"Không phải..." Diệp Huyên vẻ mặt thất vọng. Đây là một võ giả Thần Vũ cảnh tầng ba viên mãn của Tô gia, chứ không phải Diệp Hiên hay là Long Thần.

"Diệp Huyên."

Sau khi thấy mỹ nhân thành chủ này, võ giả kia sợ tới ngây người, không nói hai lời trực tiếp chạy trốn. Nhân vật cấp bậc như Diệp Huyên, một chiêu là có thể lấy tính mạng của hắn rồi.

Nhưng khiến cho hắn cực kỳ bất ngờ là Diệp Huyên lại không đuổi theo hắn, mà nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt hắn.

"Xảy ra chuyện gì rồi." Võ giả kia trợn to mắt, nhìn về phía đồ án hình tròn trong lòng bàn tay, rốt cuộc hiểu rõ.

"Nàng là quan tâm tới an nguy của đệ đệ, cho nên không có tâm tư rảnh rỗi đi giết ta. Không ngờ ta nhờ vậy mà nhặt lại được một cái mạng, thật là nguy hiểm, nguy hiểm quá. Nhưng mà dựa vào bản lĩnh của Diệp Hiên và Long Thần này, đã chết tới mười người vì sao bọn họ vẫn còn sống sót được vậy."

Không riêng gì hắn, ở trong Mê cung giết chóc này không ít người cũng đang nghi ngờ cái vấn đề đó.

Ở một nơi bọn họ không tưởng được, người nhỏ yếu trong mắt bọn họ, lúc này cũng đang không ngừng thu hoạch sinh mạng.

"Người thứ tư." Tô Chân vươn tay trực tiếp giết chết một võ giả của gia tộc mình. Đây là một Minh Tướng của U Minh quân vô cùng trung thành với Tô gia, nhưng bất hạnh của hắn là gặp phải Tô Chân trong cái trò chơi giết chóc này. Thời điểm hắn muốn hành lễ với Tô Chân, thì Tô Chân đã trực tiếp kéo hắn tới, bóp nát tim hắn.

"Đã chết mười hai người, trong đó ta giết bốn người, những người khác chắn chắn không giết được nhiều như ta. Cứ tính Diệp Huyên, Tô Dương, Tô Mặc mỗi người giết ít nhất hai người đi, thì cũng không thể có người nào giết được năm người, vượt qua ta."

Nghĩ tới đây, Tô Chân cười.

"Đế Giáp U Minh, vừa ra tay đã là chiến giáp siêu cấp trong truyền thuyết. Chỉ cần có được Đế Giáp U Minh, vậy thì toàn bộ U Minh phủ, cho dù là phủ chủ đã vượt qua Cửu Tiêu Lôi Kiếp kia, cũng không phải là đối thủ của ta."

"Còn Diệp gia, Diệp Huyên."

Chờ ta lấy được Đế Giáp U Minh, đó chính là ngày giỗ của các ngươi.

Đột nhiên, lão lại tra xét đồ án hình tròn trên tay.

"Hai tên Diệp Hiên và Long Thần này sao đến bây giờ vẫn chưa chết. Vận khí bọn chúng sao tốt như vậy, một người cũng không đụng phải. Chuyện này không thể nào..."

Trong đầu Tô Chân cũng đầy nghi ngờ, nhưng lão ta nhanh chóng cười lên.

"Vậy thì, đối thủ lớn nhất của ta, tiểu cô nương Diệp Huyên kia nhất định sẽ phân tâm. Hơn nữa, theo tính cách của tiểu cô nương này, chắc chắn sẽ không ra tay với người của mình. Đế Giáp U Minh nhất định là của ta."

Lão cảm thấy mình lấy được Đế Giáp U Minh, thật giống như bắt ba ba trong hũ.

"Tổng cộng phải giết chết hai mươi mấy người, ta phải giết khoảng mười người, mới có thể chắc chắn lấy được Đế Giáp U Minh. Tiếp tục."

Trong lòng thoáng qua cái ý niệm này, Tô Chân trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

Mà ở một địa phương khác, Diệp Huyên lại lần nữa cảm thấy có sự tồn tại của một võ giả. Lần này không cần tới quá gần nàng đã biết là người nào. Khí tức quen thuộc này, cả đời nàng cũng không quên được.

Trong nháy mắt lao tới trước, xuất hiện trước mặt nàng là bóng lưng cao lớn mà lạnh như băng của Tô Mặc. Còn ở trước mặt Tô Mặc thì là một võ giả của Diệp gia thương tích đầy mình.

"Diệp Huyên cứu ta."

Thấy Diệp Huyên đến, võ giả đang chìm trong tuyệt vọng kia như thấy hy vọng, lập tức xé ruột xé gan hô lớn, thành công dẫn tới sự chú ý của Tô mặc.

Bản thân Tô Mặc đã muốn ra tay giết lão ta, nhưng khi nghe được câu nói này, cùng với cảm giác kinh khủng đằng sau lưng, thì hắn dừng tay, quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên. Hắn biết tính khí của Diệp Huyên, nếu lúc này hắn không thu tay, nghênh đón hắn chính là cuồng phong bạo vũ của Diệp Huyên.

Võ giả Diệp gia bắt được cơ hội này, vội vàng lăn một vòng rời đi. Mặc dù từ trước tới giờ lão ta luôn xem thường xuất thân của Diệp Huyên, nhưng Diệp Huyên mạnh mẽ là thật, hiện tại coi là cọng rơm cứu mạng cũng không tệ lắm.

"Thật may là tới kịp, nếu không cái mạng này của lão phu coi như xong. Diệp Huyên a Diệp Huyên..."

Lão là người thuộc hệ Diệp Tích Chi, vô luận thế nào thì cũng sẽ đứng về phía Diệp Tích Chi. Còn về Diệp Huyên, mặc dù đối phương cứu mình, lão cũng không có bao nhiêu cảm kích.

Mà ở chỗ cũ, Tô Mặc và Diệp Huyên ở lại đứng đối diện nhau.

"Huyên nhi, có thể nghe ta giải thích không." Tô Mặc ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bỏng nói. Hắn cảm thấy mọi chuyện đều có thể cứu vãn, đoạn thời gian này hắn đã suy nghĩ kỹ, muốn hắn từ bỏ Diệp Huyên, hình như không thể.

"Không cần giải thích, đây không phải là ngày mà ngươi mong đợi sao. Truyền thừa Sát Thần, vinh hoa phú quý, mọi thứ đều là của ngươi rồi. Ở trong Mê cung giết chóc này, rất khó gặp nhau, hiện giờ chính là lúc chúng ta giải quyết ân oán."

Khiến cho Tô Mặc có chút bận tâm là Diệp Huyên bây giờ, đã không phải nàng lúc trước. Từ trong ánh mắt của nàng, Tô Mặc chỉ nhìn thấy sát khí.

Ba đường vân huyết sắc xuất hiện trên mặt Diệp Huyên, không những không phá hư vẻ đẹp của nàng, mà còn khiến cho nàng trở nên vô cùng yêu dị. Một cỗ khí tức kinh khủng từ trên người Diệp Huyên tràn ra.

Tô Mặc lui lại mấy bước, hắn không thể không thừa nhận, trên phương diện chiến đấu, mười hắn cũng không phải đối thủ của Diệp Huyên.

"Ngươi thật sự máu lạnh vậy sao, không để ý tới tình nghĩa xưa, muốn hạ sát thủ với ta ở chỗ này ư." Trên mặt Tô Mặc tràn đầy vẻ không thể tin.

"Ai máu lạnh chứ. Hôm nay ngươi làm sao vậy, vì sao lại cứ nói những chuyện nực cười như thế." Diệp Huyên đi từng bước một về phía hắn.

"Nói cho ngươi rõ, bắt đầu từ đêm đó, chúng ta đã không còn bất kỳ quá khứ và tương lai nào nữa. Giống như gia tộc ta và gia tộc ngươi vậy, chúng ta là địch nhân. Hôm nay là một cơ hội hiếm có để ngươi trừ đi một địch nhân mạnh như ta, thân là người Diệp gia, ta cũng sẽ không lùi bước."

"Ngươi nói thối lắm." Tô Mặc vẫn kiên trì nói: "Mặc dù ngoài miệng ngươi nói như vậy, nhưng ta tin tưởng trong lòng ngươi chắc chắn không nghĩ như vậy. Tình ý mấy trăm năm của chúng ta, không phải tùy tùy tiện tiện là có thể quên được. Diệp Huyên, ngươi không phải người như vậy."

Hắn vừa mới dứt lời, thì đổi được một chưởng nhẹ nhàng của Diệp Huyên, trực tiếp đánh hắn hộc máu bay ngược.

"Nếu như ngươi không muốn chưa kịp phản kháng đã bị ta giết chết, thì đứng lên đi, thi triển ra thực lực của ngươi." Trong ánh mắt Diệp Huyên chỉ còn sát ý. Lời của Long Thần đã khiến nàng suy nghĩ rõ ràng. Người này đã thay đổi, tình này đã biến chất, cũng không thể dễ dàng chuyển biến lại như trước, mọi thứ đã sớm không còn tồn tại, nếu vẫn chìm trong ảo tưởng, thì sẽ chỉ hại chết bản thân.

"Ngươi lại nhẫn tâm như vậy. Diệp Huyên, ta nhìn lầm ngươi." Tô Mặc vẻ mặt âm trầm, từ dưới đất bò dậy.

"Những lời này hẳn là để ta nói với ngươi chứ." Diệp Huyên cười lạnh nói.

"Ngươi không thể giết ta." Thấy sát ý trong mắt Diệp Huyên, Tô Mặc thật sự có chút lo lắng. Hắn không cam lòng chết ở chỗ này, nên cuồng loạn nói.

"Tại sao."

"Lần ngươi đi Bạch Trạch rèn luyện kia, là ta liều tính mạng cứu ngươi trở về, nếu không sẽ không có Diệp Huyên ngày hôm nay. Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi." Tô Mặc lời lẽ chính nghĩa nói.

Diệp Huyên giật mình.

Nam nhân vóc dáng khôi ngô ôm nàng trở về nhà từ một địa phương xa xôi năm đó, hiện giờ đang đứng trước mặt mình, mà khi đó Diệp Huyên đã nghĩ, một ngày nào đó nàng sẽ gả cho người đàn ông này. Còn trên thực tế, người đàn ông đó hiện giờ lại dùng chuyện này để khẩn cầu nàng tha mạng.

Sát khí trên người từ từ biến mất, huyết mạch Thất Sát cũng ẩn đi.

"Tô Mặc."

"Ừ." Tô Mặc rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cái mạng này coi như là giữ được.

Diệp Huyên ngẩng đầu lên, nói gằn từng chữ: "Nam nhân cứu ta năm đó đã sớm chết rồi, ngươi cứu ta một mạng, hôm nay ta tha ngươi một mạng, hai chúng ta không thiếu nợ nhau, lần tới gặp mặt chính là thời điểm ta lấy tính mạng ngươi, hy vọng vận khí của ngươi có thể khá hơn một chút."

Nói xong, Diệp Huyên xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại, nhanh chóng biến mất trong cái Mê cung giết chóc này.

"Mẹ nó."

Tô Mặc nắm chặt quả đấm, lửa giận trong mắt như sắp phun ra ngoài. Gặp gỡ hôm nay khiến cho hắn cảm giác khuất nhục trí mạng, hắn lại phải cầu xin tha thứ trong tay một nữ nhân.

"Nếu không phải lần đó ta nhường ngươi, để cho ngươi lấy được Vân Long Đan, từ đó ngươi luôn hơn ta một cảnh giới, thì hôm nay ngươi làm sao bước tới cảnh giới như vậy. Diệp Huyên... Mọi thứ của ngươi, đều là ta nhường cho ngươi, mà hôm nay..."

Ngọn lửa màu tím bộc phát ra từ trong mắt của hắn.

"Một ngày nào đó, ta sẽ khiến cho ngươi có một bài học khắc cốt ghi tâm. Ngươi chờ đó, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, sống không bằng chết."

Bỗng nhiên, hắn nâng bàn tay lên thấy được hai cái tên.

"Diệp Hiên, Long Thần còn chưa có chết sao. Ha ha ha, vậy coi như giúp ta làm một cái thịnh yến đầu tiên đưa cho ngươi đi."

Cắn răng nói xong, Tô Mặc cũng xoay người rời đi.

Ở một địa phương khác, võ giả chật vật lẩn trốn kia, trong miệng vẫn đang phỉ báng Diệp Huyên và Tô Mặc, lại bị Phệ Linh Yêu Đồng của Long Thần cảm ứng được. Là người của Diệp gia, nếu là người của Diệp gia, Long Thần cũng không muốn xuống tay với người đó, dù sao thì hai người Diệp Hiên vẫn là người của Diệp gia, Long Thần không thể tùy tiện động thủ, đây là vấn đề nguyên tắc cơ bản.

Nhưng mà tên kia lại chạy thẳng tới chỗ Long Thần, chuyện này cũng chỉ là trùng hợp mà thôi. Lão ta nhanh chóng thấy được Long Thần, mà Long Thần cũng nhìn thấy lão. Trên người lão giả này đều là vết thương, xem ra vừa mới trải qua một cuộc ác chiến.

"Đây không phải là học trò của Diệp Huyên sao." Lão giả cười, xông tới phía Long Thần, không nói hai lời trực tiếp động thủ.

Mặc dù Diệp Huyên đã cứu lão, nhưng chuyện đó còn không sánh bằng sự cám dỗ của Đế Giáp U Minh. Chỉ cần có được Đế Giáp U Minh, vậy thì một bước lên trời.

"Không nói hai lời, lại là liều mạng sao." Ánh mắt Long Thần híp lại.

Người không phạm ta, ta không phạm người. Đối phương sinh ra ác ý đối với hắn, vậy không thể làm gì khác là không khách khí rồi.

Lão giả này chẳng những bị thương, hơn nữa còn chỉ là Thần Vũ cảnh tầng ba sơ kỳ, không chênh lệch với Tô Thiên là bao. Sau một hồi, lão ta đã chết dưới kiếm của Long Thần, trước khi chết, đương nhiên lão cũng mang theo ánh mắt khó tin.

"Ta... Ta mới vừa rồi... Diệp Huyên..." Thời điểm trợn to mắt nói xong câu này, võ giả này cũng đã mất mạng.

Long Thần bắt được thần võ hồn của lão, kích động hỏi: "Ngươi nói là ngươi thấy được Diệp Huyên sao."

"Ừ..." Võ giả Diệp gia khóc không ra nước mắt nói: "Ngay tại phương hướng ta chạy tới."

"Nhìn ngươi bị thương thành như vậy, là nàng cứu ngươi đi." Long Thần rất thông minh.

"Ừ..." Võ giả sợ hãi nói.

"Ân đền oán trả, đáng chết."

Long Thần không bỏ qua cho lão.

Cuối cùng cũng biết được tung tích của Diệp Huyên, Long Thần chuẩn bị tụ họp với nàng.

"Người thứ năm rồi, tổng cộng đã chết mười ba người, không biết có người nào giết được nhiều hơn ta hay không."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play