗng. Long Thần đã dùng tốc độ biến thái trong nháy mắt đi vòng tới trước mặt Trịnh Đông Dương, mà ở trong thời gian ngắn đó, Long Thần sử dụng Thần Tức thuật, nên đối phương hoàn toàn không có biện pháp tìm được vị trí của hắn. Còn về ánh mắt, tốc độ của Long Thần đã nhanh hơn ánh mắt gã.
Mọi người trơ mắt nhìn Long Thần xuất hiện bên người Trịnh Đông Dương, ở một góc mà gã không thấy được. Triệu Tuyết Cơ còn muốn kêu lên để nhắc Trịnh Đông Dương, nhưng Long Thần làm sao lại bỏ qua cái cơ hội tốt như vậy.
"Ta ở chỗ này." Một câu này, thật sự làm Trịnh Đông Dương sụp đổ.
Gã đột nhiên xoay người lại.
Xích Huyết Thiên Hoang, lặng lẽ xuyên qua bụng trái của gã.
Một cơn đau nhói khiến Trịnh Đông Dương co quắp cả người, nhìn Long Thần đứng trước mặt mỉm cười, gã như bị sét đánh, trong đầu trống rỗng.
"Xin lỗi, đánh trượt, còn cách tim ngươi 3cm." Sau khi rút Xích Huyết Thiên Hoang ra, máu tươi lập tức phun trào, Long Thần vội vàng né tránh, mà thân thể Trịnh Đông Dương giống như mất đi tất cả sức lực, ngã xuống khỏi không trung.
Dáng vẻ ung dung kia của Long Thần thì càng không cần phải nói, mọi người ở chỗ này, ai nấy đều ở trạng thái đờ đẫn. Chỉ có tận mắt nhìn thấy, bọn họ mới biết Long Thần rốt cuộc kinh khủng tới mức nào. Trịnh Đông Dương, đây là người mà khiến cho ba mươi ngàn đệ tử Tà Long điện mỗi khi nghe tiếng đều sợ mất mật, lúc này lại bị Long Thần dễ dàng, cho một kiếm xuyên thân thể.
Trận chiến này, không có nửa điểm kịch liệt như trong tưởng tượng của mọi người, nói đúng hơn thì một điểm hồi hộp cũng không có. Trịnh Đông Dương khiến người nghe tiếng là sợ hãi, ở trong tay Long Thần thật sự không có chút sức chống cự nào, bị đùa giỡn giống như khỉ. Long Thần dựa vào phương diện tốc độ, áp chế tuyệt đối, lại phối hợp với Thần Tức thuật của Tiểu Miêu, dễ dàng đánh bại Trịnh Đông Dương.
Nói thật, trên phương diện thần nguyên, Long Thần còn chưa sánh bằng Trịnh Đông Dương. Thần nguyên của hắn bây giờ nằm ở khoảng giữa Thần Vũ cảnh tầng bốn sơ kỳ và viên mãn, nhưng cộng thêm cái loại thể xác có sức chiến đấu biến thái, lại thêm Xích Huyết Thiên Hoang có lực sát thương không gì cản nổi. Nếu không phải Long Thần suy xét tới kết cục không tốt, đánh chết Trịnh Đông Dương cũng rất dễ dàng.
Bây giờ Long Thần đã không còn là tên mới vào Thần Vũ cảnh nữa.
Một kiếm đâm thủng thân thể của Trịnh Đông Dương, đồng thời cũng hung hăng đả kích linh hồn của gã. Người càng cao ngạo nếu bị đánh bại, hậu quả càng thảm thiết.
Triệu Tuyết Cơ sắc mặt trắng bệch, vội vàng đi lên giúp đỡ Trịnh Đông Dương, nhìn máu tươi trên bụng gã chảy ồ ồ, Triệu Tuyết Cơ thật sự luống cuống. Ả ta hoàn toàn không ngờ, Long Thần lại có thể ung dung đả thương Trịnh Đông Dương như vậy.
Còn những người khác, quả thật là đã tới mức sùng bái Long Thần rồi.
Nhưng mọi người lại càng thêm nhức đầu. Lần này thì hay rồi, chẳng những đánh gãy tay chân Dương Vũ, bây giờ còn dùng kiếm đâm xuyên thân thể Trịnh Đông Dương. Long Thần mới vào Tà Long điện không được mấy ngày đâu, tiếp theo phải thu dọn hậu quả thế nào đây.
"Long Thần..." Trên mặt mỗi người đều có vẻ lo lắng, duy chỉ có Long Thần, hắn lặng lẽ thu Xích Huyết Thiên Hoang, sắc mặt lạnh nhạt nhìn Trịnh Đông Dương đang dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn. Long Thần ngẩng đầu lên nói: "Nếu như ngươi có bất kỳ điểm nào không phục, muốn Long Thần ta so tài với ngươi, ta cung kính chờ ngươi đại giá tới bất cứ lúc nào. Nhưng lần tới ta có còn trượt tay hay không thì chưa nói trước được. Ta chém đầu người cũng một đao thôi, đến lúc đó có lẽ ngươi có thể thử một chút."
Trịnh Đông Dương khiến ba mươi ngàn đệ tử Tà Long điện nghe tiếng mất mật, sau khi nghe những lời này của Long Thần, theo bản năng co rút người lại, gần như rúc vào trong ngực Triệu Tuyết Cơ.
"Long Thần đủ rồi." Triệu Tuyết Cơ càng ngày càng tức giận. Nàng cầm máu giúp Trịnh Đông Dương xong, sau đó quát một câu đứng dậy, từ thân thể băng sương bộc phát ra một loại sức mạnh khiến người ta hít thở không thông.
"Ngươi thật sự là một tên tự cho mình là đúng, ngu xuẩn không để ý hậu quả. Ngươi có biết, người ngươi đánh là ai không, bọn họ đều là đệ tử của điện chủ Tà Long điện. Uổng cho ngươi có chút thực lực, nhưng lại là người lỗ mãng như vậy, ngươi sẽ phải trả giá rất lớn cho sự lỗ mãng của mình." Từ trong ánh mắt Triệu Tuyết Cơ, tràn đầy vẻ tức giận muốn ăn thịt người.
Long Thần cười, hắn khoát tay nói: "Đừng như vậy, ta không có quan hệ gì với ngươi, ta có phải trả giá thật lớn hay không, thì mắc mớ gì tới ngươi. Đừng làm cái bộ dạng hận rèn sắt không thành thép đó, Long Thần ta không chịu nổi kỳ vọng của ngươi đâu."
Từ trước tới giờ, chưa có một tiểu bối nào dám nói như vậy trước mặt ả cả. Triệu Tuyết Cơ có thể nhịn một lần, có thể nhịn hai lần, nhưng tuyệt đối không nhịn được lần thứ ba. Một cỗ khí tức lạnh như băng khiến người ta hít thở khó khăn tản ra từ trên người ả.
Thấy dáng vẻ nữ tử này muốn bùng nổ, Long Thần lại không có một chút áp lực nào. Cái tư thái bình tĩnh đó của hắn chính là điểm mà Triệu Tuyết Cơ ghét nhất, ả ta quả thực nghĩ không ra, tên tiểu tử này rốt cuộc có cái gì dựa vào, mà dám phách lối tới mức độ này.
"Sao vậy, ngươi cũng muốn ra tay với ta sao, chuyện này thật sự là không tệ nha. Đánh nhỏ, tới một lớn, bây giờ đánh lớn lại tới một lớn hơn, dám hỏi, Triệu Tuyết Cơ ngươi có quan hệ như thế nào với bọn họ đây. Bọn họ là tình nhân của ngươi sao, cũng chỉ có tình nhân, mới quan trọng hơn cả sư đệ của mình chứ." Miệng Long Thần nói không ngừng, từng câu từng câu đều khiến toàn thân Triệu Tuyết Cơ muốn bùng nổ.
"Ngươi nói cái gì." Những chữ này gần như là Triệu Tuyết Cơ gầm thét nói ra.
Ngay từ lúc đầu, qua miêu tả của nhóm người Tần Phong, Long Thần đã có một cảm giác chán ghét đối với cái loại nữ tử thích giả bộ này rồi. Dù sao đối phương cũng hỏi mình nói gì, Long Thần cũng không ngại ầm ĩ lớn, đương nhiên không khách khí với nàng: "Ta nói có sai sao. Rõ ràng là Dương Vũ kia đả thương Khương Linh Văn, ngươi thân là sư tỷ của Khương Linh Văn lại đứng về phe người khác, giúp người ta bắt nạt người mình, còn tưởng mình rất oai phong nữa chứ. Trong mắt ta, hành vi này của ngươi chẳng khác gì làm đĩ mà còn muốn lập bàn thờ trinh tiết. Ngươi như vậy, ta thấy uổng công bọn họ gọi ngươi là đại sư tỷ nhiều năm, loại hàng như ngươi vốn không phải người nơi này, Giang Tâm các không phải nơi ngươi nên tới. Bây giờ ngươi có thể mang tên này đi, đương nhiên nếu ngươi không phục ta, thì chiến đi."
Trong ánh mắt Long Thần tràn đầy ý khiêu khích, vẻ mặt kiêu ngạo kia, hoàn toàn không bị dáng vẻ hiện giờ của Triệu Tuyết Cơ hù dọa. Những lời vừa rồi cảu Long Thần, có thể coi như giúp đám người Tần Phong thở ra một ngụm khí. Rõ ràng là đại sư tỷ của mình, lại trợ giúp người khác tới đối phó người mình, quả thực làm cho người ta thương tâm. Long Thần mắng nàng một tiếng đĩ, mặc dù ngoài miệng đám Tần Phong không nói gì, nhưng vẫn thầm thoải mái trong lòng.
"Chẳng lẽ, Long Thần có có thể đối chọi với đại sư tỷ..." Xem xét tình huống Long Thần đánh bại Trịnh Đông Dương vừa rồi, nói Long Thần có thể đối phó với Triệu Tuyết Cơ, hẳn là không phải không thể. Lúc này, đám người Tần Phong không còn lo sợ gì nữa, mà là vô cùng hả giận.
Tới một đôi, một tên suýt chút nữa bị Long Thần đâm chết, một người khác thì ngực phập phồng, suýt chút nữa bị Long Thần tức chết.
"Đừng nổi giận, ta đều nói rất đúng trọng tâm, mọi người đều cho là như vậy. Có thể nhanh lên một chút không, ta cũng không có nhiều thời gian đứng đây dây dưa với ngươi nữa. Nếu ngươi không ra tay, ta sẽ ra tay đấy."
"Long Thần."
Triệu Tuyết Cơ hôm nay coi như là kiến thức, thật đúng là có người có thể ép ả tới như vậy. Bình sinh từ trước tới giờ ả ta chưa từng tức giận như thế, hôm nay không giết Long Thần, Triệu Tuyết Cơ ả thật sự không yên lòng.
Long Thần khoanh tay, dùng một loại thái độ miệt thị mỉm cười nhìn ả. Cái biểu tình này khiến cho Triệu Tuyết Cơ hận muốn xé rách mặt hắn.
Khi một trận đại chiến sắp xảy ra, Triệu Tuyết Cơ đang tràn ngập tức giận bỗng nhiên rùng mình một cái, ả thẫn thờ quay đầu lại, một nam nhân mặc trường bào màu lam nghiêm túc đang đứng sau lưng ả. Tất cả phẫn nộ trong lòng Triệu Tuyết Cơ bị dọa chạy hết, bởi vì người đang đứng sau lưng không phải ai khác, mà là sư tôn ả tôn trọng nhất, Khương Khanh.
Trong tình huống kích động, Triệu Tuyết Cơ không dùng thần thức thăm dò, nên không biết Khương Khanh đã trở lại, mà Long Thần thì đã nhìn thấy hắn xuất hiện rồi.
Ở trước mặt Khương Khanh, không tới phiên Triệu Tuyết Cơ ra tay với Long Thần.
Từ sắc mặt an tĩnh có chút dọa người của Khương Khanh hiện giờ, có lẽ hắn cũng đã biết một chút chuyện xảy ra ngày hôm nay. Long Thần thật sự tò mò, rốt cuộc hắn sẽ làm gì.
Vào lúc này, Khương Khanh bước từng bước một, lúc đi ngang qua Triệu Tuyết Cơ, hắn nhìn Triệu Tuyết Cơ đang hết sức che giấu sự tức giận của mình một cái, sau đó lại nhìn về phía Trịnh Đông Dương. Trịnh Đông Dương vốn rất phách lối, nhưng đau đớn trên người lúc này đã khiến gã mất đi sức chiến đấu, bị một người như Long Thần đánh bại, đối với gã mà nói là sỉ nhục to lớn.
"Tuyết Cơ, ngươi mang Đông Dương về chữa thương đi." Khương Khanh bình thản nói.
"Vậy... Sư tôn, hôm nay Long Thần phạm phải sai lầm ngút trời, nên xử lý như thế nào ạ? Con thấy nên phế hết tu vi của hắn, sau đó đuổi ra khỏi Chân Vũ Đế Cung." Triệu Tuyết Cơ cúi đầu nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT