Cự Long quét đuôi tới, Bích Hồ Tiên Sinh thổ huyết thối lui, hoàn toàn không thể ngăn cản được, Kim Giáp Thi ở bên cạnh hắn cũng bị đánh bay ra ngoài. Về phần tên trường bào nhân kia ngược lại có hai người, thấy tình thể không ổn cản bản không ngạnh kháng với Cự Long, nhân cơ hội Bích Hồ Tiên Sinh nghênh chiến lập tức chạy ra ngoài, tốc độ nhanh như quỷ mị.

Vợ chồng Tiêu Ngân hiểu rõ tận dụng thời cơ, bí kĩ này của bọn hắn bắt đầu thúc dục có chút khó khăn, một khi chân nguyên không đủ thì Cự Long được ngưng tụ thành sẽ biến mất cho nên thừa dịp lúc chân nguyên sung túc, tiêu diệt đám người Bích Hồ Tiên Sinh một lần luôn, không có bọn hắn có cơ hội phản kích.

- Âm Thi Toản!

Thi Quỷ Đạo Nhân đuổi đến, tay trái đánh ra một cái Âm Thi Toản, tay phải cầm kim sắc đầu lâu đánh về hướng Cự Long, miệng chợt quát lên:

- Toàn bộ rút lui!

Cự Long tán loạn, Thi Quỷ Đạo Nhân lui về sau hơn mười bước.

Sắc mặt Bích Hồ Tiên Sinh tái nhợt, thân chịu trọng thương, nhưng dù vậy lòng vẫn mang tà niệm nhìn chằm chằm về phía Long Nguyệt, chợt lại nhíu mày nhìn về Diệp Trần khí thế đang thịnh, lúc này đây cục diện đã hoàn toàn mất đi khống chế. Thi Quỷ Đạo Nhân không làm gì được tiểu tử kia, lưu lại cũng chỉ khiến thân hãm vào hiểm cảnh thôi.

- Đi!

Bích Hồ Tiên Sinh và trường bào nhân dẫn đầu rút lui, về phần hai đầu Kim Giáp Thi kia thì chỉ nghe hiệu lệnh của Thi Quỷ Đạo Nhân, không cần lo lắng cho chúng.

- Quỷ Yên!

Hung hăng chìn chằm chằm vào Diệp Trần đang đuổi theo, Thi Quỷ Đạo Nhân ném ra ba viên thuốc đen nhánh, viên thuốc bạo khai, hắc sắc sương mù vô cùng vô tận được lan ra

- Lưu lại chút gì đi!

Hắc sắc sương mù không cách nào ngăn cản linh hỗn lực của Diệp Trần được, Tinh Ngân Kiếm quét qua, một đóa Thanh Liên chừng nắm tay xuyên phá sương mù, đánh trúng tay trái của Thi Quỷ Đạo Nhân.

Cánh tay trái còn nguyên vẹn bỗng rớt xuống, Thi Quỷ Đạo Nhân gào thét một tiếng, lết từng bước rời khỏi, thanh âm ác độc vang vọng trong sương khói

- Tiểu tử, chờ ta trở về, chính là tử kỳ của người, không ai có thể cứu ngươi được cả!

Diệp Trần không hề có ý tứ muốn truy kích, lúc trước hắn chú ý nơi Thi Quỷ Đạo Nhân bị thương đã khỏi hẳn, giờ tuy rằng bị chém đứt một tay nhưng hai người cũng không có ý định muốn liều mạng, đối phương đương nhiên còn lưu lại đòn sát thủ đáng sợ, cười lạnh nói:

- Nếu không quay lại còn có cơ hội sống sót, nếu trở lại, chỉ tổ chết nhanh hơn thôi.

Trước mắt hắn vừa bước vào Tinh Cực Cảnh, căn cơ còn lộ ra hơi chút bất ổn, đợi sau khi củng cố tu vị sau đó đến Thiên Kiếm Hạp tìm hiểu Chiến Vương kiếm ý, đừng nói Thi Quỷ Đạo Nhân, xem như là Kim Hoàng Đạo Nhân cũng phải cụp đuôi chạy trốn thôi.

Thi Quỷ Đạo Nhân vừa đi, vợ chồng Tiêu Ngân liền thả lỏng một hơi. Lúc đến tuy đã chuẩn bị tốt, nhưng chân chính đối mặt thì... vẫn phải cố hết sức. Đại Thủy Ba Long Phá Công cũng chưa chắc có thể làm gì được đối phương, cũng may thực lực của Diệp Trần cường đại, một mình một người ngăn chặn Thi Quỷ Đạo Nhân cũng chiếm được thượng phong không nhỏ, nếu không người lui hôm nay không phải là Thi Quỷ Đạo Nhân mà là bọn hắn rồi.

- Diệp thiếu hiệp, khó trách tông chủ tôn sùng người như vậy!

Long Nguyệt nhìn về phía Diệp Trần.

- Lão ma này không đơn giản, nếu lão liều chết thì cục diện khó biết được.

Lúc nói chuyện, Diệp Trần giải khai Tiểu Huyết Ma Giải Thể đại pháp, dập tắt thiêu đốt chân nguyên, chợt trùng điệp thở ra một ngụm khí tức đục ngầu, khí tức hơi nóng bỏng, tràn ngập mùi máu tươi. Tiểu Huyết Ma Giải Thể đại pháp vốn cực kì tiêu hao khí huyết, gánh nặng với thân thể rất lớn. Dù Diệp Trần đã được dược lực của Thiên Ma Hoa rèn luyện qua, lại vừa bước vào Tinh Cực Cảnh, tố chất thân thể so với cường giả Tinh Cực Cảnh đồng cấp thì hơn rất nhiều nên không đặt chút gánh nặng đó vào trong lòng. Nhưng thiêu đốt chân nguyên lại không giống thế, đây là chuyện tất cả cường giả Tinh Cực Cảnh đều cực lực tránh khỏi, không đến thời khắc mấu chốt thì không bao giờ làm vậy. Tác dụng của Tiểu Huyết Ma Giải Thể đại pháp và thiêu đốt điệp gia cùng một chỗ, ngay cả với tố chất thân thể của Diệp Trần cũng cảm thấy chịu không nổi. Phỏng chừng chỉ có tố chất thân thể của Từ Tịnh mới có thể chịu được chiến đấu trong thời gian dài thôi.

Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất khiến hắn không truy kích Thi Quỷ Đạo Nhân!

Phụ cận, Bàng Nhiếp ôm lấy thi thể Trang Thanh Hà, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Liệt Hỏa Tán Nhân, đừng tưởng rằng chết rồi thì sẽ khiến ta buông tha cho việc trả thù, từ nay về sau, Thiên Phong Quốc sẽ không còn có Tử Dương Tông nữa.

Thực tế hắn cũng đã từng hận Diệp Trần, nhưng thực lực của Diệp Trần quá cường đại, Bàng Nhiếp không dám chửi bới ngoài miệng, nếu không lỡ may chọc giận Diệp Trần thì ai biết được hắn có giận dữ giết mình không chứ.

Lâm Thủy Hàn thở dài một hơi

- Bàng huynh, nén bi thương a! Lần này tất cả chúng ta đều coi thường âm mưu của Liệt Hỏa Tán Nhân rồi.

Trước khi đến đây, bọn họ ai cũng không nghĩ đến Liệt Hỏa Tán Nhân hiển nhiên lại cấu kết với Thi Quỷ Đạo Nhân muốn lưu toàn bộ bọn họ lại, đến giờ trong lòng Lâm Thủy Hàn vẫn còn sợ hãi.

Thi Quỷ Đạo Nhân đi rồi nhưng một lượng lớn Đồng Giáp Thi còn lưu lại, vợ chồng Tiêu Ngân sợ những Đồng Giáp Thi này ly khai thế giới dưới lòng đất, làm hại Thiên Phong Quốc nên liên thủ đánh giết chúng. Diệp Trần và Lâm Thủy Hàn liếc nhau, cũng tiến đến đánh giết Đồng Giáp Thi.

Nhoáng cái đã trôi qua một tháng, Diệp Trần sớm đã trở lại Lưu Vân Tông.

Trải qua một tháng tu luyện, về cơ bản Diệp Trần đã củng cố được tu vị Tinh Cực Cảnh sơ kỳ của mình, muốn tiến thêm một bước nữa thì không phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm được.

Ngày hôm đó, Diệp Trần chào từ biệt Nhàn Vân Tử một tiếng, một mình tiến đến Lạc Nhạn Giang Thiên Kiếm Hạp.

Trên đường hắn cố ý đảo qua phụ cận Tử Dương Tông, phát hiện thấy trên không Tử Dương Tông ẩn ẩn có hiện huyết quang, đó là dấu hiệu sau khi có một lượng lớn cao thủ bị chết.

Quanh Tử Dương Tông có không ít võ giả vây lại xem, trong đó không ít võ giả thực lực mạnh mẽ Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ.

- Ai, trời tạo nghiệp chướng còn được chứ tự gây nghiệt thì không thể sống. Ai biết được Liệt Hỏa Tán Nhân rõ ràng lại cấu kết với Thi Quỷ Đạo Nhân hại chết thái thượng tam trưởng lão của Phỉ Thúy Cốc, việc này chả khác nào đã chặt một tay của Phỉ Thúy Cốc cả, nên dẫn đến việc thái thượng đại trưởng lão tự mình tìm đến Tử Dương Tông báo thù, đánh chết tông chủ và tất cả hạch tâm trưởng lão Tử Dương Tông, ngay cả nội môn trưởng lão cũng chết hơn phân nửa. Từ này về sau, Tử Dương Tông xem như đã triệt để xuống dốc, Thiên Phong Quốc chỉ còn lại tứ đại tông môn.

- Mau nhìn, là cường giả Tinh Cực Cảnh!

- Đây không phải là thái thượng trưởng lão Diệp Trần của Lưu Vân Tông sao? Nghe nói hắn cũng tham dự vào hành động vây quét Thi Quỷ Đạo Nhân, nhưng chỉ bị một chút tổn thương, còn thái thượng đại trưởng lão của Phỉ Thúy Cốc lại bị đứt một cánh tay trái. Hơn nữa Diệp Trần này vừa bước chân vào Tinh Cực Cảnh đã có tiềm lực đáng sợ như vậy.

Có người đã chú ý đến sự tồn tại của Diệp Trần.

Diệp Trần cũng không để ý đến đám người đó, trực tiếp lao đến sơn môn của Tử Dương Tông.

Trước sơn môn Tử Dương Tông, một lượng lớn đệ tử và trưởng lão đang xuống núi, bọn hắn không định ở lại Tử Dương Tông đã bắt đầu suy bại nữa, huống chi đắc tội với Phỉ Thúy Cốc, cuộc sống sau này của Tử Dương Tông tất nhiên không khá giả gì rồi, không bằng làm ra lựa chọn sớm để đỡ phải hối hận.

Trong phần đông số trưởng lão, Diệp Phách Thiên và con lớn nhất Diệp Phong của hắn đang xuống núi.

Diệp Phách Thiên vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Diệp Trần.

Thần sắc hắn phức tạp, lần này nội môn trưởng lão của Tử Dương Tông tử thương thảm trọng, vốn hắn cũng phải chết rồi, nhưng Bàng Nhiếp hỏi hắn một câu: Ngươi có phải là Diệp gia Diệp Phách Thiên không? Sau khi nghe được câu trả lời liền tha cho hắn một mạng, có vài tên nội môn trưởng lão quan hệ tốt với hắn cũng tránh được khỏi cái chết.

Diệp Phách Thiên cũng không phải ngu ngốc, nghĩ tới nghĩ lui liền cho rằng đối phương là kiêng kị Diệp Trần nên mới không dám tùy ý chém giết hắn.

Lúc này thấy khí tức trên người Diệp Trần sâu như biển rộng, thâm bất khả trắc, liền xác nhận được suy đoán trong lòng, muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại không biết nói gì.

Thần tình Diệp Trần lạnh nhạt, xoay người vọt tới phương xa, ngay lập tức liền biến mất vô tung vô ảnh.

Tử Dương Tông đã xuống dốc, cũng không cần phải tìm bọn hắn gây phiền toái nữa rồi, chỉ tiếc một tông môn tốt.

Lạc Nhạn Giang, một trong ba con sông lớn của Nam Trác Vực, dài 65 vạn dặm xuyên qua cả Thiên Phong Quốc, Thiên Ti Quốc, Thương Huyền Quốc... cả thảy mười lăm quốc gia. Nhánh sông được đếm bằng vạn, tính bằng mười vạn, trải rộng khắp các nơi hẻo lánh của mười lăm quốc gia.

Trên Lạc Nhạn Giang mênh mông, Diệp Trần bay vút sát mặt nước.

- Lúc đầu ở trên sông Lạc Nhạn, ta gặp được cường giả Tinh Cực Cảnh Hắc Nha Đạo Nhân, hôm nay lần thứ hai đến đây ta đã là cường giả Tinh Cực Cảnh hơn nữa tu vị chỉ có cao chứ không thấp hơn Hắc Nha Đạo Nhân, nhân sinh thật sự là kỳ diệu.

Nhìn tới thương hội Hải Thú Hào ở phương nam như đã từng quen biết, trong lòng Diệp Trần cảm khái.

- Cường giả Tinh Cực Cảnh!

Hành khách trên Hải Thú Hào phát hiện thấy Diệp Trần lướt qua, nhao nhao kinh hô.

Cao tới một vạn bảy tám ngàn mét, Thiên Kiếm Hạp bị phân thành hai nửa dần dần rơi vào tầm mắt, Diệp Trần hít sâu một hơi, tốc độ tăng lên đến cực hạn.

Vèo!

Chỉ qua hơn mười lần nháy mắt, Diệp Trần đã ở nơi cách Thiên Kiếm Hạp chưa đến năm dặm.

- Bắt đầu từ chỗ này phải cẩn thận rồi.

Đứng ở trước đường rẽ trên Lạc Nhạn Giang, Diệp Trần không lựa chọn bay tiếp mà dẫm từng bước một lên mặt nước tiếp cận Thiên Kiếm Hạp. Lúc trước hắn dựa vào Hải Thú Hào cách Thiên Kiếm Hạp mười dặm đã chịu một chút vết thương nhẹ, hôm nay có thể đến gần năm trượng lông tóc không thương tổn, có thể nói là một tiến bộ cực lớn rồi.

Bên trong Trữ Vật Linh Giới, Chiến Vương Bội Kiếm bị tàn phá nhảy lên theo thường lệ, bị Diệp Trần gắt gao ngăn chặn lại.

Nơi cách Thiên Kiếm Hạp ba dặm!

Oanh!

Kiếm ý đáng sợ tuôn ra như nước lũ, Diệp Trần sớm đã có chuẩn bị nhảy lui về sau, rời khỏi phiến khu vực này.

- Khủng bố thật, Thiên Trụ Phong năm đó một phân thành hai, trở thành Thiên Kiếm Hạp ngày nay, nơi Thiên Kiếm Hạp nứt ra phảng phất như là chỗ thoát nước của kiếm ý, căn bản không thể nào tiếp cận được, phải làm sao bây giờ?

Diệp vốn tưởng rằng kiếm ý của Thiên Kiếm Hạp là được tăng cường từng bước, ai biết được tiến vào khu vực ba dặm, kiếm ý thoáng cái đã bạo tăng, tựa như nước lũ, nếu mạo muội xông đến thì nói không chừng sẽ bị kiếm ý cường đại làm tổn thương, đây không phải là điều hắn muốn nhìn thấy.

Suy tư một lát, Diệp Trần quyết định ra tay từ nơi khác, xem thử có địa điểm nào thích hợp với việc lĩnh ngộ kiếm ý không, nếu thật sự không được thì nghĩ cách tiếp vậy.

Diệp Trần bay ở xung quanh bên ngoài Thiên Kiếm Hạp ba dặm.

Chỉ qua chốc lát, Diệp Trần đã đến bên trái Thiên Kiếm Hạp, nơi này là một mảnh đất bằng, trên đó tụ tập không ít võ giả, đối diện bọn hắn chính là nửa ngọn núi bên trái Thiên Kiếm Hạp, trên ngọn núi có một khe hở cực lớn uốn lượn xuống, rộng từ vài trăm mét đến mấy chục thước, không hề đồng đều.

- Ồ! Ở đây cũng có kiếm ý.

Toàn bộ Thiên Kiếm Hạp bị một kiếm của Chiến Vương phân thành hai nửa, có thể nguyên nhân là do bị chấn động nên ở cạnh nửa trái Thiên Kiếm Hạp nứt ra một cái khe, dưới khe không phải là nước sông mà là bùn đất cứng rắn và một dòng suối nhỏ trực tiếp chảy ra từ trong. Nhưng nếu muốn tiến vào trong Thiên Kiếm Hạp từ đó thì thật là hành vi muốn chết.

Tán chân nguyên đi, Diệp Trần chậm rãi đáp xuống mảnh đất bằng, khoảng cách với khe hở chừng năm dặm.

Phụ cận, có một nữ kiếm khách tỉnh lại trong lúc tìm hiểu kiếm ý, nghiêng đầu nhìn nhìn Diệp Trần, nhiệt tình nói:

- Nơi này là một chỗ lộ ra kiếm ý ở Thiên Kiếm Hạp, bất quá so ra kém với kiếm ý ở hai bên Thiên Kiếm Hạp, nếu cẩn thận một chút thì sẽ không có chuyện gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Đa tạ nhắc nhở!

Diệp Trần gật gật đầu, hắn nhìn ra được cảnh giới kiếm ý của nữ kiếm khách này đã đạt đến năm thành, bản thân cũng là cường giả Tinh Cực Cảnh sơ kỳ.

Có thể là cảm thấy tuổi Diệp Trần còn rất trẻ, vóc người tuấn tú nhã nhặn nên nữ kiếm khách chỉ chỉ trước sau nói:

- Ta ở chỗ này ngây người một thời gian ngắn, đã thấy qua rất nhiều người tìm hiểu kiếm ý ở đây. Ở khu vực cách khe hở bảy dặm chính là nơi tìm hiểu tốt nhất của người kiếm ý đã có chút thành tựu, sáu dặm chính là nơi tìm hiểu bốn thành kiếm ý, năm dặm là năm thành kiếm ý, cứ tiếp tục theo đó suy ra, ngàn vạn lần không được lỗ mãng, ồ, ngươi cũng là năm thành kiếm ý.

Nói được vài câu nữ kiếm khách mới kịp phản ứng lại, Diệp Trần có thể bình yên vô sự đứng cạnh nàng, rõ ràng đạt đến cảnh giới năm thành kiếm ý, tuổi tác đối phương hình như cũng không lớn lắm thì phải.

Diệp Trần cười cười, dò hỏi:

- Trên đó chính là Kiếm Hình Thảo?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play