Về phần cửu khúc nghịch linh thảo, hết thì cũng hết rồi, dù sao giữ lại cũng chẳng biết bao giờ dùng đến.

Vò vò lớp lông mềm mại của thực mộng lang, Diệp Trần nói:

- Sau này sinh tử chiến đấu, ngươi phải tham gia rồi.

U u u!

Thực mộng lang vẫy vẫy đuôi, nó sớm đã muốn chiến đấu, chiến đấu là thiên tính của nó.

- Kì lạ thật, yêu thú khác đến cấp chín cấp mười đều có thể nói mấy câu đơn giản, tại sao ngươi không thể, linh hồn lực của ngươi mạnh hơn chúng cơ mà?

Thực mộng lang cúi đầu, không thể nói chuyện là nỗi nhục của nó, bản thân nó cũng không hiểu tại sao mình lại yếu điểm này.

- Ha ha, đại ca, thực mộng lang ở đây, cuối cùng cũng tìm thấy nó rồi.

Xa xa, một nhóm người vội vàng bay đến, toàn bộ là Linh Hải Cảnh tu vi, người nói là hán tử độc nhãn, người hắn nói chuyện là một trung niên đao khách tu vi đạt đến Linh Hải Cảnh hậu kì.

- Ngươi xác định là thực mộng lang?

Trung niên đao khách nhìn Diệp Trần đang đứng cạnh thực mộng lang.

- Vốn dĩ đệ cũng không dám xác nhận, nhưng đệ từng nhìn thấy nó mở mấy con mắt trên trán, khiến những yêu thú khác đứng yên tại chỗ, mặc nó muốn chém muốn giết thế nào cũng được.

Nam tử độc nhãn mấy người trước nhìn thấy thực mộng lang trong sơn mạch, hắn biết một mình mình không thể đối phó thực mộng lang, cho nên quay về gọi thêm mấy huynh đệ, thực mộng lang tốt thì tốt thật đấy, nhưng hắn không đủ năng lực nuốt trọn, hơn nữa hắn cũng không có ngự thú bài.

- Xác định là được.

Đao khách trung niên mắt ánh lên thần sắc tham lam.

Diệp Trần vừa vuốt ve thực mộng lang, lạnh lùng nhìn những người khách không mời mà đến.

- Ngươi là chủ nhân của thực mộng lang.

Soạt soạt!

Cả nhóm bước ra từ trong hư không, trung niên đao khách nói với Diệp Trần.

Diệp Trần thản nhiên nói:

- Không sai.

- Bán thực mộng lang cho ta thì ta tha mạng cho ngươi.

- Bán cho ngươi?

Diệp Trần cười cười,

- Chỉ sợ ngươi không mua nổi.

- Ta là Hắc Phong Bang bang chủ, khu vực này đều do ta quản, thế này đi, ta trả mười vạn miếng thượng phẩm linh thạch mua thực mộng lang của ngươi.

Trung niên đao khách vẫn có chút kiêng kị với thực mộng lang, nếu không cần chiến đấu thì tốt nhất không nên chiến đấy, nhưng giá cả quá cao hắn cũng không muốn, mười vạn thượng phẩm linh thạch là giới hạn của hắn.

- Ngươi nghĩ mười vạn miếng thượng phẩm linh thạch có thể mua nổi một con thực mộng lang sao?

Diệp Trần cười nhạo.

- Cái gì, ngươi không chịu.

Trung niên đao khách lạnh giọng, mắt loé sát cơ.

- Giết chúng.

Diệp Trần mặc kệ trung niên đao khách, ra hiệu cho thực mộng lang chế tạo mộng cảnh, dù sao mấy tên này cũng biết đến sự tồn tại của thực mộng lang, không thể cho chúng sống sót, tránh rắc rối sau này.

Sưu!

Nghe vậy, thân thể thực mộng lang đột nhiên bật lên cao, nhanh như điện xẹt.

- Kéo dài khoảng cách, đừng để nó đến gần.

Rõ ràng, đám người này biết thực mộng lang đáng sợ thế nào, ra sức kéo giãn cự ly với thực mộng lang.

Đáng tiếc chúng đã xem nhẹ phạm vi chế tạo mộng cảnh của thực mộng lang, chỉ thấy một vòng u quang dạng sóng khuếch tán, trừ trung niên đao khách tốc độ nhanh nhất, những người còn lại đều rơi vào mộng cảnh, đứng nguyên tại chỗ, trung niên đao khách nhìn thấy cảnh tượng này, hít ngược một hơi lãnh khí, một đao chém về phía thực mộng lang, hi vọng một đao này có thể giúp đồng đội của hắn giải trừ mộng cảnh.

- Chết!

Diệp Trần một chỉ lăng không điểm xuất, ngón tay thanh sắc bỏ qua khoảng cách không gian, ấn lên chân nguyên hộ thể của trung niên đao khách.

Ba một tiếng!

Trung niên đao khách giống như bong bóng xà phòng, thân thể hoá thành bụi máu, nổ tung, linh giới trữ vật và bảo khí rơi xuống đất.

Nhưng người còn lại căn bản không cần Diệp Trần và thực mộng lang động thủ, trên người chúng, tự nhiên xuất hiện vết thương, vết thương mỗi lúc một nhiều, mỗi lúc một nghiêm trọng, cuối cùng chết trong mộng cảnh, thi thể từ không trung rơi xuống, chìm vào trong hồ.

Mộng cảnh và hiện thực, dưới sự khống chế của thực mộng lang, giới tuyến phân chia rất mơ hồ, trừ phi ý chỉ đủ mạnh.

- Xem ra vẫn còn xem nhẹ năng lực của ngươi.

Diệp Trần nhìn mấy người này tự động chết, không khỏi rùng mình, hồi còn ở thế giới của mình, hắn từng xem mấy bộ phim kinh dị tên là A Nightmare On Elm Street, năng lực của thực mộng lang rất giống năng lực của Freddie, chỉ là thân thể thực mộng lang không thể đi vào trong mộng.

Ong!

Đột nhiên, linh giới trữ vật mà Diệp Trần đang đeo rung một cái.

Nhíu mày, Diệp Trần lấy ra một miếng ngọc bài, trên ngọc bài có mấy vạch, vạch chỉ về hướng Tây Nam đang sáng.

- Tập hợp?

Miếng ngọc bài này là Yên Phụng Phụng đưa hắn, gọi là ngọc bài tập hợp, bọn Hải Vô Nhai cũng có.

- Vào trong, chúng ta xuất phát.

Tay phải vỗ lên ngự thú bài, Diệp Trần triệu hồi thực mộng lang, sau đó bay lên, lướt trên không trung, một con đại bàng khỗi lỗi phi hành đột nhiên xuất hiện dưới chân Diệp Trần, vừa hay cho Diệp Trần ngồi xuống. Một khắc sau, khôi lỗi phi hành tung cánh, hoá thành một đường lưu quang mơ hồ, bay về hướng Tây Bắc.

- Yên Phụng Phụng không phải vô duyên vô cớ triệu tập chúng ta, có lẽ là một chuyến thám hiểm tập thể!

Ở cấp bậc linh hải cảnh, thiên tài đều rất quý trọng sinh mệnh, dù sao tu luyện đến đây đã không dễ dàng, cho dù sau này không thể tiến bộ thì chí ít cũng chẳng ai dám coi thường. Cho nên thiên tài với thiên tài thường tổ thành phái hệ, mượn người nhiều lực lớn, giám nguy hiểm xuống mức thấp nhất, từ xưa đến nay, khiến thiên tài mất mạng nhiều nhất không phải sinh tử chiến đấu, cũng không phải ám sát, mà là thám hiểm, không ai biết trong cấm địa có những nguy hiểm gì, những thứ chưa biết thường rất đáng sợ, bởi vì chúng ta không thể dự đoán một khắc sau có gì đang đợi mình.

- Vừa hay thực lực của mình đại trường, năng lực chế tạo mộng cảnh của thực mộng lang cũng lên một tầng cao mới, đi thám hiểm chẳng phải lo ngại gì, nói không chừng còn tìm được một số nguyên liệu luyên chế thuốc giải vô ảnh độc.

Diệp Trần khá có hứng thú với lần thám hiểm này, trước đây hắn thường một mình hành động, trên cơ bản hữu kinh vô hiểm, nhưng có thể khiến Yên Phụng Phụng coi trọng rõ ràng không phải thám hiểm bình thường, dù sao thực lực Yên Phụng Phụng Diệp Trần cũng đoán được một hai.

Sưu!

Khôi lỗi phi hành tốc độ mỗi lúc một nhanh, sau mấy cái chớp mắt, nâng lên tốc độ cao nhất.

Thời gian trôi qua, hắc bạch luân chuyển. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Nơi này là một toà cao sơn, bên dưới có nước sông cuồn cuộn nhìn không thấy bờ, trên đỉnh cao sơn, hai bóng người đang đứng ở đó, thủ lĩnh chính là Huyền Tông đại đệ tử Yên Phụng Phụng thân khoác thanh y, oai hùng lẫm liệt, bên cạnh nàng là Lăng Thiên Hạo.

- Đại sư tỷ, Man Hoang Cổ Địa thực sự nguy hiểm thế sao?

Lăng Thiên Hạo tấn thăng Linh Hải Cảnh chưa được bao lâu, có những việc hắn chưa đủ tư cách tham gia.

Yên Phụng Phụng nói:

- Luận tỷ lệ tử vong, Man Hoang Cổ Địa đúng là không nguy hiểm bằng những cấm địa khác, bởi vì Man Hoang Cổ Địa đủ lớn, không phải chỗ nào cũng có nguy hiểm, nhưng cũng không thể vì thế mà thiếu cảnh giác, trong Man Hoang Cổ Địa có rất nhiều hung địa đến Sinh Tử Cảnh vương giả cũng phải cẩn thận, ta mặc dù có một mảnh địa đồ, nhưng cũng không dám chắc có thể vào ra an toàn.

Lăng Thiên Hạo gật gật đầu, trước đây hắn chỉ nghe nói về Man Hoang Cổ Địa chứ chưa từng đi qua, đương nhiên không biết tình hình cụ thể, ngẩng đầu nhìn ra xa,

- Thiên Hải Môn cách đây không xa, Hải Vô Nhai có lẽ sắp đến rồi, không biết Diệp Trần bao giờ đến, nếu như hắn quay trở lại Nam Trác Vực, vậy thì chúng ta sẽ phải đợi rất lâu.

Yên Phụng Phụng nói:

- Man Hoang Cổ Địa tràn ngập man hoang sát khí, man hoang sát khi sẽ ảnh hưởng đến chân nguyên vận chuyển và trạng thái tinh thần, tháng này là tháng man hoang sát khí yếu nhất, ba ngày, trong ba ngày nếu như hắn không đến, chúng ta sẽ xuất phát trước.

Từ lúc thông báo cho Hải Vô Nhai và Diệp Trần đến giờ đã tròn mười ngày, cộng thêm ba ngày nữa là gần nửa tháng, nếu như Diệp Trần không ở quá xa, hoàn toàn có thể đến kịp.

Trời nắng như đổ lửa, đến không khí cũng bị cái nóng của mặt trời bóp méo.

Xa xa, có hai bóng đen đang bay đến.

- Ha ha, đợi lâu chưa.

Cái đầu trọc của Hải Vô Nhai bóng lên trong ánh mặt trời gay gắt, thập phần bắt mắt.

Yên Phụng Phụng cười nói:

- Ngươi cũng nhanh đấy chứ.

Sưu! Sưu!

Đi cùng Hải Vô Nhai là một nữ tử trẻ tuổi, tương mạo xinh đẹp, hai người thân hình loé lên, đáp xuống đỉnh núi, Hải Vô Nhai xoa xoa đầu, nói:

- Nhận được thông báo là ta đi ngay, đây là sư muội của ta Quan Cầm, về phần sư đệ sư muội khác, sư phụ không cho đi.

Yên Phụng Phụng cười cười:

- Có sư phụ nào muốn đệ tử kiệt xuất của mình ra ngoài mạo hiểm, lúc nào cũng muốn giữ lại trong tông.

Huyền Tông có bốn Linh Hải Cảnh đệ tử, Yên Phụng Phụng chỉ mang Lăng Thiên Hạo theo.

- Nói cũng đúng, trứng gà không thể để trong một làn.

Hải Vô Nhai cầm bình nước, uống một ngụm, hỏi:

- Diệp Trần đâu? Thông báo hắn chưa?

- Thông báo rồi, không biết có kịp không.

Yên Phụng Phụng khá coi trọng Diệp Trần, thực lực Diệp Trần không yếu, trên thực tế rất mạnh, gần bằng một số thanh niên thiên tài thành danh đã lâu, thậm chí còn mạnh hơn cả Lăng Thiên Hạo.

- Nên thông báo, Man Hoang Cổ Địa nguy hiểm rất nhiều, thêm một người là thêm một phần sức, huống hồ, hắn có thể lột xác ở Nam phương vực quần có lẽ có không ít thủ đoạn lợi hại....

- Đại sư huynh, hắn lợi hại vậy sao.

Quan Cầm chớp chớp mắt hỏi, nhìn có vẻ rất thuần khiết.

Hải Vô Nhai nói:

- Lợi hại, đương nhiên lợi hại, không lợi hại tư chất có được xếp hạng ba không?

Lúc quay về, Hải Vô Nhai có kể lại những chuyện liên quan đến Diệp Trần cho sư phụ nghe, bây giờ đệ tử Thiên Hải Môn trên cơ bản đều biết đại danh Diệp Trần, trong lòng thập phần hiếu kì.

Không hay không biết, đã đến trưa ngày thứ ba.

- Qua hôm nay, chúng ta sẽ xuất phát, sao Diệp Trần còn chưa đến.

Lăng Thiên Hạo có chút lo lắng.

- Có lẽ là ở quá xa!

Hải Vô Nhai nhíu mày.

- Đừng vội, mặc dù chúng ta ngày mai xuất phát, nhưng độ không phi thuyền của ta chỉ có thể duy trì tám lần âm tốc, nếu hắn bay nhanh, nói không chừng có thể đuổi kịp chúng ta.

Người nói là Yên Phụng Phụng, độ không phi thuyền mà nàng nó là một khôi lỗi phi thuyền, dùng năng lượng thượng phẩm linh thạch, tốc độ cao nhất có thể đạt đến tám lần âm tốc, dù sao Man Hoang Cổ Địa nguy hiểm trùng trùng, không nên thôi động chân nguyên, tránh làm giảm phong độ.

Nói cũng đúng.

Mấy người gật gật đầu.

Đêm đó, trời đầy sao.

Chiu!

Từ xa truyền đến tiếng phá không như có như không, một con quái điểu cự đại lăng không bay đến, thanh âm truyền đến nơi thì quái điểu đã đến gần đỉnh núi.

- Diệp Trần, cuối cùng thì ngươi cũng đến, chúng ta còn tưởng ngươi không theo kịp thời gian tập hợp.

Chúng nhân đang ngồi nghỉ ngơi trên đỉnh núi, lập tức đứng dậy.

Vù vù!

Thu hồi khôi lỗi phi hành, Diệp Trần đáp xuống đỉnh núi, mỉm cười nói:

- Để các vị chờ lâu, ngại quá.

- Đến được là tốt.

Yên Phụng Phụng quan sát Diệp Trần, phát hiện khí tức đối phương có phần thâm hậu hơn, có lẽ là vừa đột phá trên một phương diện nào đó.

Từ từ thổ ra một ngụm khí tức, Yên Phụng Phụng nhắc nhở:

- Diệp Trần, lần này chúng ta định đi Man Hoang Cổ Địa, ngươi phải chuẩn bị tâm lý đấy.

- Man Hoang Cổ Địa!

Diệp Trần từng nghe qua cái tên này, nếu nói Man Hoang Cổ Địa là một cấm địa, chi bằng nói đó là một vực, bởi vì diện tích không nhỏ hơn Nam Trác Vực là bao nhiêu, Man Hoang Cổ Địa thập phần kì lạ, luôn duy trì được phong mạo của thời thượng cổ, bên ngoài, thiên địa chi lực hình thành bình phong bao phủ lấy Man Hoang Cổ Địa, khiến man hoang khí tức bên trong không thể tiêu tán, Man Hoang Cổ Địa còn là hung đại, bên trong tràn ngập man hoang sát khí hiếm có, man hoang sát khí đối với võ giả mà nói có hạn chế cự đại, ở trong đó, chân nguyên vận chuyển thập phần khó khắn, hơn nữa có thể ăn mòn tinh thần võ giả, bình thường không sao, nếu đang bị thương hoặc trong trạng thái không tốt, cực dễ tẩu hoả nhập ma, rơi vào trạng thái điên cuồng...

- Ta không sao, sớm đã muốn được nhìn thấy cổ địa hoang dã.

Diệp Trần gật gật đầu, hắn nghe nói cổ địa hoang dã là một trong những "địa điểm thí luyện" để bước vào Linh Hải Cảnh của rất nhiều thiên tài thiên võ vực, chưa từng đi qua cổ địa hoang dã, sẽ bị người khác chê cười, đương nhiên, không phải ai cũng ăn no rửng mỡ, vì thể diện mà đi cổ địa hoang dã, cổ địa hoang dã sở dĩ có thể thu hút được nhiều người, là vì nó có giá trị cực lớn, bên trong vẫn còn gìn giữ dáng dấp thời cổ đại, một số linh dược linh thảo hiếm bên ngoài trong này chẳng thiếu, hơn nữa sát khí hoang dã hình như uy hiếp cực đại, có thể khiến ý chí võ giả càng thêm cứng cỏi, không dễ lay động.

Rầm!

Yên Phụng Phụng lấy từ trong linh giới trữ vật ra một mảnh địa đồ, trải rộng.

- Trước đây, mỗi lần vào cổ địa hoang dã đều là thử vận khí, lần này ta vô tình tìm được một mảnh địa đồ, khu vực mà mảnh địa đồ này chỉ nằm ở hướng đông nam cổ địa hoang dã, nếu như có thể tìm ra khu vực đó, chuyến thám hiểm của chúng ta sẽ an toàn hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play