Rầm lạp!
Phía trước, từng khối sự vật lớn bị cuốn lên, bao gồm cây cối, bụi cỏ, bùn đất cùng với nhân loại dưới lòng đất, toàn bộ bị lực tràng đinh ốc dẫn tới tối trung tâm, sau đó nghiền áp thành mảnh vỡ.
Giết chóc không ít nhân loại dưới lòng đất, Diệp Trần đang muốn chọn chiến trường mới, bỗng nhiên hắn nhướng mày, trong linh hồn lực cảm ứng, bốn phía bị một tầng lưới vô hình vây lại. Đây là ý niệm chi võng, nếu không có linh hồn lực, căn bản không phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn- Nhân loại dưới lòng đất lợi hại hơn xuất hiện.
Diệp Trần không cần nghĩ cũng biết tất nhiên để nhân loại cao thủ, ý niệm chi võng so với mũi tên ẩn hàm ý niêm cao minh hơn không biết bao nhiêu lần, cái này đại biểu ý niệm của đối phương thập phần cường đại, có thể đơn độc ảnh hưởng hiện thực, chế tạo ra vô hình hữu chất đại võng.
- Hủy diệt!
Đối phó vật thể có sinh mệnh, dùng Sát Lục Kiếm Ý cũng đủ, đối phó vật thể không có sinh mệnh, dùng Hủy Diệt Kiếm Ý không thể nghi ngờ càng thích hợp hơn một chút. Sát Lục là giết chóc sinh mệnh, mà hủy diệt lại là hủy diệt vạn sự vạn vật, bất luận thứ gì bao hàm ở trong đó.
Một kiếm chém ra, khí tức hủy diệt tùy ý phóng xạ, dưới một kiếm này, ý niệm chi võng dường như tuyết mùa xuân gặp phải ánh mặt trời, tan rã vô hình, cây cỏ xung quanh trong nháy mắt héo rũ, phảng phất như trải qua trăm nghìn năm.
Ở chỗ sau trong rừng nhiệt đới truyền đến thanh âm không rõ ràng, chợt, một thanh vô hình ý niệm chi thương lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi phóng tới Diệp Trần. Trên đường xuyên qua một cây đại thụ. Đại thụ kia không có héo rũ, không có bị gẫy đổ, thế nhưng chỗ bị xuyên qua tựa như mất đi đại lượng vật chất, thoáng cái biến thành bột phấn, sụp đổ xuống, mà ý niệm chi thương tốc độ không hề chậm lại chút nào.
Đối với điều này, Diệp Trần cước bộ vừa chuyển, hai tay cầm Phá Phôi Kiếm, vô cùng đơn giản vung lên.
Thứ lạp!
Vô hình kiếm quang khiến rừng nhiệt đới thất sắc trong phạm vi lớn, tựa hồ từ thế giới có màu sắc biến thành thế giới chỉ có hai màu đen trắng. Kiếm quang xẹt qua ý niệm chi thương khiến nó một phân thành hai.
- Còn muốn đến!
Linh hồn lực cảm ứng được động tác của đối phương, Diệp Trần vọt người nhảy lên, đạp qua mấy cây đại thụ, một kiếm chém thẳng xuống dưới. Một kiếm này ẩn chứa không phải là Hủy Diệt Kiếm Ý, mà là bất hủ Kiếm Ý mà Diệp Trần am hiểu nhất. Theo bất hủ Kiếm Ý ngưng tụ thành vô hình kiếm quang, màu sắc trong thiên địa chốc lát khôi phục, lực lượng ý chí dâng trào hâu như là một đường nghiền áp ra ngoài. So với Hủy Diệt Kiếm Ý càng kinh khủng hơn nhiều, hủy diệt qua đi là cô tịch, sau bất hủ còn lại là vĩnh hằng.
Tên cao thủ nhân loại dưới lòng đất kia mắng chửi mấy tiếng, điên cuồng thôi động ý niệm, trước người bố trí ra từng tầng lá chắn ý niệm. Như vậy hắn vẫn còn lo lắng, lại ở trên người ngưng tụ ra một tầng ý niệm chiến giáp dày. Trên tay cầm một tấm chắn ý niệm.
Ầm ầm!
Âm hưởng kinh khủng từ đáy lòng của mọi người truyền ra, bất hủ kiếm quang thế như chẻ tre, bổ ra từng tầng lá chắn ý niệm, đem chúng nát bấy, tối hậu bổ vào ý niệm chiến giáp của đối phương.
Ý niệm chiến giáp không ngừng tu bổ khôi phục, thế nhưng bất hủ kiếm quang tựa như con giòi trong xương, không đạt được mục đích không bỏ qua, lực lượng đến tiếp sau cũng như vô cùng vô tận, điên cuồng xé rách ý niệm chiến giáp. Cuối cùng ý niệm chiến giáp ầm ầm tan vỡ, bất hủ kiếm quang trùng nhập hồn hải của đối phương.
A!
Người này kêu thảm một tiếng, ngã trên mặt đất. Cơ thể nguyên bản cường tráng triệt để mất đi sức sống, tựa như gỗ mục bị thối rữa.
Dư địa khiến nhân loại kinh ngạc đến ngây người, người chết đi là thủ lĩnh chi đội ngũ này. Ý niệm cường đại, ở trong tộc cũng có thể xếp đến trước hai mươi, lấy một địch trăm không nói chơi. Không ngờ lại chết trên tay người ngoài. Mà người từ bên ngoài đến kia khiến cho để cho bọn họ cảm thụ được một tia tim đập nhanh, một kiếm chém ra, đem ý niệm phòng ngự của thủ lĩnh phá sạch sẽ, ngay cả hồn cũng bị phá hủy.
Sau một khắc, thanh âm ầm ĩ vang lên, nhân loại dưới lòng đất lấy ngôn ngữ mà đám người Diệp Trần nghe không hiểu nói chuyện. Cuộc nói chuyện này cũng không duy trì quá lâu, trên thực tế cũng chỉ qua vài lần chớp mắt. Cuộc nói chuyện kết thúc, nhân loại dưới lòng đất không hẹn mà cùng lui lại, theo đó còn có cả Cự Khuyển nanh vuốt sắc bén.
- Hừ, cuối cùng cũng có có chút tự mình biết mình.
Âm Ma Tông không có thấy Diệp Trần và thủ lĩnh nhân loại dưới lòng đất giao thủ, khóe miệng lộ ra cười nhạt.
Bích Thủy Linh Tông nói:
- Nghĩ không ra có thể ở dưới lòng đất thấy một nền văn minh tu luyện khác, không biết là chuyện tốt hay xấu.
Âm Ma Tông nói:
- Mặc kệ là chuyện tốt hay xấu, chỉ cần gây trở ngại đến ta, toàn bộ đều phải chết.
Bích Thủy Linh Tông cười cười, ánh mắt liếc về phía Diệp Trần. Tuy rằng hắn không có thấy Diệp Trần và thủ lĩnh nhân loại dưới lòng đất giao thủ. Nhưng trực giác nói cho hắn biết, nhân loại dưới lòng đất lui lại, hẳn là có liên quan với Diệp Trần. Điều này làm cho hắn đối với Diệp Trần tương đối hiếu kỳ. Một gã cường giả Tinh Cực Cảnh cư nhiên có thể đánh lui nhân loại dưới lòng đất, vô luận dùng phương pháp gì, cũng không được phép khinh thường.
Trải qua một hồi đại chiến, mọi người chết đi chỉ còn lại hơn bảy mươi người, Trong đó có hơn hai mươi người bị thương, thương thế có nhẹ có nặng.
- Hỗn đản, nghĩ không ra lão Lưu ta có một ngày sẽ bị một con chó làm bị thương.
- Đây đâu phải là chó, rõ ràng là Thượng Cổ Thú Liệp Khuyển, có thể trợ giúp nhân loại săn yêu thú, vây sát đại hình hung vật.
- Chúng ta mau chóng rời khỏi đây một chút, ai biết bọn chúng có quay lại hay không?
Dưới một hồi đại chiến, bốn phía bị tàn phá không chịu nổi, mùi mánh tanh nồng nặc, rất dễ hấp dẫn yêu thú phụ cận qua đây. Mọi người chịu không nổi nhiều lần dày vò, bỏ lại hơn hai mươi cỗ thi thể, chật vật đi tới một phương hướng khác.
Rừng nhiệt đới này không biết lớn cỡ nào, trên nhìn không thấy ánh mặt trời, trước nhìn không thấy tận cùng, chỉ có vô tận oi bức và những con muỗi đáng sợ.
Đội ngũ bảo trì quân tốc đi tới, trong rừng nhiệt đới mở ra một con đường nhỏ.
Khi đi qua một nhánh cây kéo dài ra, một con độc xa ngụy trang thành lá xanh hướng Diệp Trần phát động công kích ác độc, thân thể nhất quyển, phảng phất như lục sắc thiểm điện, răng nanh sắc bén nhắm ngay cổ Diệp Trần, hung hăng cắn tới.
Ba!
Diệp Trần cũng không thèm nhìn tới, tay phải giơ lên, bấm tay bắn ra, đầu độc xà nhất thời bị chém đứt.