Rốt cuộc là ai sai, thật ra không thể kết luận chắc chắn.
Nhìn Diệp Huyên dùng ánh mắt có chút thất vọng nhìn mình, hơn nữa nghe xong lời đối phương nói, ánh mắt Tô Mặc dần dần trở nên đỏ như máu. Một con ma quỷ dần dần sinh ra trong lòng hắn, há cái miệng to như chậu máu.
Tô Mặc cười lạnh một tiếng nói: "Đúng vậy, là ta không tranh giành, Tô Mặc ta quả thật vô dụng, đến hôm nay ngay cả một nữ nhân như ngươi cũng không bằng. Nhưng ngươi có từng nghĩ qua hay không, cũng bởi vì ngươi mới thay đổi cuộc sống của ta, khiến cho ta bị người nhà vứt bỏ, khiến cho ta gặp nhiều khổ nạn như vậy. Mỗi một lần ta bị đánh đau cũng không nói cho ngươi biết, ngươi thì hay rồi, có thể ngoan ngoãn ở nhà, chờ người đàn ông vì lấy được ngươi mà cố gắng, phấn đấu.
Diệp Huyên nghe xong, trong lòng không biết là cảm giác gì. Tranh cãi giữa hai người từ từ leo thang.
"Chẳng lẽ ta không cố gắng sao, giống như ngươi, chỉ là ta không muốn nói ra mà thôi. Rõ ràng là vì bản thân ngươi không kiên trì tiếp, bây giờ lại mượn cớ nhiều như vậy. Ngươi có phải là đàn ông nữa hay không."
Mâu thuẫn tích góp lâu như vậy, hôm nay rốt cuộc bạo phát ra. Trước khi tới đây, Tô Mặc ở trước mặt nàng vẫn là tao nhã lễ phép, nhưng sau khi lớp mặt nạ kia bị xé xuống, mọi thứ đã trở nên không còn giống trước.
Nói thật, trong lòng Diệp Huyên quả thật chỉ có một người đàn ông, đó chính là Tô Mặc, nàng cũng đã từng vì được ở bên nhau mà cô gắng. Chỉ là thời điểm hai người sắp thành công rồi, thì đối phương dường như đã biến thành một người khác, trong lòng nàng không biết là cảm giác gì. Thời điểm khi cả hai đã có thể ở bên nhau, nàng rút lui, bởi vì nàng cảm giác được, người trước mắt, hình như đã không phải là người mình thích, lại vẫn là người mình thích, chỉ là trong lòng hắn có quá nhiều oán khí và trả thù.
"Ta không được coi là đàn ông." Tô Mặc thở hổn hển cười, tiếng cười của hắn vô cùng lớn, sau đó lạnh lùng nhìn Diệp Huyên nói: "Ngươi hoài nghi chuyện này sao. Diệp Huyên, ngươi đừng giả bộ thanh cao ở trước mặt ta. Nói thật, ta đã sớm nhìn thấu ngươi, không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao, Tô Mặc ta muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, mỗi một buổi tối chơi một người, còn không lặp lại. Nhiều năm như vậy ta vẫn bầu bạn bên cạnh ngươi, chính là vì có thể làm cho ngươi buông lỏng phòng bị đối với ta, lại không ngờ rằng, trong mắt ngươi, ta lại là hình tượng này. Bi ai, bi ai mà... Lễ vật cuối cùng ta chuẩn bị cho ngươi, xem ra không thể sử dụng được nữa rồi. Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ xin rời khỏi U Linh chủ thành, dù sao chuyện kiên trì nhiều năm như vậy lại không có kết quả, ta cũng không còn mặt mũi sống ở nơi này nữa..."
Đoạn văn hắn nói đây, bảy phần là thật, ba phần là giả. Trong lúc châm chọc, sâu trong ánh mắt Tô Mặc, thật ra còn ẩn giấu một chút dữ tợn.
"Lễ vật cuối cùng của ngươi..." Diệp Huyên có chút mờ mịt lui về sau hai bước. Nàng ý thức được, việc thẳng thắn tối nay không thể khiến đối phương quay đầu, mà còn khiến đối phương hoàn toàn rời bỏ mình. Loại cảm giác dứt bỏ này vô cùng đau khổ. Nàng nhìn người đàn ông cũng đang rất đau khổ trước mặt, nàng tin tưởng nửa đoạn trước mà đối phương nói, chỉ là dưới sự kích động không cách nào nói ra được.
"Ngươi đừng vội, ta đưa lễ vật này cho ngươi xong, ta sẽ đi." Tô Mặc tiến lên hai bước, trong lòng có chút khẩn trương, bởi vì hắn rốt cuộc lại nắm được một cái cơ hội. Hắn biết chắc chắn lúc này Diệp Huyên vô cùng tan vỡ, ý thức thác loạn, thậm chí bi thương. Trong tình huống như vậy, khẳng định là nàng ta không có bao nhiêu đề phòng đối với mình, lúc này lấy Quốc Sắc Thiên Hương Đan ra, nhất định có hiệu quả.
"Tiện nữ nhân, ta cho ngươi thanh cao, cho ngươi giẫm ta dưới chân. Chờ sau khi ngươi trúng Quốc Sắc Thiên Hương Đan này, ta sẽ ở ngay nơi cao nhất của U Linh chủ thành này, chơi ngươi thành trăm loại tư thế. Ta thật muốn xem cái hình ảnh, ngươi nằm dưới thân ta thở gấp, xem ngươi còn dám dùng ánh mắt thanh cao đó tới nhìn Tô Mặc ta nữa hay không."
Nhớ tới những chuyện này, Tô Mặc kích động không thôi.
"Đưa vật này xong, ngươi sẽ rời đi sao..." Thật ra thì Diệp Huyên không có ý muốn như vậy. Sau khi thấy Tô Mặc dụng tâm vì mình chuẩn bị pháo hoa, nàng thật sự chỉ muốn nói ra hết những nghi ngờ trong lòng, chỉ cần Tô Mặc đưa ra giải thích hợp lý, thì trong lòng hai người không còn mâu thuẫn ngăn cách nữa. Nhưng chính nàng cũng không ngờ, hai người cuối cùng lại cãi nhau, sau đó Tô Mặc quyết định rời đi.
Một người sống cùng mình nhiều năm như vậy, lại muốn rời khỏi mình, Diệp Huyên cảm giác trong lòng mình trống rỗng, một loại cảm giác mất mát không tên khiến cho lòng nàng mờ mịt. Nàng ngơ ngác nhìn Tô Mặc tới gần mình, ngơ ngác nhìn hắn đang chuẩn bị lấy lễ vật cuối cùng kia ra, đưa cho mình.
"Vì món lễ vật này, ta đã chuẩn bị hơn mười năm, còn đang hy vọng dùng nó cầu hôn ngươi đó. Không ngờ lại có một kết cục như vậy, quả nhiên Tô Mặc ta không có phúc phận này..." Tô Mặc tự giễu một tiếng, đương nhiên đây là giả vờ.
Có những lời này, Diệp Huyên càng thêm mong đợi với lễ vật này. Trong mắt nàng, không có một chút phòng bị nào cả.
"Cơ hội tốt." Ánh mắt Tô Mặc trở nên lạnh lẽo, đang muốn lấy Quốc Sắc Thiên Hương Đan trong hộp ra, chỉ cần lấy ra sau đó bóp vỡ, những chuyện mà hắn từng ảo tưởng, như là nữ nhân tự cho mình thanh cao này, hay là truyền thừa Sát Thần quan trọng nhất kia, đều sẽ nằm trong tay hắn.
"Ngươi cũng không biết đi, ta ở lại bên ngươi tới tận ngày hôm nay, thật ra thì không phải muốn có được ngươi, mà là truyền thừa Sát Thần." Tô Mặc cười trong lòng.
Thời điểm chuyện nơi này đã sắp thành công, thần thức của bọn họ đều cảm giác được, có người đang nhanh chóng xông lên từ chân tháp.
Ở thời khắc quan trọng nhất này, lại bị phá vỡ.
"Ai." Hai người lập tức tách nhau ra, nhìn xuống phía dưới, một bóng người từ trong bóng tối nhanh chóng đi lên. Đây là một thiếu niên cả người nhuốm máu, sắc mặt hắn tái nhợt, gần như không có huyết sắc, thân thể nhìn qua vô cùng yếu ớt, nhưng lại có một đôi mắt sắc bén lạnh như băng. Mà trường kiếm đỏ như máu cũng đang nhỏ máu trong tay thiếu niên, khiến Diệp Huyên và Tô Mặc thầm chấn động trong lòng.
Càng quan trọng hơn, là trên bả vai thiếu niên này, còn đang vác một thiếu nữ mặc chiến giáp U Minh. Lúc này từ trên người thiếu nữ đó, có từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống mặt đất, bản thân nàng cũng đã sớm trọng thương tới hôn mê.
"Long Thần."
"Tô Tuyết."
Diệp Huyên và Tô Mặc mỗi người phát ra một tiếng hét kinh hãi. Thật ra nếu như bọn họ dùng thần thức kiểm tra, thì đã sớm phát hiện ra Long Thần rồi, chỉ là vừa mới rồi hai người đều quá chú tâm tới chuyện của mình, nên không chú ý tới động tĩnh xung quanh mà thôi.
Rất rõ ràng là Long Thần đánh Tô Tuyết trọng thương rồi trực tiếp vác tới nơi này.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Huyên biến sắc, cả người đã thoát khỏi trạng thái kia trở lại bình thường.
Thật ra thì Long Thần đã sớm dùng Phệ Linh Yêu Đồng nhìn qua, phát hiện Tô Mặc chưa đạt được ý muốn, cho nên hắn mới có thể an tâm từ từ đi tới. Lúc này, trên khóe miệng hắn treo lên ý cười giễu cợt.
"Long Thần, xảy ra chuyện gì." Trong lòng Diệp Huyên là một mảnh hỗn loạn, vội vàng hỏi.
Ánh mắt của Tô Mặc thì liên tục biến đổi, hắn còn không biết chuyện xảy ra ở phía chiến trường U Minh đâu, chỉ là Tô Tuyết là thuộc hạ của hắn, hơn nữa còn là nữ nhân của hắn, lại bị Long Thần uy hiếp như vậy, trong lòng cực kỳ không thoải mái. Vừa nhìn thấy Long Thần, Tô Mặc đã động thủ, nhưng tốc độ của Diệp Huyên nhanh hơn hắn, vươn một tay ra, một cỗ sức lực to lớn đã dẫn Long Thần tới bên cạnh nàng.
Long Thần thả Tô Tuyết xuống, sau đó thần kiếm Phiêu Huyết nhẹ nhàng đặt lên cổ nàng ta. Hắn đứng bên cạnh Diệp Huyên, một đôi mắt đỏ như máu lạnh như băng, lại không chút cố kỵ nhìn thẳng Tô Mặc, cười lạnh nói: "Trở lại từ chiến trường U Minh, ta lại lấy được không ít bí mật kinh người. Từ chính miệng Tô Tuyết này, ta cũng đã hiểu rõ kế hoạch của Tô Mặc ngươi. Sư tôn, người nhất định phải bảo toàn tính mạng ta thật tốt, đừng để cho Tô Mặc này động thủ với ta, để ta có thể nói rõ ràng từng bí mật mà người hoàn toàn không biết cho người nghe."
Lời này của Long Thần, khiến cho sắc mặt hai người Diệp Huyên và Tô Mặc đều thay đổi.
Biến hóa của Diệp Huyên là bởi vì theo như lời Long Thần, Tô Mặc vẫn còn những bí mật khác, hơn nữa Long Thần từ trong chiến trường U Minh trở lại, vậy Diệp Hiên và Độc Cô Quân đâu.
Mà Tô Mặc, bản thân hắn có một bí mật kinh người, nhất là bí mật nằm dưới đáy U Minh Huyết Hải, Long Thần này lại vừa mới trở về từ bên đó, hơn nữa còn cắt đứt chuyện tốt đã sắp thành công của hắn.
Ánh mắt Tô Mặc từ từ đỏ lên, thật ra thì nếu như hắn chân chính sinh ra sát ý đối với một người, uy hiếp Tô Tuyết, hoàn toàn không có tác dụng.
Từ trong ánh mắt Tô Mặc, Long Thần cũng đã nhìn ra điểm này.
"Ngươi muốn nói gì." Trong lời nói của Tô Mặc, mang theo áp lực tinh thần cường đại. Nếu là Thiên Vũ cảnh bình thường, một câu nói của Tô Mặc có thể ép chết đối phương.
Đáng tiếc, bởi vì Long Thần đã nói trước một câu kia, nên đã được Diệp Huyên khống chế trong tay.
"Để cho hắn nói hết đã, ngươi đừng ra tay vội. Việc uy hiếp Tô Tuyết, hắn sẽ giải thích cho ngươi sau." Diệp Huyên che chở Long Thần, lui về phía sau mấy bước. Nàng đứng cạnh Long Thần gần như vậy, không ai có thể dưới tình huống như thế mà đánh chết Long Thần.
Sau khi mọi thứ đã an toàn, Phiêu Huyết của Long Thần cọ ra một vết máu thật sâu trên cái cổ trắng nõn của Tô Tuyết. Hắn nuốt một ngụm nước miếng, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh như băng nói: "Bí mật đầu tiên, là từ chỗ Tô Tuyết lấy được, vào tiết Đăng Hỏa mười lăm tháng tám, người nào đó có một kế hoạch quan trọng, đó chính là mượn thời điểm cảm động một vị mỹ nhân thành chủ nào đó, lấy ra Quốc Sắc Thiên Hương Đan - tất sát kỹ cuối cùng của Ngân Ma trong truyền thuyết - Thần đan tam phẩm đã cất công chuẩn bị. Mục đích chính là để cưỡng ép chiếm là của riêng..."
"Quốc Sắc Thiên Hương Đan." Diệp Huyên nhướn mày một cái, nhanh chóng nghĩ ra danh tiếng của Quốc Sắc Thiên Hương Đan này, sắc mặt lập tức biến đổi. Diệp Huyên có chút bi ai, thậm chí khó tin mà nhìn đối phương, cắn từng chữ một hỏi: "Tô Mặc, cái ngươi gọi là lễ vật, chính là Quốc Sắc Thiên Hương Đan này sao."
Chuyện đã bại lộ, đầu Tô Mặc trống rỗng, hắn sợ hãi lui về phía sau mấy bước, sắc mặt âm trầm, không dám trả lời.
Thấy bộ dạng này của Tô Mặc, Diệp Huyên đã biết mọi chuyện đều là thật, trong nháy mắt, nước mắt nàng tuôn rơi, tâm đã rơi tới đáy cốc.
Tên ma quỷ trước mắt đây, vẫn là người thích mình cũng là người mình thích lúc trước sao.
"Đừng vội khóc. Đây vẫn chỉ là chút thức ăn khai vị thôi. Để ta cho người xem, hắn rốt cuộc ma quỷ tới cỡ nào." Long Thần nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT