Long Thần hiểu rõ điểm này. Thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Lần này người vào lăng mộ Sát thần không hề chết hết, mà người của Tô gia thì tổn thất rất lớn, chỉ có Tô Dương và Tô Mặc là chạy thoát, ngay cả Tô Chân là trụ cột của Tô gia còn chết. Nếu bọn họ nhận được tin này, chắc chắn sẽ không để yên cho Long Thần. Bọn họ biết rõ Long Thần đạt được những gì. Xích Huyết Thiên Hoang, chiến kỹ vô danh đã đủ để làm bá chủ cả lãnh thổ Đông Hoàng rồi, là những bảo vật khiến cả Đông Hoàng cung phải tham gia. Một tên võ giả Thần Vũ cảnh tầng một như Long Thần lại có nhiều bảo vật siêu cấp như vậy, người khác chẳng lẽ không thèm muốn.

Chẳng những thèm muốn, mà sợ là còn lao tới tranh cướp, thi triển đủ mọi thủ đoạn. Thậm chí rất nhiều người trong một trăm lẻ tám phủ trên lãnh thổ Đông Hoàng này sẽ vì chuyện ở U Minh phủ mà chấn động, từ đó phái cao thủ trong phủ tới U Minh phủ này.

Nhưng Long Thần không vướng bận gì, hắn lại đang định đi tới Kiếm Hồn đế vực, cho nên có nhiều kẻ truy sát, rất nhiều cường giả đuổi theo thì chí ít hiện tại hắn không phải lo lắng, đến lúc đó cứ bỏ trốn mất dạng là được.

Hắn có nhiều thứ mà kẻ khác phải hâm mộ, chờ khi hắn chuyển mấy thứ đó thành của chính mình, dùng tới cả chiến kỹ vô danh và siêu cấp thần binh Xích Huyết Thiên Hoang thì hắn sẽ trở thành Sát thần thế hệ mới. Trong lãnh thổ Đông Hoàng này, ai có thể làm địch thủ của hắn.

Cùng Diệp Vô Thương bước đi, hơi thở của con cự thú phía trước đã càng lúc càng rõ rệt. Long Thần dùng Phệ Linh Yêu Đồng nên nhìn thấy một tàn hồn thật lớn. Tuy chỉ là một chút tàn hồn chỉ to bằng một góc nhỏ trên sừng của Xích Huyết Giác Ma Long, nhưng với Long Thần thì nó vẫn vô cùng lớn.

Đi xuống từ con đường nhỏ trong núi, phía trước là một thung lũng cực lớn. Đi tới thung lũng ấy là có thể cảm nhận được những rung chấn cực lớn dưới mặt đất. Một vách núi đen xuất hiện ngay phía trước, còn lại là mây mù vô tận. Long Thần cảm thấy Xích Huyết Thiên Hoang đang ở trong lớp mây mù bên dưới vách núi kia. Lòng hắn đầy phức tạp.

Rồng không chỉ liên quan tới thực lực của hắn, mà còn có tín ngưỡng của hắn, còn cả sự truy đuổi theo bước chân của phụ thân. Tất cả đều là thứ mà phụ thân ban cho hắn. Kể từ ngày Long Thanh Lan giao long ngọc thần bí cho hắn, Long Thần đã bước lên một con đường vừa huyền diệu, vừa thần bí lại vừa bao la hùng vĩ. Tất cả đều là do phụ thân ban cho hắn, kể cả tinh huyết Thái Cổ Huyết Linh long trong cơ thể hắn. Theo đuổi bước chân của rồng, nói đúng hơn là theo đuổi bước chân của phụ thân.

"Rốt cuộc ông là người như nào nhỉ..."

Lòng Long Thần vô cùng chua xót. Mặc dù hắn của hôm nay đã tới trình độ mà ở Bạch Dương trấn lúc trước hoàn toàn không thể nhìn tới, nhưng so với Thái Cổ Huyết Linh long, hắn vẫn vô cùng nhỏ bé. Nhưng phụ thân hắn lại có thể lấy long ngọc thần bí, thứ có thể trấn áp Thái Cổ Huyết Linh long mà giao cho Long Thần, ông nói rằng ông là bá chủ siêu cấp của cả Long Tế đại lục...

Như vậy ông là ai? Rốt cuộc là ông tới từ nơi nào?

Ngoài ba đế vực và cửu giới cực lớn kia, cùng vô số lãnh thổ nhỏ bé như Vạn quốc, liệu có còn những nơi nào khác không? Đây chính là điều mà Long Thần theo đuổi.

Có lẽ Long Thần đã coi việc đuổi theo phụ thân thành đuổi theo rồng. Cho dù là một long hồn hoàn toàn không rõ, nhưng Long Thần vẫn cảm giác được sự quen thuộc tới từ nó.

Bỗng chốc vành mắt hắn hoen đỏ.

Bên dưới hắn, mây mù trắng xoá thi thoảng tan đi, để lộ ra lân giáp đỏ rực. Nếu mỗi một tấm lân giáp là hình tròn thì phải tới mấy chục mét. Mà vô số long lân thoáng hiện qua trước mắt Long Thần. Long lân này có màu đậm hơn cả long lân của Thái Cổ Huyết Linh long.

Không nhìn được toàn bộ dáng vẻ của Xích Huyết Giác Ma long, mà chỉ là tàn hồn của nó nhưng Long Thần vẫn khá chấn động. Lân giáp màu đỏ lăn lộn giữa mây mù. Trong vô số long lân kia, Long Thần dường như thấy được long trảo, phần đuôi của nó. Rồi đột nhiên ngay trong mây mù cuồn cuộn bên dưới, Long Thần như thấy được một cây cột đầu nhọn đỏ rực như máu hệt như cột trụ trời đứng giữa trời cao. Một thứ khí tức phá hoại đầy sắc bén khiến Long Thần nhìn lên một cái mà phải vội vàng nhắm mắt lại. Đây là trường giác của Xích Huyết Giác Ma long, mọc trên đầu nó. Độ dài mà Long Thần nhìn thấy được đã hơn một nghìn mét rồi.

So với yêu thú, trên thân thần long có một loại khí tức bễ nghễ mà các yêu thú khác không bao giờ có được.

"Rồng... Lại thấy được rồng..." Trong Thái Hư Cảnh, ánh mắt Tiểu Miêu toát lên vẻ hoài niệm, đồng thời cũng mang theo sợ hãi.

Mây mù cuồn cuộn kéo tới, trường giác của Xích Huyết Giác Ma long hay chính là Xích Huyết Thiên Hoang đã biến mất khỏi tầm nhìn của Long Thần. Nhưng thứ khí tức phá hoại sắc bén trên thanh trường kiếm đó vẫn còn, dường như không có thứ gì trên thế gian này có thể cản được nó.

"Ta đã lật qua nhiều tư liệu có liên quan tới rồng. Sừng của Xích Huyết Giác Ma long chính là bộ phận quan trọng nhất trên người chúng nó, có được mũi nhọn sắc bén nhất, chí ít là ngoài các thần long cao cấp hơn khác thì thế gian hẳn là không có thứ nào mà long giác của Xích Huyết Giác Ma long không thể xuyên thủng. Ý chí của nó có thể đâm thủng tất cả."

Nhìn Xích Huyết Giác Ma long bên dưới, ánh mắt Diệp Vô Thương toát lên vẻ hoài niệm và sùng kính không gì sánh được. Có một điểm mà hắn và Long Thần giống nhau, đó là đuổi theo bước chân của rồng. Diệp Vô Thương là một kẻ cuồng thần long, hắn truy tìm vô số di tích thượng cổ chỉ để tìm được một giọt tinh huyết truyền thừa.

"Thời thái cổ, tại sao thần long bị tiêu diệt sạch, chỉ để lại vài giọt tinh huyết truyền thừa. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhiều bí ẩn như vậy, Diệp Vô Thương ta đời này không còn tư cách theo đuổi. Nhưng có thể ở cùng Xích Huyết Giác Ma long một thời gian dài như vậy là ta đã thoả mãn rồi."

Diệp Vô Thương mỉm cười, ánh mắt toát lên vẻ bất đắc dĩ và cả tự hào.

"Tiểu tử kia, nếu ngươi thật sự muốn làm gì đó cho ta, thì ta mong ngươi có thể hoàn thành nguyện vọng trước khi chết của ta là tìm kiếm tung tích của thần long thượng cổ. Người sống trên đời luôn phải làm mấy chuyện khiến bản thân mình thấy kích động, như vậy mới không phụ lòng với bản thân. Được sống một lần đã là không dễ..."

Long Thần rất hiểu Diệp Vô Thương, lúc này Long Thần đã trải qua tất cả những gì của hắn, nên Long Thần gật đầu, nói: "Ngươi đã không còn duy trì được nữa à?"

Diệp Vô Thương nở nụ cười.

"Bao nhiêu năm đã qua, ta chỉ dựa vào một chút chấp niệm mà sống tới bây giờ, chờ người không có khả năng xuất hiện. Vận mệnh cho ta một niềm vui quá lớn, ngươi xuất hiện. Nhóc à, hãy mau thu phục nó đi. Ta hy vọng có thể nhìn thấy ngươi có năng lực chinh phục nó, sau đó nó có thể làm bạn với ngươi để trọng chấn lại danh vọng năm đó của Diệp Vô Thương ta."

Nhìn thần long cực lớn bên dưới, Long Thần đột nhiên cảm thấy áp lực như núi cao. Với hắn mà nói, Diệp Vô Thương là một vị trưởng giả đáng tôn kính. Hắn rất kỳ vọng vào Long Thần, thậm chí những vật mà hắn quý nhất, chiến kỹ vô danh và Xích Huyết Thiên Hoang đều giao cho Long Thần cả. Long Thần nhất định phải cố gắng mới không phụ sự kỳ vọng của Diệp Vô Thương.

"Đúng rồi, lúc ở Mê cung giết chóc, ta thấy ngươi lại thi triển tuyệt kỹ của Thái Âm ma giới, Phệ Linh Yêu Đồng." Diệp Vô Thương nhớ tới cái gì đó, lúc Long Thần ra tay thu phục Xích Huyết Thiên Hoang, bỗng nhiên nói.

"Thái Âm ma giới." Long Thần kể chuyện về Lý Toàn Cơ một lần, đồng thời hắn cũng biết Thái Âm ma giới là một trong chín thế giới Càn Khôn ở trong tam vực cửu giới, nếu như vậy thì Lý Toàn Cơ và Dương Linh Thanh hẳn là ở trong Thái Âm ma giới. Long Thần quyết định rằng sau khi làm xong mọi chuyện thì phải tìm kiếm muội muội một lần. Đã lâu không gặp, không biết con bé có khoẻ không, có bị người ta bắt nạt không.

"Có thể thấy được ngươi có không ít ràng buộc đấy. Lý Toàn Cơ này thì ta không biết, phỏng chừng là cường giả mới. Nhớ mang máng thì Phệ Linh Yêu Đồng là một loại thần thông khó lường, nếu ngươi khai thác cho tốt thì có khi còn tạo ra được uy lực càng mạnh hơn. Dù sao tên của nó là Phệ Linh Yêu Đồng, riêng hai chữ "Phệ Linh" này không phải là "cắn nuốt linh hồn" sao? Nói cách khác, đây chính là chiến kỹ siêu cấp nhằm vào thần võ hồn..."

Diệp Vô Thương cười vài tiếng, hắn biết Long Thần không hiểu lắm, cho nên mới nhắc nhở một phen.

"Cắn nuốt linh hồn..." Nói như vậy, Long Thần có vẻ hiểu ra.

"Đừng quá miễn cưỡng. Cô ả tên Lý Toàn Cơ kia hẳn không nói hết cho ngươi, nếu không với thiên tư của mình ngươi sớm đã khai thác được bí mật trong đó rồi." Diệp Vô Thương nói.

Long Thần suy nghĩ một chút, cũng hiểu được. Lúc trước ở trong mắt Lý Toàn Cơ, hắn là một tên nhóc tầm thường, vĩnh viễn không thể đạt được thành tựu nào, như vậy tại sao nàng phải truyền thụ hết Phệ Linh Yêu Đòng cho Long Thần chứ, bởi hắn căn bản không dùng được.

"Đi chinh phục nó đi." Diệp Vô Thương vẫy tay, nhìn về mây mù phía trước mà cười nói. Gió lớn thổi tới khiến mái tóc dài màu đỏ của hắn tung bay, đẹp tới yêu dị.

Long Thần khẽ cắn môi, nói: "Ta từng dùng Cửu Thiên Tiên Linh quả để khôi phục thân thể cho một người chỉ còn thần võ hồn, liệu ta có thể khôi phục cho ngươi không?"

Có thể nói là Diệp Vô Thương có ơn huệ với hắn, cho nên Long Thần mới nói điều này. Kỳ thật hắn rất nghi ngờ, dường như nghe Linh Hi và Lý Toàn Cơ nói thì hắn mới biết tin tức về Cửu Thiên Tiên Linh quả. Sau khi tới đế vực rồi, nhiều cường giả Thần Vũ cảnh như vậy, tại sao không dùng Cửu Thiên Tiên Linh quả để khôi phục?

Chỉ cần thần võ hồn không chết, như vậy có thể vĩnh viễn sống được mà?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play