Có thể nói, nếu như không phải Phá hoại vương nhận ra Cổ Bình từ thượng phẩm phòng ngự bảo khí và ngọc bài sinh mệnh thì căn bản không thể nhận ra người dưới kia là Cổ Bình.
- Ồ? Luồng khí tức này?
Khoảnh khắc thi thể Cổ Bình nâng lên, Phá hoại vương khẽ nhíu mày, cảm ứng luồng lãnh ý, lãnh ý này cực kì không bình thường, rất giống khí tức do một dị loại tu luyện ma công để lại, khiến hắn cảm thấy không thoải mái, hơn nữa còn hơi khiếp sợ.
- Chẳng trách Bình Nhi chết ở đây, thì ra dưới lòng đất ẩn tàng một vương giả dị loại, có lẽ là bị thương hoặc bị phong ấn.
Rắc!
Thân hình loé điện, Phá hoại vương đầu dưới chân trên, đột nhiên chìm xuống, chân nguyên hộ thể quanh người như cắt một miếng đậu phụ, dễ dàng xuyên qua mặt đất, xuống sâu bên dưới, chỉ một loáng, Phá hoại vương đã đứng ở vị trí nơi Cổ Bình chết, đương nhiên, nơi này đã bị hắn nâng lên, cho nên là một mảng phế tích.
Cẩn thận cảm nhận, Phá hoại vương đi sâu vào trong khe nứt, tốc độ chẳng thua kém gì dịch chuyển tức thời.
Khoảnh khắc Phá hoại vương tiếp cận khe hở, sự tồn tại dưới lòng đất bừng tỉnh giấc, trước đó hắn ngủ quên cho nên không cảm ứng được Phá hoại vương đến gần, cho đến khi đối phương bay đến chỗ tàng thân thì hắn mới kịp cảnh giác.
- Sinh Tử Cảnh vương giả, không ổn, nơi này không thể ở lại lâu, đáng ghét, lại hao phí sức lực của mình, trước khi đi, dạy cho hắn một bài học trước, thông qua khe hở phong ấn, mình có thể đến gần, phát động một lần toàn lực công kích ý chí.
Sự tồn tại dưới lòng đất hình như không quá kiêng kị Phá hoại vương.
Xuyên qua khe hở, Phá hoại vương tìm đến nơi tăm tối nhất, nơi này không khí cực đặc, phủ kín lực tràng vô hình, linh hồn lực muốn khuếch tán cũng khó, hơn nữa còn bị vặn xoắn kịch liệt.
- Cút!
Sâu trong bóng tối, một giọng nói khe khe truyền ra từ một vật thể nào đó, đồng thời, một luồng ma ý đáng sợ tràn ra, tấn công Phá hoại vương.
Rầm!
Luồng ý chí này có sức mạnh ảnh hưởng hiện thực, khiến vách đá sau lưng Phá hoại vương đổ sập, mềm nhũn, trong nháy mắt biến thành bột mịn, Phá hoại vương lúc đến thì hung hăng, bây giờ lại tương đối chật vật, miệng rỉ máu, luồng ma ý này quá đáng sợ, chí ít đạt đến cấp bậc thất giai, không, có lẽ là thất giai đỉnh phong, hắn mặc dù dùng ý chí võ đạo phản kháng, nhưng vẫn bị thương không nhẹ.
- Tiểu quỷ, tha cho ngươi lần này, lần sau nếu để lão tổ gặp phải, sẽ khiến người sống không được mà chết cũng không xong.
Giọng nói trầm bổng bất định, chỉ là trong nháy mắt, đột nhiên biến mất.
Nuốt cục giận vào lòng, Phá hoại vương kinh nghi bất định, hắn cứ tưởng một dị loại bị phong ấn hoặc bị thương không thể sản sinh uy hiếp, nhưng vừa rồi đối phương chỉ là dựa vài một luồng ý chí đả thương hắn, nếu như rời khỏi phong ấn, chỉ sợ mười hắn cũng không phải đối thủ.
- Thiên Võ Vực phong ấn chi địa nhiều, có những nơi là yêu ma quỷ quái giết không chết, nên đành phải phong ấn, Bình Nhi chết, không thể trách ai, ai bảo hắn tự chạy đến chỗ này.
Phá hoại vương vốn dĩ muốn tìm ra hung thủ lập tức từ bỏ ý định, chết trong tay lão quái vật này, không đáng!
Một hơi bay liền bốn năm vạn dặm đường, Diệp Trần mới chịu dừng lại ở một sơn mạch hết sức bình thường trong Thiên Võ Vực, bốn phía sơn mạch không một bóng người, linh hồn lực quét qua, thỉnh thoảng mới thấy có thợ săn vào rừng săn bắn, những thợ săn này tu vi cao nhất là Ngưng Chân Cảnh, thấp nhất là Luyện Khí Cảnh, đều là người phàm.
- Nửa năm gần đây không có thời gian an tâm tu luyện, áo nghĩa tiến bộ chậm quá, thôi kệ, dừng lại ở đây một khoảng thời gian, tranh thủ nâng cao thực lực.
Thân hình vẽ thành một đường vòng cung trong không trung, Diệp Trần chui vào bên trong sơn mạch.
Sơn mạch không lớn, nhưng so với Thiên Võ Vực, so với thế giới của Diệp Trần đã thuộc loại sơn mạch đại hình, khoảng bảy tám trăm dặm vuông.
Lượn mấy vòng trong không trung, Diệp Trần lựa chọn một nơi có sơn có thuỷ, có thác nước tung bọt trắng xoá, phong cảnh ưu mỹ làm địa điểm tu luyện tiếp theo.
Rầm!
Thân thể chưa hạ, đã thấy từ hồ nước trong vắt dưới chân bay lên một con quái ngư hung ác, quái ngư dài hơn mười trượng, trên người mọc đầy gai sắc nhọn, đuôi như đuôi bọ cạp với một cái móc nhìn mà kinh tâm, miệng đầy những răng lổn nhổn, cái nào cái nấy to như đinh sắt, trên lưng nó, có hai đôi vây, hai đôi vây này giống như biến dị, vừa rộng vừa dài, khiến nó có thể không dùng yêu lực mà vẫn bay được lên không trung, tốc độ tuyệt nhanh, không hề thua kém chim trên trời.
Thực lực quái ngư lên tận cửu cấp, tương đương Linh Hải Cảnh đại năng, cộng thêm trải qua dị biến, thực lực cường hãn hơn yêu thú đồng cấp, tính tình nóng nảy, Diệp Trần vừa đến, nó đã cảm thấy bị khiêu khích, bay lên khỏi mặt nước, nhe răng trợn mắt.
Diệp Trần cười nhạt, tay phải vỗ lên ngự thú bài, sưu một tiếng, thực mộng lang lông đỏ, trán mọc đầy yêu nhãn bay ra, thực mộng lang bị nhốt trong đó quá lâu, chân vừa chạm đất, liền ngửa mặt tru lên một tiếng thê lương.
Quái ngư giật mình bỏ chạy, dù sao đẳng cấp thực mộng lang cũng cao hơn nó một cấp, là yêu thú cấp mười, yêu lực ba động rõ ràng mạnh hơn nó.
Nhưng yêu ngư rõ ràng có một hệ thống kiểm tra thực lực, đợi đến khi phát hiện thực mộng lang chỉ là đẳng cấp cao, thực lực không mạnh bằng nó, cũng há miệng phát ra một tiếng kêu đáng sợ, vẫy "cánh", lao thân hình bàng đại về phía thực mộng lang.
Thực mộng lang thấy có yêu thú dám khiêu khích nó, những con mắt trên trán mở to, u mang lấp lánh, bao phủ lấy quái ngư.
Quái ngư động tác đột nhiên trở nên chậm chạp, rơi vào mộng cảnh do thực mộng lang tạo ra, hai mắt vô thần.
Chi!
Quái ngư này không hổ là yêu thú dị biến, có thể thoát khỏi mộng cảnh của thực mộng lang, đương nhiên, nguyên nhân cũng là linh hồn thực mộng lang bị thương, vẫn chưa hồi phục, nếu không đến Linh Hải Cảnh tông sư cũng phải cẩn thận, sơ sẩy là bị ám sát ngay, kêu lên một tiếng sợ hãi, quái ngư không dám lưu lại, quay người nhảy xuống nước, biến mất vô ảnh vô tung.
- Cho phép ngươi hoạt động gần đây, không được đi xa.
Không quá quan tâm đến quái ngư, Diệp Trần dặn dò thực mộng lang.
Thực mộng lang gật gật đầu, sưu một tiếng, chạy biến vào trong thâm sơn.
Lắc lắc đầu, Diệp Trần một lần nữa quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này địa thế mênh mông, sau lưng là những ngọn núi xanh thẳm, trên núi có rất nhiều thác nhỏ đổ xuống, liền thành một mảng, giữa những khe đá, nước suối thiên nhiên từ trong núi chảy ra, có những nơi lõm xuống, hình thành những hồ nước lớn nhỏ, phía trước ngọn núi, là một hồ nước trong vắt, mênh mông không thấy bờ, sóng nước lăn tăn, thỉnh thoảng lại có các loại cá nhảy lên khỏi mặt nước, vây cá phản chiếu ánh sáng mặt trời ánh lên quang mang thất sắc.
- Mỹ cảnh đẹp đấy, nhưng không vĩnh hằng.
Diệp Trần không bị mỹ cảnh trước mặt hao mòn đấu chí mà ngược lại, mỹ cảnh càng đẹp, càm kích phát đấu chí của hắn, bởi vì hắn biết, sự vật mỹ hảo, đều phải biến mất, chỉ có thực lực bản thân mới mãi mãi theo mình.
Khoanh chân ngồi xuống một tảng đá lớn dưới chân thác, Diệp Trần nhắm mắt, quan sát biến hoá trong hồn hải.
Hồn hải cuộn sóng, ngân quang bắn ra, trên hồn hải, lơ lửng ba thanh kiếm, một là kiếm hồn giết chóc, hai là kiếm hồn huỷ diệt, thanh kiếm thứ ba mới chỉ có hình thức ban đầu, là kiếm hồn mới hình thành, uy năng chỉ bằng một phần mười hai đại kiếm hồn.
Trước đây khi kiếm hòn thứ hai còn chưa dung hợp thuộc tính huỷ diệt đã cùng kiếm hồn sát giết chóc sản sinh cộng hưởng, hỗ trợ lẫn nhau, lúc này, kiếm hồn huỷ diệt thành, sức mạnh cộng hưởng giữa hai đại kiếm hồn tăng gấp mười lần, kiếm hồn sát lục và kiếm hồn huỷ diệt đan vào nhau, chấn động lẫn nhau.
- Kiếm ý huỷ diệt tuân theo ý chí huỷ diệt, thuộc tính cao hơn kiếm ý giết chóc, nhưng kiếm ý giết chóc có lẽ được phân hoá ra từ kiếm ý huỷ diệt, hiệu quả khắc chế mặc dù không lợi hại bằng kiếm ý huỷ dieetk nhưng không bị kiếm ý huỷ diệt bài xích.
- Ồ? Kiếm hồn huỷ diệt đang nuốt chửng khí tức giết chóc?
Diệp Trần nhìn thấy một cảnh tưởng kinh nhân, kiếm hồn huỷ diệt màu đen đang bắt đầu phúc xạ với biên độ rất nhỏ, dần thay thế cho khí tức giết chóc trên kiếm hồn giết chóc, kiếm hồn giết chóc có vẻ rất nhu thuận, không hề phản kháng.
- Giết chóc có nguồn gốc từ huỷ diệt, huỷ diệt bao hàm giết chóc, hai thứ vốn là một thể, không biết đến một ngày, kiếm hồn huỷ diệt nuốt chửng kiếm hồn giết chóc, sẽ trưởng thành đến mức độ nào.
Thổ ra một ngụm khí tức, Diệp Trần rút sự chú ý khỏi hồn hải.
Kiếm hồn huỷ diệt đã thành, chỉ còn lại kiếm hồn bất hủ mãi chưa thành công, nhưng trước đó, phải đem kiếm hồn thứ ba ngưng luyện thành kiếm hồn chân chính đã, sau đó mới có thể dung hợp thuộc tính bất hủ, hình thành kiếm hồn bất ngủ sánh ngang với kiếm hồn huỷ diệt.
Hai mắt mở to, Diệp Trần ngẩng đầu, nhìn lên trên trời.
- Không được chạy lung tung, ta đi thái cực thiên tham ngộ lôi chi áo nghĩa.
Thông qua dấu ấn linh hồn, Diệp Trần truyền âm cho thực mộng lang, hắn không sợ thực mộng lang có chuyện gì, dù sao linh hồn hai người cũng gắn liền với nhau, chỉ cần thực mộng lang có chuyện, hắn đều cảm ứng được, bỏ nó dưới đó, là để nó được thông khí, không cảm thấy ngột ngạt.
Ba!
Nhún đầu gối, Diệp Trần vọt thẳng lên trời, kiếm khí sắc bén vén mở kinh diễm thiên, loé lên rồi biến mất.
Mười ngày trôi qua.
Một bóng đen đang đứng gần một khe hở dưới lòng đất.
Là Âm Ma Tông.
- Đến muộn rồi!
Âm Ma Tông siết chặt nắm đấm, thần sắc âm trầm.
Từ sau khi trở thành Linh Hải Cảnh tông sư, hắn chưa bao giờ ấm ức như vậy, nếu như người khiến hắn ấm ức là một Linh Hải Cảnh tông sư khác, hắn có thể chấp nhận, nhưng lúc còn ở thế giới dưới lòng đất, đối phương chỉ có tông sư cấp kiếm ý, thực lực bản thân là Tinh Cực Cảnh cường giả.
- Bất tử chi thân kiếm pháp ta nhất định phải có được, tương truyền, chỉ có luyện thành đoạn chi trùng sinh cảnh giới, có có hi vọng bước vào Sinh Tử Cảnh, đó chính là đường tắt.
Nghiến răng nghiến lợi, thân hình Âm Ma Tông chợt loé rồi biến mất.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vnThái cực thiên!
Rắc!
Thiểm điện thi nhau nổ, tạo thành những điểm gợn không gian, lôi điện đi đến đâu, như rìu bổ tới đó, cắt những đỉnh núi thành hai nửa, làm cháy đen những cây thương nguyên đại thụ do mộc nguyên khí hình thành, dấy lên đại hoả hừng hực.
Ầm!
Một đường thiểm điện lớn bổ về phía Diệp Trần, đường thiểm điện này ẩn hàm lôi chi áo nghĩa cực kì thâm thuý, khiến tốc độ tấn công của nó nhanh gấp mười lần thiểm điện bình thường.
- Thiên lôi thiết!
Tay cầm trường kiếm, Diệp Trần một kiếm nghênh đón.
Choang!
Hai đường thiểm điện chạm vào nhau, bắn ra ngàn vạn lôi hoả.
- Không được, lôi chi áo nghĩa nơi này quá yếu, không nhận được quá nhiều gợi ý, với thực lực trước mắt của mình, đến nơi cao nhất thái cực thiên có lẽ không vấn đề gì.
Một ý nghĩ loé lên, Diệp Trần bất chấp lôi diện phong bạo, bay đến nơi cao nhất.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Nơi này là đại dương lôi đình, lôi nguyên khí trong hư không đã đạt đến mức độ dính như nước, Diệp Trần chỉ mới tiếp cận khu vực biên giới chân nguyên hộ thể đã có dấu hiệu vỡ tan, theo những đường lôi điện bổ xuống, mọi di chuyển của Diệp Trần đều có vẻ nặng nề.
- Thiên lôi thiết!
- Nghịch thiên, thiên lôi thiết!
Tay phải cầm lôi kiếp kiếm, tay trái cầm hoàng kim kiếm, Diệp Trần chiến đấu với thiểm điện đầy trời.
Rầm!
Đúng lúc này, một nhân ảnh lôi đình bay qua.
- Là lôi linh!
Diệp Trần biến sắc.
Nhân loại có linh trí, thảo mộc, kim loại đất đá sinh trưởng một thời gian dài cũng có linh trí, những nơi lôi nguyên khí kết dính đương nhiên cũng sẽ sản sinh lôi linh có linh trí, lôi linh là do lôi nguyên khí ngưng kết mà thành, trí tuệ càng cao, thực lực càng mạnh, hơn nữa sinh ra đã biết lôi chi áo nghĩa, chiến lực vô song, đáng sợ nhất là, lôi linh trong môi trường lôi nguyên khí kết dính, gần như là bất tử chi thân, thân thể bị đánh tan, có thể ngưng tụ lại trong nháy mắt, trừ phi bỏ đi linh trí của nó.
Bùm bùm!
Lôi linh vung tay, vô số lôi đình phong bạo bổ về phía Diệp Trần, ánh sáng lôi diện còn sắc hơn dao, nhìn mà chói mắt.
Lôi linh thực lực rất mạnh, mạnh hơn Diệp Trần, chỉ một tuần trà, Diệp Trần đã bị lôi điện chém hơn mười lần, nếu như không phải có bất tử chi thân, có thể hồi phục thân thể trong nháy mắt, chỉ sợ Diệp Trần đã bỏ mạng nơi này, trở thành vong hồn dưới tay lôi linh.
Ầm!
Thân thể vừa hồi phục xong, không trung đột nhiên xuất hiện một đường lôi đình cự đại giương nanh múa vuốt, thuận theo đỉnh đầu Diệp Trần, bổ xuống.
Giống như có dòng điện chạy qua, thân thể Diệp Trần trở nên sáng bừng như một chiếc đèn điện, có thể nhìn rõ kinh mạch nội tạng.
- Lôi đình, lôi chi áo nghĩa, thì ra là vậy.
Bị lôi đình đánh trúng, Diệp Trần trọng thương, nếu như không phải linh hồn lực cường đại, một đòn lôi điện này, đủ khiến linh hồn hắn mai một, chết một cách triệt để, bất tử chi thân mạnh đến thế nào cũng vô dụng, nhưng bị lôi điện cường liệt bổ trúng, Diệp Trần đột nhiên ngộ ra lôi chi áo nghĩa, hắn cảm thấy thời gian như dừng lại, lôi điện diễn hoá trong não hải hết lần này đến lần khác.
- Thiên lôi thiết, viên mãn!
Đột nhiên mở to mắt, hồ quang loé lên rồi biến mất, Diệp Trần bổ một kiếm về phía lôi linh, một kiếm này không có bất cứ dấu vết con người nào, nhìn chẳng khắc gì lôi điện chân chính, lôi chi áo nghĩa ẩn hàm trong đó cường đại hơn trước rất nhiều lần.