Trung niên mặt vàng cười nói:

- Vẫn còn vì chuyện này tức giận, ha ha, Cổ Phong Thành là nhất trọng thành ở Đông Phương Vực Quần. Ta và ngươi có thể phân công đến nơi đây, không biết bao nhiêu sư huynh đệ hâm mộ chết, vui vẻ lên chút.

Đông Phương Vực Quần phân bộ Hoàng Long điện không ít, nhưng không phải mỗi một phân bộ đều có phó Điện Chủ tọa trấn. Cụ thể mà nói, các phân bộ khác chỉ có thể gọi là đường khẩu, có thể thấy được sự trọng yếu của phân bộ Hoàng Long điện tại Cổ Phong Thành.

- Ồ, đây không phải Diệp Trần sao?

Trung niên tráng kiện đang muốn đáp lời, bỗng nhiên ánh mắt ngưng trệ, nhìn về phía người trẻ tuổi mặc áo lam cùng hắc y trung niên đi phía trước.

- Thật sự là Diệp Trần!

Trung niên mặt vàng cười:

- Hắn tới làm gì, đi, đi qua!

Diệp Trần đồng dạng chú ý tới trung niên mặt vàng cùng trung niên tráng kiện, mỉm cười nghênh đón:

- Vương sư huynh, Nham sư huynh, các ngươi cũng ở nơi đây.

Hai người này, chính là hai vị sư huynh lúc trước Diệp Trần trên đường đi Cực Âm Chi Địa đã từng gặp qua. Một gọi là Vương Thạch, một gọi là Nham Khuê. Hai người này lúc ấy cùng Lục Chỉ chân nhân đại chiến, bức bách Lục Chỉ chân nhân giao ra Thượng phẩm thuẫn bài của một sư đệ đã chết. Lục Chỉ chân nhân muốn bắt hắn nhụt bị, lại bị hai người đuổi đi.

Vương Thạch cười nói:

- Diệp Trần, thật sự là xảo, từ biệt đã nhiều năm, ồ, ngươi đột phá đến Linh Hải Cảnh, Linh Hải Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, chậc chậc!

Vương Thạch cùng Nham Khuê đều khiếp sợ, Diệp Trần bất quá chỉ hai tư, hai lăm tuổi, không ngờ đột phá Linh Hải Cảnh. Thành tích này so với Huyền Hậu năm đó đều cao hơn một ít. Khó trách tông chủ coi trọng như vậy. Đối phương đáng giá coi trọng, không, nếu như không phải tông chủ đoạt trước một bước, nói không chừng thiên tài này sẽ bị Vương giả Sinh Tử Cảnh khác cướp đi, không khỏi, trong lòng hai người sinh ra may mắn.

- Diệp Trần, ngươi tới Cổ Phong Thành làm gì?

Nham Khuê hỏi.

- Nói rất dài dòng, ta cùng Mộ Dung bá Mộ Dung bá là tới bái phỏng Diêu phó Điện Chủ của phân bộ Hoàng Long điện, các ngươi cũng là đi phân bộ Hoàng Long điện a!

Nghe vậy, Vương Thạch cùng Nham Khuê kinh ngạc liếc mắt nhìn Mộ Dung Chỉ Thủy. Tu vi của đối phương, hai người có chút nhìn không thấu, không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, hẳn là Linh Hải Cảnh Tông Sư. Đương nhiên, hai người không gì không thấy qua. Vương giả Sinh Tử Cảnh cũng đã gặp, một Linh Hải Cảnh Tông Sư ngược lại không đến mức khiến bọn hắn quá chú ý.

Vương Thạch gật gật đầu:

- Đúng vậy, ta dẫn các ngươi đi tìm phó Điện Chủ, đi!

- Vậy đa tạ hai vị sư huynh!

- Đa tạ cái gì, về sau nói không chừng cũng là người trong nhà, đúng, phó Điện Chủ là người nghiêm khắc, các ngươi nên có chuẩn bị.

Nham Khuê cười nói:

- Diệp Trần thân phận không giống, phó Điện Chủ làm sao có thể cho hắn xem sắc mặt.

- Nói cũng đúng.

Một chuyến bốn người cười cười nói nói tiến vào phân bộ Hoàng Long điện.

- Vương trưởng lão, Nham trưởng lão, các ngươi muốn gặp phó Điện Chủ?

Ở cửa đại điện, hai gã võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ canh giữ ở đó, thấy Vương Thạch và Nham Khuê dẫn người đi tới, ngữ khí cung kính hỏi.

Vương Thạch nói:

- Không sai!

- Hai vị này là?

Trong đó một gã thủ vệ nhìn về phía Mộ Dung Chỉ Thủy và Diệp Trần.

Nham Khuê nói:

- Vị này chính là Mộ Dung gia chủ, vị này lại là thường đệ của chúng ta Diệp Trần.

- Hắn chính là Diệp Trần, tuổi còn thật trẻ!

Hai gã thủ vệ thập phần giật mình, là một thành viên của Long Thần Thiên Cung, bọn họ không có khả năng chưa nghe nói tới tên của Diệp Trần. Bất quá chỉ có một vài cao tầng mới nhìn qua bức họa của hắn, bọn họ vô duyên nhìn thấy. Hôm nay được gặp người thật, không khỏi cảm thán đối phương thật trẻ tuổi. Niên kỷ như vậy mà có tu vi như thế, không được tông chủ coi trọng mới kỳ quái. Bọn họ vội vã ôm quyền cung kính nói:

- Diệp thiếu hiệp!

Diệp Trần tay phải giơ lên, mặt mang theo mỉm cười nói:

- Không cần đa lễ, Diêu phó Điện Chủ ở đâu, ta và Mộ Dung gia chủ tìm hắn có việc trò chuyện với nhau.

- Các ngươi trước hết mời tiến vào, ta đi thông tri phó Điện Chủ.

- Tốt lắm, đa tạ.

Đi vào đại điện, bốn người đều tự tìm vị trí ngồi xuống, yên lặng chờ phó Điện Chủ Diêu Nhất Phong đến.

- Diệp Trần, có Diêu phó Điện Chủ chiếu cố, hành động lần này trên cơ bản không có gì trở ngại.

Mộ Dung Chỉ Thủy ngữ khí nhẹ nhàng truyền âm cho Diệp Trần.

Diệp Trần âm thầm gật đầu, tổ chức hôn lễ là đại sự của gia tộc. Bản thân nếu gây nháo bằng vào đạp lên mặt Vũ Văn gia tộc. Bọn họ tự nhiên sẽ không cho mình đãi ngộ công bình, muốn dùng hết biện pháp cản trở. Bất quá có Diêu phó Điện Chủ ở đó, Vũ Văn gia tộc rất nhiều thủ đoạn cũng không tiện thi triển.

Rất nhanh, Diêu Nhất Phong đến, đối phương vừa vào đại điện, ai cũng không, trực tiếp đi hướng thủ tọa đại điện, sau đó ngồi xuống.

Bên cạnh có thị vệ dâng trà lên, Diêu Nhất Phong nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nửa ngày cũng không nói lời nào.

- Kỳ quái... Phó Điện Chủ ngày hôm nay có điểm không thích hợp.

Phía dưới, Vương Thạch và Nham Khuê hai mặt nhìn nhau, dĩ vãng Diêu phó Điện Chủ đều là rất nghiêm khắc, nhưng sẽ không tự cao tự đại.

Mộ Dung Chỉ Thủy nhíu mày:

- Tình huống có vẻ không ổn.

Không trách hắn nghĩ như vậy, Diệp Trần là thân phận nào, thứ nhất, được Long Vương cực kỳ coi trọng. Thứ hai, bản thân cũng là tu vi sơ kỳ sơ kỳ đỉnh phong. về tình về lý, Diêu Nhất Phong đều không nên tự cao tự đại... Dù cho hắn là phó Điện Chủ Hoàng Long điện chăng nữa.

- Có thể là tính cách như vậy đi sao!

Diệp Trần đồng dạng không hề có dự cảm tốt. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Chén trà buông xuống, Diêu Nhất Phong nghiêng đầu nói với Vương Thạch và Nham Khuê:

- Hai người các ngươi trước tiên lui ra đã.

Vương Thạch muốn nói cái gì:

- Phó Điện Chủ...

- Ta nói lui ra.

Diêu Nhất Phong ngữ khí không vui.

- Rõ!

Vương Thạch và Nham Khuê phiền muộn rời khỏi. Trước khi đi liếc mắt nhìn Diệp Trần, thầm nghĩ:

- Diệp Trần, ngươi tự giải quyết cho tốt, chúng ta cũng giúp không được rồi.

Nửa ngày, Diêu Nhất Phong lên tiếng, con mắt liếc nhìn Diệp Trần:

- Ngươi chính là Diệp Trần?

Diệp Trần ôm quyền nói:

- Diêu phó Điện Chủ... Tại hạ chính là Diệp Trần, vị này chính là Mộ Dung gia tộc gia chủ Mộ Dung Chỉ Thủy.

- Ta hỏi ngươi, không có hỏi hắn.

Diêu Nhất Phong nhướng mày:

- Ngươi tìm ta có chuyện gì?

Diệp Trần tâm trạng trầm xuống, nói rằng:

- Vũ Văn gia tộc hành sự bá đạo, ép buộc nữ nhi của Mộ Dung gia chủ là Mộ Dung Khuynh Thành gả cho Vũ Văn Dã. Mộ Dung Khuynh Thành là hảo bằng hữu của Diệp Trần, do đó Diệp Trần sẽ không đứng nhìn. Ta tới đây là muốn cùng Diêu phó Điện Chủ đánh tiếng trước.

- Ngươi tới đây chính là để làm chuyện này?

Diêu Nhất Phong âm điệu cao lên.

Không đợi Diệp Trần nói, Diêu Nhất Phong quát dẹp đường:

- Diệp Trần, ngươi quá để tông chủ, quá để ta thất vọng. Ngươi là thiên tài được tông chủ coi trọng, không đem tâm tử giành cho tu luyện. Lại cùng người khác tranh giành tình nhân. Ngươi như vậy, sao xứng với tông chủ tài bồi.

Lúc này, Mộ Dung Chỉ Thủy mất hứng:

- Diêu phó Điện Chủ, không thể nói như vậy được. Tu luyện tuy rằng trọng yếu, nhưng nhi nữ tình trường cũng vị tất không trọng yếu. Trên đại lục có rất nhiều Vương giả lúc tuổi còn trẻ có thê tử. Bọn họ vẫn đạt được thành tự rất cao đấy thôi.

Diêu Nhất Phong hừ lạnh một tiếng:

- Bọn họ là bọn hắn, ngươi dám cam đoan, Diệp Trần là có thể trở thành Vương giả. Huống hồ, Vương giả cũng có phân cao thấp, hắn làm như vậy, thẹn với tông chủ, thẹn với Long Thần Thiên Cung ta đã dành cho hắn đại lượng tài nguyên, để Long Thần Thiên Cung ta không lo báo đáp.

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Trần thật khó coi. Từ khi hắn quật khởi đến nay, trừ ở chỗ Long Bích Vân có được một Linh Văn Quả ra, có bao giờ nhận được đại lượng tài nguyên. Đương nhiên, hắn cũng không phải oán hận Long Thần Thiên Cung không cung cấp tài nguyên cho hắn, mà là nghĩ Diêu Nhất Phong trợn mắt nói dối.

Ngừng một chút, Diêu Nhất Phong nói với:

- Ngươi nói Vũ Văn gia tộc ép buộc Mộ Dung Khuynh Thành gả cho Vũ Văn Dã. Ta lại không nhìn thấy, hay là chính ngươi có ý kiến đi sao! Đương nhiên, đây chỉ là ta phỏng đoán. Bất quá ta muốn khuyên ngươi một câu, thái độ làm người vẫn là vững vàng mới tốt. Không nên gây chuyện, tất cả của ngươi là do tông chủ và Long Thần Thiên Cung cấp. Nên nỗ lực đề cao bản thân, báo đáp tông chủ và Long Thần Thiên Cung. Về phần chuyện của Vũ Văn gia tộc, các ngươi tốt nhất không nên làm xằng làm bậy.

- Diêu phó Điện Chủ, ngươi và người của Vũ Văn gia tộc tiếp xúc qua rồi sao?

Mộ Dung Chỉ Thủy thần sắc âm trầm, hắn có tám phần nắm chắc, Diêu Nhất Phong tất nhiên nhận được chỗ tốt của Vũ Văn gia tộc, bằng không không có khả năng vừa tới đã tự cao tự đại. Sau đó chụp mũ Diệp Trần. Đừng nói hắn chỉ là một phó Điện Chủ, coi như là Điện Chủ Hoàng Long điện cũng không có không coi ai ra gì như vậy.

Diêu Nhất Phong con mắt híp lại, ánh mắt sắc bén nói:

- Ngươi là gia chủ Mộ Dung gia tộc Mộ Dung Chỉ Thủy đi sao! Ngươi cũng biết ngươi đang nói chuyện với ai không?

Mộ Dung Chỉ Thủy thân là Linh Hải Cảnh Tông Sư, sao có thể nhịn được cổ khẩu khí này. Địa vị đối phương cao hơn hắn, nhưng thực lực vị tất cao hơn hắn, tranh phong tương đối nói:

- Ta Mộ Dung Chỉ Thủy tự nhận là không có lời nào đắc tội Long Thần Thiên Cung, đắc tội Hoàng Long điện, ta không thể cùng ngươi nói chuyện.

- Bá phụ, đủ rồi, nếu Diêu phó Điện chủ không cảm kích, chúng ta không có gì để nói. Diêu phó Điện Chủ, đến đây cáo từ.

Diệp Trần đứng lên, định rời khỏi.

Mộ Dung Chỉ Thủy hừ lạnh một tiếng, sự tình Mộ Dung Chỉ Thủy có thể nói nằm ngoài dự liệu của hắn. Không nghĩ tới ngay cả Diêu Nhất Phong cũng bị Vũ Văn gia tộc mua chuộc.

- Ngươi có thể rời khỏi, Diệp Trần, ngươi lưu lại.

Diêu Nhất Phong tùy ý nói.

Diệp Trần đột nhiên xoay người, ánh mắt sắc bén:

- Diêu phó Điện chủ muốn ta lưu lại là có chuyện gì?

Diêu Nhất Phong nói:

- Ngươi hôm nay đã có tu vi Linh Hải Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, đủ tư cách đền đáp Long Thần Thiên Cung, ta ở đây vừa lúc có nhiệm vụ giao cho ngươi.

- Muốn ta làm nhiệm vụ? Ta hình như cũng không phải là người của Long Thần Thiên Cung đi sao! Long Vương tiền bối cũng chưa từng đề cập tới chuyện này. Nói cách khác, đây chỉ là mệnh lệnh của Diêu phó Điện Chủ ngươi.

- Ngươi dám cãi lời.

Diêu Nhất Phong lạnh lùng nói:

- Chớ quên, ta là phó Điện Chủ Hoàng Long điện, là cao tầng của Long Thần Thiên Cung. Ta đại biểu cho Long Thần Thiên Cung. Ngươi cãi lời ta là muốn cùng Long Thần Thiên Cung thoát ly quan hệ? Ta có thể lý giải như vậy không?

- Xin lỗi, ở trong mắt ta, ngươi không thể đại biểu Long Thần Thiên Cung, ta cũng không nhất định phải nghe mệnh lệnh của ngươi. Nếu là Long Vương và Long Bích Vân tiền bối tuyên bố mệnh lệnh, ta cam tâm tình nguyện tiếp thu.

Lúc này, Diệp Trần nghĩ không cần phải khách khí với đối phương nữa, đó chính là vũ nhục đối với chính mình.

Diêu Nhất Phong tức giận nói:

- Làm càn, Cổ Phong Thành là ngươi quản hạt của ta. Nếu ngươi ở trong phạm vi này, thì phải nghe mệnh lệnh của ta, có can đảm cãi lời, tự gánh lấy hậu quả.

- Bá phụ, chúng ta đi!

Diệp Trần không thèm quan tâm đến lý lẽ của Diêu Nhất Phong, một bước bước ra đại điện.

- Muốn chết, ngày hôm nay ta sẽ thay tông chủ hảo hảo giáo huấn ngươi.

Ầm ầm!

Theo bàn tay Diêu Nhất Phong hư không ấn một cái. Một thổ hoàng sắc đại thủ bắt hướng Diệp Trần, trên đó ẩn chứa Thổ Chi Áo Nghĩa cực kỳ đáng sợ.

Mộ Dung Chỉ Thủy đã sớm coi mình trở thành người cùng chiến tuyến với Diệp Trần, sao có thể nhìn hắn bị Diêu Nhất Phong bắt được. Thân thể hắn vừa nghiêng, ngăn ở trước Diệp Trần, tay phải bắn ra một chỉ, lụa sắc quang hoa bẳn ra, xuyên thủ thổ hoàng sắc đại thủ.

Hai người giao thủ động tĩnh quá lớn, mọi người trong phân bộ Hoàng Long điện cảm ứng được ba động kình khí giao phong, không ít người chạy tới,

- Chuyện gì xảy ra? Diêu Nhất Phong sao lại cùng Diệp thiếu hiệp phát sinh xung đột?

Nói là hai gã thủ vệ bên ngoài đại điện. Bọn họ cảm thấy vô cùng khó hiểu.

- Mọi người nghe lệnh bao vây bọn chúng lại. Hai người này dám bất kính với Long Thần Thiên Cung.

Thanh âm của Diêu Nhất Phong truyền khắp phân bộ Hoàng Long điện.

- Không tốt, Diêu phó Điện Chủ muốn bắt Diệp Trần.

Vương Thạch và Nham Khuê căn bản không, thấy một màn như vậy, không biết nên làm gì cho tốt.

Ngoài đại điện, Diệp Trần tức giận nhìn Diêu Nhất Phong:

- Diêu phó Điện Chủ, ngươi tốt nhất chớ nên quá phận, Diệp Trần ta từ khi quật khởi đến nay, còn chưa bao giờ sợ một ai. Nếu ngươi nghĩ ngươi có lý, ngày sau, chúng ta có thể đi tổng bộ Hoàng Long điện hoặc giả Long Thần Thiên Cung một chuyến.

- Diệp Trần nói không sai, ngày hôm nay với chút nhân thủ ấy của ngươi bắt không được chúng ta. Có lý hay không thì đi tổng bộ Hoàng Long điện sẽ biết. E là tới lúc đó, ngươi lại từ chối không đi.

Mộ Dung Chỉ Thủy cũng không sợ Diêu Nhất Phong, hắn tùy thời có thể mang theo Diệp Trần rời khỏi.

Sắc mặt Diêu Nhất Phong thập phần âm trầm:

- Hai người các ngươi, sớm muộn sẽ vì ngày hôm nay mà hối hận. Về phần đi tổng bộ Hoàng Long điện, ta có gì phải sợ hãi. Cuối cùng, Diệp Trần, ta khuyên ngươi một câu, chớ nên trêu chọc Vũ Văn gia tộc bằng không tự gánh lấy hậu quả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play