Còn dư lại bốn vị trí, nếu không may mắn gặp phải mấy cường giả Tô gia kia, Long Thần cũng sẽ xong đời. Dù sao ở trong mê cung rắc rối phức tạp này, hắn hoàn toàn không cách nào sử dụng Huyết Độn.
Mặc dù hắn đã lớn mạnh hơn không ít, nhưng đứng trước loại cấp bậc như Tô Mặc Tô Dương, ít nhất trên phương diện thần nguyên, cũng chênh lệch gấp mấy trăm lần, hoặc ngàn lần hắn. Thần Vũ cảnh tầng bốn cũng chia làm hai cấp bậc, Tô Mặc và Tô Dương đều là võ giả Vũ Chi Cực cảnh viên mãn.
Trong cái trò chơi Mê cung giết chóc này, đối với Long Thần mà còn là cửu tử nhất sinh, vậy thì càng không cần phải nói tới Diệp Hiên đang bị đối phương trói buộc bên mình rồi.
Long Thần sắc mặt lạnh như băng, trong lòng chấn động không ngừng, có thể dùng bốn chữ sóng to gió lớn để hình dung, càng suy nghĩ, hắn càng cảm thấy trò chơi này khủng bố.
Những người tới được chỗ này đều là tinh nhuệ của Diệp gia và Tô gia, là lực lượng nhất lưu của hai gia tộc, nếu chỉ có thể có mười người còn sống ra ngoài, vậy cũng đồng nghĩa với việc hai nhà đều phải tổn thất hơn mười võ giả. Nếu như không có hơn mười võ giả Thần Vũ cảnh tầng ba này, Tô gia và Diệp gia chắc chắn sẽ không có địa vị như bây giờ, sẽ là một thiệt hại nghiêm trọng, thậm chí trong vòng trăm năm sẽ hoàn toàn chìm sâu.
Nhưng Diệp Vô Thương là tổ tiên của Diệp gia mà, nên chuyển cơ duy nhất đoán chừng là trong truyền thừa Sát thần này.
Đôi bên tranh đấu luôn có phe thua phe thắng, phe thua đi ra ngoài nhất định sẽ rêu rao chuyện này ra, đến lúc đó bất kể là Diệp gia hay là Tô gia lấy được truyền thừa Sát thần, đoán chừng cũng sẽ trở thành chó nhà có tang, bị toàn bộ U Minh phủ, thậm chí là võ giả các phủ khác đuổi giết.
Chuyện này đối với Tô gia hay là Diệp gia đều là đả kích trí mạng.
Chỉ có mười người sống sót, hơn nữa thời gian không đợi người, dưới tình huống như vậy, chắc chắn ai nấy đều trở nên nóng vội, nhất là trong trạng thái thần thức không cách nào sử dụng được. Nếu như thần thức có thể sử dụng, võ giả hai bên, đặc biệt là cấp bậc như Diệp Huyên, hoàn toàn có thể biết rõ động tĩnh của tất cả võ giả. Như vậy trò chơi Mê cung giết chóc này sẽ mất đi tính mạo hiểm và thần bí.
Chỉ là Long Thần lại nghĩ tới một vấn đề quan trọng hơn, đó chính là an toàn của Diệp Hiên, chuyện này khiến hắn vô cùng lo lắng.
"Thực lực của Diệp Hiên quá yếu, lúc trước Tô gia không dám động tay, nhưng bây giờ thì lại khác, dưới áp lực như vậy, có thể giết một người thì được một người, cơ hội sống sót không nhiều, mỗi người đều sẽ trở nên điên cuồng, mất đi tính người, thậm chí ngay cả võ giả gia tộc mình cũng có thể chém giết, càng không cần phải nói tới Diệp Hiên. Hơn nữa, người giết hại nhiều nhất còn có thể đạt được phần thưởng."
Đế Giáp U Minh, mặc dù Long Thần không biết nó là thứ gì, nhưng nếu là đồ mà chủ nhân trò chơi này hoặc có thể nói là bản thân Diệp Vô Thương cho là trọng bảo, vậy khẳng định là vật vô cùng trân quý. Những người khác chắc chắn đã nghe qua về Đế Giáp U Minh, vì bảo vật trân quý này, cũng chính là một trong số những truyền thừa, khẳng định mỗi người đều sẽ giết tới đỏ mắt.
Thời điểm giết tới đỏ mắt, ai sẽ còn lo lắng đến mạng của một Diệp Hiên nho nhỏ.
Hơn nữa, trong mê cung hỗn loạn này, ai biết là ai bị ai giết chết chứ.
Vừa nghĩ tới Diệp Hiên rơi vào trong một hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, Long Thần lập tức lạnh cả sống lưng, ánh mắt hắn có chút đỏ lên, tỉ tỉ thần long trong cơ thể gầm thét, một cỗ sát khí từ trên người hắn tản ra.
"Ta có ưu thế, trong cái trò chơi này ta có một ưu thế lớn nhất, đó chính là... Phệ Linh Yêu Đồng."
Phệ Linh Yêu Đồng, có thể nhìn rõ động tĩnh linh hồn trong phạm vi một dặm, bất kỳ người nào tới cũng không chạy khỏi ánh mắt của Long Thần. Còn thần thức của những người khác, đã không thể sử dụng ở trong Mê cung giết chóc này.
Cái này cũng chứng minh sự lợi hại của Diệp Vô Thương, mặc dù đã chết nhiều năm, nhưng vẫn có bản lĩnh như vậy, có thể khống chế không cho đám người Diệp Huyên dùng tới thần thức.
"Phải dùng Phệ Linh Yêu Đồng, tìm được Diệp Hiên, trước khi hắn bị giết chết."
Đây là một nhiệm vụ vô cùng nặng nề.
Đã không còn thời gian do dự, Long Thần lập tức mở tốc độ, chạy quanh chỗ này. Phệ Linh Yêu Đồng không cách nào biết rõ đường đi nước bước trong mê cung này, chỉ có thể giúp Long Thần phát hiện sự tồn tại của sinh mạng, cho nên hắn cũng chỉ có thể rời khỏi vị trí của mình, xem có thể có vận khí đụng phải Diệp Hiên hay không.
"Ngàn vạn lần không thể có chuyện gì..." Nghĩ tới Diệp Hiên, ánh mắt Long Thần trở nên đỏ như máu, đấy chính là huynh đệ tốt của mình, nếu hắn cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn như Độc Cô Quân...
Trong thân thể Long Thần, phát ra từng tiếng gầm thét tới từ thái cổ, vô cùng chấn động.
Sau khi hắn tìm kiếm một khoảng thời gian, một người cũng không phát hiện ra, nhưng ngay vào lúc này, hắn chợt phát hiện trên bàn tay có động tĩnh. Nâng cánh tay lên, trên bàn tay của hắn, trong đồ án hình tròn, một hình quạt được đặt tên là Diệp Vũ lại nhanh chóng tối đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất, để lại một khối hình quạt màu xám tro.
"Cái này là muốn nói, võ giả Thiên Nhân cảnh, Thần Vũ cảnh tầng ba có tên là Diệp Vũ đã bị giết chết sao. Lúc này mới qua bao lâu chứ, lại đã có người chết, như vậy có thể thấy cái trò chơi Mê cung giết chóc này có bao nhiêu kinh khủng. Một số người vì sinh tồn, một số người thì điên rồi, ta đoán có rất nhiều người hối hận vì đã tiến vào đây."
Đây mới là trò chơi đầu tiên. Nếu như mấy trò sau này đều kinh khủng như vậy, thì còn mấy người có thể còn sống đi ra ngoài chứ.
Nói thật, hưng vong của Tô gia và Diệp gia Long Thần không để trong lòng, thậm chí sinh tử của đám người Diệp Tích Chi Long Thần cũng lười quản. Thứ duy nhất hắn để ý chính là an nguy của chị em Diệp Huyên.
"Bọn họ, tuyệt đối không thể có chuyện." Long Thần nắm chặt quả đấm.
"Ngươi vẫn nên tự lo thân mình trước đi. Gặp phải Tô Mặc gì đó, cho dù ngươi đã tới Thần Vũ cảnh rồi, thì cũng xong đời." Tiểu Miêu trợn trắng mắt nói.
"Ngươi không nói lời nào, thì cũng không ai nói ngươi câm đâu."
Long Thần hừ lạnh một tiếng, tiếp tục tiến về phía trước.
"Hảo tâm không có hảo báo, bản thần thật là oan quá..." Ánh mắt Tiểu Miêu vô cùng u oán.
Đứng trên mặt đất lưu động này cũng không dễ dàng, đồng thời cái loại không khí nồng nặc mùi máu tanh đó vẫn cứ vờn quanh bên cạnh, cái khí tức khiến cho người ta rợn tóc gáy chưa từng biến mất.
Long Thần vừa đi vừa nhìn chằm chằm đồ án hình tròn trong tay, cũng may là cái tên Diệp Hiên lúc này vẫn sáng, chứng tỏ Diệp Hiên vẫn còn sống. Long Thần đoán Diệp Huyên lúc này chắc cũng đang lo lắng mà tìm kiếm, thậm chí Diệp Huyên còn quan tâm an nguy của đệ đệ mình hơn, nên chắc còn khẩn trương hơn hắn nhiều.
Những người không có thực lực đỉnh cao thì vì còn sống mà phấn đấu. Còn loại như Tô Chân Tô Mặc, khẳng định là vì Đế Giáp U Minh kia mà phấn đấu.
Trong lúc đi tới, Long Thần dưới sự hỗ trợ của Phệ Linh Yêu Đồng, đã cảm ứng được hai người, nhưng đều không phải là Diệp Hiên, cho nên Long Thần không nghĩ biện pháp tiếp cận. Mặc dù hắn cũng muốn giết người, cũng không muốn Đế Giáp U Minh kia bị người Tô gia lấy được, nhưng vì Diệp Hiên, hắn không thể lãng phí một chút thời gian nào.
Đồng thời, theo thời gian trôi qua, người chết càng ngày càng nhiều, đến thời điểm hiện tại đã có ba người chết, trong đó có hai người là võ giả Thần Vũ cảnh tầng ba của Diệp gia. Những người này trên phương diện thần nguyên thì ngang bằng với Long Thần, thậm chí nếu so kỹ thì Long Thần còn nhỉnh hơn. Nhưng về phương diện lĩnh ngộ thì lại miểu sát Long Thần, mà người như vậy gặp phải đối thủ cũng sẽ chết.
Long Thần có một loại cảm giác nguy cơ nồng đậm.
"Diệp Hiên, trăm triệu lần phải kiên trì..."
Vòng tới vòng lui giữa những bức tường bằng máu đỏ này, Long Thần thông qua Phệ Linh Yêu Đồng phân biệt từng người có quen hay không quen. Trong thời gian một khắc đồng hồ, bởi vì có Phệ Linh Yêu Đồng, số người mà hắn gặp được chắc là nhiều nhất, chừng bảy người, trong đó có cường giả như Đằng Long, còn có gia chủ Tô gia - Tô Dương cũng đã từng xuất hiện trong phạm vi của Phệ Linh Yêu Đồng. Gặp phải bọn họ, Long Thần đương nhiên vội vàng chạy trốn.
Khi thấy người chết càng ngày càng nhiều, trong lòng Long Thần trở nên luống cuống. Cũng may là cái tên Diệp Hiên này, vẫn sáng.
"Phù."
Ngay vào lúc này, Long Thần chấn động một trận, bởi vì có hai người đồng thời xông vào trong phạm vi Phệ Linh Yêu Đồng của hắn.
Long Thần mừng như điên: "Là Diệp Hiên và Tô Thiên."
Công phu không phụ người có lòng, rốt cuộc tìm được Diệp Hiên rồi, hơn nữa hắn cũng chưa chết, mặc dù chỉ cách nhau một dặm, nhưng muốn đi qua trong cái mê cung này cũng không phải chuyện dễ dàng. Long Thần hóa thành một tia chớp màu vàng, trong nháy mắt biến mất, phóng tới bên đó. Giữa hai mặt tường có một khoảng rộng khoảng mười tới hai mươi thước, đủ cho hai người đánh nhau.
Khoảng cách một dặm, mặc dù đối phương đang di động, nhưng Long Thần có Phệ Linh Yêu Đồng, tính truy tung rất mạnh. Ở một khúc quanh, thân thể Long Thần trong nháy mắt lao ra, hai người trước mặt hắn cũng bị dọa sợ lui về phía sau hai bước. Khi thấy rõ bộ dạng người tới là Long Thần, hai người Diệp Hiên và Tô Thiên lại lộ ra phản ứng không giống nhau.
Sau khi thấy Long Thần, sắc mặt Diệp Hiên đại biến, ảm đạm hẳn đi, mà Tô Thiên thì lại là vẻ mặt mừng như điên.
"Long Thần đi mau."
Thật ra thì Diệp Hiên không hiểu tại sao Long Thần lại muốn tới. Lấy thực lực của Long Thần, cho dù rõ ràng đã tiến vào Thần Vũ cảnh, nhưng ở chỗ này, ngoại trừ Diệp Hiên ra, yếu nhất cũng là Thần Vũ cảnh tầng ba, là tồn tại có thể giết chết hai người bọn họ trong nháy mắt.
Long Thần rơi vào tay Tô Thiên sẽ chỉ trở thành vong hồn dưới tay hắn.
Sở dĩ giữ lại Diệp Hiên là vì Tô Thiên muốn lấy Diệp Hiên làm con tin, để uy hiếp người Diệp gia. Như vậy, nếu hắn gặp phải người Diệp gia, trên tay cũng có lá bài tẩy, sẽ có thêm một chút phần thắng. Hơn nữa Diệp Hiên bây giờ bị hắn vây khốn, giết Diệp Hiên chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.
Cho nên hắn mới không vội đánh chết Diệp Hiên.
Nhưng Tô Thiên cũng suy nghĩ sót một điểm, trong Diệp gia, ngoại trừ Diệp Huyên và Long Thần, những người khác có thể không quan tâm tới mạng của Diệp Hiên. Gặp phải Long Thần, coi như hắn vận khí tốt.
Trong mắt Tô Thiên, vận khí hắn chẳng những tốt, mà còn tốt đến bạo.
"Nếu đã đưa tới cửa, có muốn chạy cũng không còn cửa." Tô Thiên cười dữ tợn một tiếng, một tay dắt Diệp Hiên, bước chân mở ra, đánh về phía Long Thần.
Ngoài dự liệu của hắn chính là Long Thần lại không chạy, mà còn đứng tại chỗ, vẻ mặt lạnh như băng, một chút biểu tình cũng không có.
Diệp Hiên khẩn trương hét lên lần nữa: "Long Thần, chạy mau, ngươi không phải đối thủ của hắn."
Hắn có chút hiểu tính cách Long Thần, hắn biết Long Thần lúc này, dù biết rõ bản thân không phải là đối thủ của đối phương, nhưng tuyệt đối sẽ không lui về sau một bước nào. Đây chính là Long Thần, không gì có thể khiến hắn sợ hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT