Phanh!
Tử kim quang chưởng cùng thanh sắc thủ chỉ va chạm với nhau, hai cái phảng phất như tử địch, điên cuồng tấn công đối phương, bộc phát ra tầng tầng trùng kích ba. Trùng kích ba màu sắc khác nhau, một bên là tử kim sắc, một bên là thanh sắc. Một hồi lại là tử thanh xen lẫn, khiến Vũ Văn Dã đang trọng thương bị chấn bay ra xa vài dặm, miệng liên tục phun ra tiên huyết. Theo gót Vũ Văn Hạo thoáng cái hôn mê luôn.
Vũ Văn Kim bởi vì quá mức phẫn nộ, quên mất Vũ Văn Dã, làm hắn trọng thương càng nặng. Trong lòng hối hận, đồng thời càng hận Diệp Trần tới tận xương, chưởng kình nhất thời mạnh thêm ba phần. Tử kim quang chưởng hung hăng vỗ về phía trước, chấn vỡ thanh sắc thủ chỉ.
- Kiếm Quang Phi Hành Thuật!
Diệp Trần đã sớm có chuẩn bị, chân nguyên bên ngoài cơ thể triệt hồi, một mảnh kiếm quang phát sáng, kiếm quang chợt lóe, trong nháy mắt, trong nháy mắt trốn ra ngoài mười dặm. Tử kim quang chưởng vì bị thanh sắc thủ chỉ trung hoà một phần uy lực, nên tốc độ giảm đi, không đuổi theo Diệp Trần, nhưng lại phá hủy một phần kiến trúc của Vũ Văn gia tộc.
- Diệp tiểu tử, ngươi thực sự cho rằng mình là Linh Hải Cảnh Tông Sư sao?
Vũ Văn Kim ánh mắt lạnh lùng, tập trung vào Diệp Trần ở ngoài mười dặm. Hai tay mười ngón liên tục bắn ra, từng đạo tử kim quang bắn ra. Bên trong ẩn chứa Kim Chi Áo Nghĩa lực xuyên thủng không gì sánh kịp. Vô số đạo tử kim quang đan xen, không gian ba văn trải rộng khắp nơi tựa như một tấm đại võng. Bất kỳ ai rơi vào trong đó đều phải chịu ảnh hưởng thật lớn tựa như côn trùng rơi vào mạng nhện. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyenfull.vn
Mắt thấy tử kim quang hình thành đại võng lan tràn qua, Diệp Trần vừa bảo trì tư thế bay ngược, vừa lấy Liên Tâm Kiếm Khí hình thành kiếm khí phong bạo đón đánh. Nhất thời, một bên là tử kim cự võng, một bên là thanh sắc cự võng. Hai tấm cự võng va chạm với nhau.
Tích tích ba ba!
Vô số pháo hoa rực rỡ phóng lên, khiến cả bầu trời tựa như bị đốt cháy.
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt Vũ Văn Kim cực kỳ âm trầm. Tuy hắn là Linh Hải Cảnh Tông Sư nổi danh từ lâu, nhưng không có khả năng một chiêu giết chết Diệp Trần. Thực lực đối phương vẫn là dưới hắn. Loại cảm giác nắm chặt cục diên chiến đầu này, ngay cả hắn cũng có chút kinh hãi. Huống hồ, giữa hai người có khoảng cách mười dặm.
- Hừ, ta xem lần này ngươi làm thế nào tránh thoát?
Vũ Văn Kim chuẩn bị vận dụng trung giai áo nghĩa võ học. Khác với Vũ Văn Dã, trung giai áo nghĩa võ học của Vũ Văn Kim đã đạt được bảy tám thành hỏa hầu. Còn cách đại thành cũng không quá xa, lấy tu vi Linh Hải Cảnh hậu kỳ của hắn thi triển ra, uy lực có thể nói là kinh khủng.
Hít sâu một hơi, trên mặt Vũ Văn Kim tràn đầy tử kim khí. Tử kim đại biểu cho sự tôn quý, bất quá xuất hiện trên mặt Vũ Văn Kim, tựa như một cổ khí hung lệ. Trong cơ thể chân nguyên lấy tốc độ gấp hai lần bình thường vận chuyển, cuối cùng một cổ ý thức quán nhập trong cánh tay phải. Theo kinh mạch đi tới tâm quyền, theo từng đạo chân nguyên vọt tới áp súc. Quyền đầu của Vũ Văn Kim biến thành tử kim chi sắc, phảng phất như do một khổi tử kim đúc thành, tràn ngập lực lượng đáng sợ.
- Lưu Kim Thần Quyền!
Nổi giận gầm lên một tiếng, Vũ Văn Kim một quyền đánh tới Diệp Trần ở ngoài mười dặm.
Phanh!
Không khí thoáng cái bị đánh nổ, không gian ba văn chợt khuếch tán, tử kim sắc quyền kình hóa thành cuồng phong, cực nhanh tiến tới. Trên đường, quyền kình dần dần phân tán, từng đạo kim sắc lợi nhận tựa như trăng lưỡi liềm, tự sắp xếp có quy luật, phân tán thành một đại bán cầu mấy chục thước.
- Ân?
Diệp Trần nhướng mày, hắn nhìn ra được, mỗi một đạo lưỡi dao kim sắc đều có uy lực tương đương với một lần đê giai áo nghĩa võ học. Nhiều lưỡi dao kim sắc như vậy phóng tới, cho dù là Linh Hải Cảnh Tông Sư đồng cấp cũng phải tạm lánh phong mang. Hắn miễn cưỡng được cho là Linh Hải Cảnh Tông Sư tự nhiên không thể chống lại.
- Vũ Văn Kim, ngươi quả thật vô sỉ!
Một đạo thân ảnh đột ngột xuất hiện trước người Diệp Trần, là Mộ Dung Chỉ Thủy.
Cao thủ Vũ Văn gia tộc ngăn cản hắn chỉ là Linh Hải Cảnh Tông Sư bình thường. Dưới Mộ Dung Chỉ Thủy toàn lực bạo phát, ba chiêu qua đi đã bị đánh bay ra ngoài, trừ Linh Hải Cảnh Tông Sư, còn có ai có thể ngăn được Mộ Dung Chỉ Thủy?
Thình thịch thình thịch thình thịch....
Lưỡi dao kim sắc bị một dòng xoáy chắn ở bên ngoài, đợi một đạo lưỡi dao kim sắc cuối cùng văng ra, dòng xoáy chắn ầm ầm tan rã. Mộ Dung Chỉ Thủy vẻ mặt thoáng tái nhợt.
Thời gian quá mức gấp gáp, Mộ Dung Chỉ Thủy chỉ kịp thi triển ra đê giai phòng ngự áo nghĩa võ học. Đối mặt với trung giai áo nghĩa võ học của Vũ Văn Kim, rốt cuộc chịu chút thiệt thòi. Đương nhiên, đối phương rốt cuộc có chút kiêng kỵ, không dám hạ tử thủ, bằng không Mộ Dung Chỉ Thủy cũng đỡ không được.
Vũ Văn Kim vẻ mặt bất thiện.
Mộ Dung Chỉ Thủy vẫn như cũ không sợ hãi nói:
- Vũ Văn Kim, ngày hôm nay ngươi làm như vậy, sẽ mang đến cho Vũ Văn gia tộc nhiều nguy hại, hy vọng chính ngươi rõ ràng.
- Người này năm lần bảy lượt cản trở hôn lễ, vừa đánh trọng thương hai nhi tử của ta, vì sao ta không thể xuất thủ giáo huấn. Ngược lại ngươi không ngờ dám chống lại Vũ Văn gia tộc ta.
- Nhân Ma gia tộc không phải là của Vũ Văn gia tộc ngươi. Các ngươi còn chưa có tư cách yêu cầu đối với Mộ Dung gia tộc chúng ta.
- Hừ, cho dù ngươi nói gì nữa cũng vô dụng. Lần này ta liền đem ngươi giam giữ tại Vũ Văn gia tộc. Nếu dám cãi lời, giết chết không tha.
Vũ Văn Kim không dám giết Diệp Trần, không có nghĩa là hắn không dám giết Mộ Dung Chỉ Thủy. Giết Mộ Dung Chỉ Thủy chỉ là sự tình của Nhân Ma gia tộc, Long Thần Thiên Cung cũng không tiện quản lý.
Diệp Trần bay đến bên cạnh Mộ Dung Chỉ Thủy, ánh mắt nhìn thẳng Vũ Văn Kim, lạnh lùng nói:
- Vũ Văn Kim, ta và nhi tử ngươi chiến đấu là được ngươi đồng ý, có đúng không?
- Đúng thì làm sao?
- Ngươi đột nhiên xuất thủ đối phó ta là có ý gì? Thực cho rằng ta dễ bắt nạt, hay là nói, ta sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi.
- Luận võ, điểm đến thì thôi, ta cũng không nói, cho phép đánh trọng thương đối phương. Ngươi tự mình gây chuyện, còn trách ta tàn nhẫn sao?
Vũ Văn Kim nói năng cẩn thận tựa như một con cáo già dù nổi giận, vẫn bảo trì lãnh tĩnh.
Diệp Trần cười nhạt:
- Xin lỗi, ta thừa nhận đây là chiến đấu, không coi là luận bàn. Nếu là chiến đấu, khó tránh khỏi có tổn thương. Ta thấy là Vũ Văn gia tộc ngươi không chịu thua mà thôi.