Phần đông sơn
mạch tại Kim Giáp Tinh đều rất nhấp nhô, trong đó có một tòa sơn mạch cực lớn
được gọi là Vân Lai Sơn Mạch.
Vân Lai Sơn Mạch dài hơn ba trăm vạn dặm, bao gồm hơn 100 ngọn núi lớn và rất
nhiều nhánh núi nhỏ khác, tại vùng phía nam và phía bắc của sơn mạch là nơi tọa
lạc của hai tòa quân doanh, lần lượt có tên gọi là Vân Lai quân doanh và Thâm Cốc
quân doanh.
Vân Lai quân doanh cùng Thâm Cốc quân doanh đều là ngoại nhân biên chế quân
doanh nên số lượng binh sĩ thường trú tại 2 nơi này không cố định.
Dưới tình huống bình thường, một tòa quân doanh có chừng trên dưới năm vạn binh
sĩ, nhưng đối với ngoại nhân biên chế quân doanh thì thường đạt tới 20 vạn, điều
này chủ yếu là bởi vì các quân nhân đều là người ngoài biên chế nên có thể tùy
ý xuất nhập Kim Giáp Tinh, thời gian họ ở lại Kim Giáp Tinh rất ít, trong hai
mươi vạn binh sĩ này thì đã có mười lăm vạn đang ở bên ngoài rồi, tính lại thì
bên trên Kim Giáp Tinh cũng có được năm vạn binh lính.
Vân Lai quân doanh có cấp bậc cao nhất chính là Tướng Quân, hơn nữa không chỉ có
một tướng quân như vậy, đương nhiên, trong cùng một thời gian thì chỉ có một vị
Tướng Quân trấn thủ tại Vân Lai quân doanh mà thôi, mà để có thể trở thành Tướng
Quân thì tu vi ít nhất cũng phải đạt đến cảnh giới Phong Đế Vương giả Thất trọng
thiên.
Trên Diễn Võ Trường cực lớn, hàng trăm binh sĩ đang luận bàn cùng nhau, Kim
Giáp Tinh là một sinh mệnh tinh cầu nên có năng lượng bài xích rất nghiêm trọng,
những binh lính này tuy đều là Sinh Tử Cảnh Vương giả, nhưng lực phá hoại của bọn
hắn rất có hạn, căn bản không cách nào có thể làm hư hao hoàn toàn vô số trận
pháp trên Diễn Võ Trường.
Ông!
Một nhúm hào quang sáng lên, đó chính là hào quang của Truyền Tống Trận.
Diệp Trần thấy rõ ràng có một chi đội ngũ gồm 500 người được hào quang bao quát
lấy, hiển nhiên đây là họ chuẩn bị đi chiến đấu đấy.
Tại khu vực trung ương của quân doanh có một mảng kiến trúc to lớn, những kiến
trúc này được xếp đặt theo hình vòng tròn, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy nó giống như
một cái hình trụ rỗng ruột vậy, cao tới hơn 1000m.
Kỳ thật cái khu kiến trúc hình trụ này chính là khu buôn bán trong quân doanh,
tại đây có quán rượu, tiệm vũ khí, tiệm đan dược, tiệm tài liệu, cao đoan cửa
hàng…cái gì cần có đều có cả, có thể nói là thập phần phồn vinh.
Vạn Tiễn Vương giải thích nói: "Vân Lai quân doanh có số nhân khẩu đại
khái chừng hai mươi vạn người, Tướng Quân thì có hơn mười vị, phía sau khu buôn
bán này chính là nơi ở của hơn mười vị tướng quân, đương nhiên, còn có một vài vị
Thống Lĩnh tương đối mạnh mẽ khác nữa.
Không nên
xem thường cái khu buôn bán này ah, lợi nhuận Nguyên thạch hàng năm phải nói là
thập phần khủng bố, dù sao các binh sĩ trong quân doanh đều là Sinh Tử Cảnh
Vương giả, mỗi người bọn hắn đều rất tiêu phí, tiêu phí của bọn hắn có khả năng
vượt qua hàng trăm hàng ngàn người võ giả bình thường cộng lại đấy, nếu là có
thể có được một cửa hàng tại đây thì tức là đã có được một con gà mái để trứng
vàng rồi, Nguyên thạch thu về cuồn cuộn ah."
"Hoàn toàn chính xác."
Diệp Trần gật gật đầu, toàn bộ Kim Giáp Tinh có hơn 500 vạn Sinh Tử Cảnh Vương
giả, ngoại trừ các quân đội tinh cầu khác thì không có tinh cầu nào có thể so
sánh lợi nhuận Nguyên thạch với tại đây rồi, đoán chừng chỉ tùy tiện một cái cửa
hàng thôi cũng đều có thể lại để cho mọi người tranh nhau đến mức đầu rơi máu
chảy, “ta sống thì ngươi phải chết” đấy.
"Bên ngoài Quân doanh không thể kiến tạo cửa hàng sao?"
Diệp Trần đột nhiên hỏi.
Tư Mã Phi giải thích nói: "Tại Quân đội tinh cầu, ngoại trừ quân doanh
cùng thành trấn thì bất kỳ địa phương nào cũng đều không được phép kiến tạo cửa
hàng, nếu phát hiện ngươi làm trái luật thì hết thảy đều bị xử trí theo quân
pháp, mà ở thành thị bình thường tuy có thể mở cửa tiệm, nhưng số lượng cửa
hàng trong đó đã nhiều lắm rồi, khả năng lựa chọn cũng nhiều, tốt xấu lẫn lộn…chứ
không giống như trong quân doanh, chỉ có một khu buôn bán nhằm vào khách nhân đều
là Sinh Tử Cảnh Vương giả."
Tại Kim Giáp Tinh ngoại trừ quân nhân ra còn có cả thường nhân sinh sống, toàn
bộ thường nhân đều ở tại bên trong thành trấn, số lượng có thể dùng ngàn tỷ để
tính toán, về điểm này thì Diệp Trần sớm đã biết.
"Đi, đi Nhật Nguyệt Tửu Lâu uống rượu ah."
Viên Hồng thích nhất uống rượu, đề nghị nói.
Nhật Nguyệt Tửu Lâu.
Một trong ba đại tửu lâu của Vân Lai quân doanh, cao đến bảy tầng, số tầng càng
cao thì rượu bán ra càng ngon.
Trên tầng thứ bảy của quán rượu.
"Chậc chậc, cái loại Viêm Dương Tửu cùng Nguyệt Tửu này, so với Nham Tương
Tửu và Băng Hải Tửu cũng không kém là bao, khác biệt có chăng chính là hương vị
mà thôi." Viên Hồng rót tiếp ly khác, thoải mái nói.
Lục Văn Kiệt tuy rất ít nói chuyện nhưng cũng mở miệng nói: "Phía sau Nhật
Nguyệt Tửu Lâu này là lán trại của Tuyết Không Đế, trước kia cũng là một thành
viên Thần Chi Nhạc Viên đấy, cái loại Viêm Dương Tửu cùng Nguyệt Tửu này chính là
căn cứ vào Nham Tương Tửu cùng Băng Hải Tửu để nghiên chế ra đấy."
"Ừ." Trương Nhân Nhân gật gật đầu, "Tuyết Không Đế bản thân cũng
là một vị đại sư chưng cất rượu, nếu đổi thành những người khác thì không thể
nào căn cứ vào đặc tính của Nham Tương Tửu cùng Băng Hải Tửu mà sản xuất ra
Viêm Dương Tửu cùng Nguyệt Tửu được đâu."
Tuyết Không Đế là một trong các tướng quân của Vân Lai quân doanh, là một nữ
nhân rất có truyền kỳ, cùng đồng dạng đến từ Thần Chi Nhạc Viên như bảy người bọn
hắn, bất quá cuối cùng nàng lại không thể trở thành Chiến Đế, sau khi đột phá tu
vi đến Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên thì liền bị truyền tống ra khỏi Thần Chi
Nhạc Viên.
Khách nhân tại tầng thứ bảy cũng không nhiều lắm, đại khái chỉ có hơn mười bàn,
chừng ba mươi mấy người.
"Nghe nói chưa, Lam Hồ Vương đã suất lĩnh một chi đội ngũ gồm một ngàn người
tiêu diệt được bốn ngàn địch nhân, vì chiến công này mà bản thân hắn được tấn
thăng làm Thống Lĩnh đấy."
"Rất lợi hại a, bất quá Lam Hồ Vương cũng không phải kẻ duy nhất làm ra náo
động, tháng trước Xích Tiêu Vương cũng từng suất lĩnh một ngàn quân đi ra
ngoài, tháng này trở về cũng tiêu diệt hơn 3800 địch nhân."
"Aizz, ta đến bây giờ vẫn còn là Bách Phu Trường, không biết đến lúc nào
mới có thể tấn phong Đại Đô Thống đây, nếu không thì trở thành một Tiểu Đô Thống
cũng là an ủi rồi."
"Ngươi đấy hả, cứ chậm rãi chờ đi! Muốn trở thành Tiểu Đô Thống thì phải chặn
giết một tên Tiểu Đô Thống cùng với mười tên Bách Phu Trường, cái này là điều
không dễ dàng rồi."
Tại bàn bên cạnh, vài tên quân nhân đang trò chuyện cùng nhau.
Nghe mấy lời của bọn họ, Vạn Tiễn Vương cười nói: "Lam Hồ Vương, người này
rất lợi hại, phải nói là túc trí đa mưu đấy, năm trước, ta từng cùng hắn hợp
tác qua với tư cách trợ thủ của hắn, trong một lần nọ, đồng dạng đánh chết hơn
ba nghìn địch nhân."
Tiểu Đô Thống có thể suất lĩnh 500 người, Đại Đô Thống suất lĩnh một ngàn người,
trong đội ngũ một ngàn người này thì Tiểu Đô Thống chính là phụ tá nghe theo sự
chỉ huy của Đại Đô Thống.
"Nói đến là ta chợt ngứa ngáy tay chân rồi, không chừng hôm nay sẽ suất
lĩnh đội ngũ lên đường ra trận ah!"
Viên Hồng từ trước đến nay là phần tử hiếu chiến, hưng phấn liếm môi nói.
"Không cần phải vội, qua mấy ngày nữa là hành động trở lại rồi."
Vạn Tiễn Vương lắc đầu.
"Mấy vị, đây là lão bản của chúng ta đưa tặng đấy."
Đúng lúc này, một gã người hầu bàn bưng một cái mâm tròn đi tới, bên trên mâm
tròn là 14 bình rượu ngon.
Diệp Trần liếc nhìn người hầu bàn, người này không phải Sinh Tử Cảnh Vương giả,
tu vi chỉ ở vào Linh Hải Cảnh sơ kỳ.
Ngẫm lại cũng đúng, không có Sinh Tử Cảnh Vương giả nào lại nguyện ý sống dưới
tay người khác chứ đừng nói chi là làm người hầu của quán rượu rồi, đoán chừng
các nhân viên cửa hàng trong quân doanh đều là chiêu mộ đến, hoặc là đến từ
chính tông môn cùng gia tộc của chủ nhân cửa hàng.
"Lão bản của các ngươi sao?"
Vạn Tiễn Vương kinh ngạc ngẩng đầu.
"Đúng vậy, lão bản của chúng ta tựu sẽ đến ngay thôi."
Người hầu nâng đặt cốc nước xuống bàn rồi chợt quay người ly khai.
Chỉ chốc lát công phu, lão bản quán rượu đã đến, đây là một thiếu phụ thanh lệ,
nhìn bên ngoài bất quá chỉ hơn hai mươi tuổi, không thể lớn hơn so với những người
khác, nhưng trên người nàng phát ra khí tức sâu như thâm hải, thâm thúy khủng bố,
tu vi hiển nhiên đã đạt đến Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên, là chân chính Phong
Đế Vương giả.
"Tuyết Không Đế."
Vạn Tiễn Vương thốt ra.
Tuyết Không Đế cười tủm tỉm đi tới, giơ tay phải lên chào, trên mu bàn tay ẩn
hiện một huy chương ấn ký, nàng cười nói: "Tất cả mọi người đều đến từ Thần
Chi Nhạc Viên, coi như là hữu duyên ah."
Đối với người bình thường, nàng sẽ không đi qua tiếp đãi như vậy. Chỉ có người của
Thần Chi Nhạc Viên mới có tư cách để cho nàng tiếp đãi, bởi vì nàng biết rõ, người
của Thần Chi Nhạc Viên đều không phải là “vật trong ao”, nếu cho bọn hắn thời
gian thì thành tựu đạt được cũng sẽ không thấp.
"Hai vị này là?" Ngoại trừ Lục Văn Kiệt cùng Diệp Trần, những người
khác của Thú Ma chiến đội thì Tuyết Không Đế đều đã gặp qua, nàng không khỏi hỏi
thăm Vạn Tiễn Vương.
Vạn Tiễn Vương giới thiệu nói: "Vị này chính là Lục Văn Kiệt, tiến vào Thần
Chi Nhạc Viên không đến hai mươi năm thì đã trở thành Chuẩn Đế, là thiên tài hiếm
có, còn vị này có tên gọi là Diệp Trần, càng rất giỏi, tiến vào Thần Chi Nhạc Viên
không đến mười năm cũng đã trở thành Chuẩn Đế, hơn nữa không phải là Chuẩn Đế bình
thường, mà là Chuẩn Đế mạnh nhất."
Hắn còn không biết Diệp Trần đã xông đã đến Chiến Thần tháp tầng thứ 10, đã có thực
lực Chiến Đế.
"A!"
Tuyết Không Đế ánh mắt sáng ngời lên. Nếu như nói thiên phú của Lục Văn Kiệt làm
cho nàng giật mình, thì thiên phú Diệp Trần tắc thì làm cho nàng chấn kinh rồi,
không đến mười năm mà đã trở thành Chuẩn Đế mạnh nhất, nói rõ tiềm lực là cực mạnh
đấy!
"Rất vinh hạnh được quen biết các ngươi."
Tuyết Không Đế một chút ngạo khí Phong Đế Vương giả hoặc là Tướng Quân cũng
không có, đương nhiên, đối mặt với loại thiên tài có tiền đồ vô lượng này mà thể
hiện sĩ diện thì đó là hành vi rất ngu xuẩn.
"Ta cũng thế."
"Kính đã lâu."
Lục Văn Kiệt và Diệp Trần riêng phần mình gật đầu chào lại.
Mọi người Thần Chi Nhạc Viên trò chuyện công khai như vậy, lại để cho những người
khác ở tầng thứ bảy của quán rượu phải trợn mắt há hốc mồm, bọn hắn đều biết
Tuyết Không Đế nhưng chưa bao giờ thấy qua Tuyết Không Đế lại bỏ qua thân phận
mà tự mình tiếp đãi khách nhân.
"Ba tháng kế tiếp, ta có ý định suất lĩnh năm vạn đại quân tiến đánh về Huyền
Vũ phế tích, nếu như đến lúc đó các ngươi có thời gian thì có thể gia nhập cùng
ta nhé."
Trò chuyện trong chốc lát, Tuyết Không Đế bỗng nhiên nói ra.
"Suất lĩnh năm vạn đại quân sao?"
Bọn người Vạn Tiễn Vương thập phần giật mình.
Diệp Trần cũng nhíu mày.
Căn cứ vào mức độ cao thấp của quân hàm thì khả năng suất lĩnh nhân mã sẽ không
đồng dạng nhau, Bách Phu Trường có thể suất lĩnh 100 quân, Tiểu Đô Thống 500 quân,
Đại Đô Thống một ngàn quân, Thống Lĩnh năm ngàn quân, Tướng Quân thì là năm vạn
quân.
Nếu nhân số tập trung đủ thì phải nói là người người tấp nập chứ đừng nói chi
là năm vạn Sinh Tử Cảnh Vương giả rồi.
Về phần Huyền Vũ phế tích, đây chính là một mảnh phế tích nằm ở phía bắc Huyền
Vũ tinh vực, chỗ đó vốn có vô số ngôi sao nhưng nguyên nhân là vì chiến tranh
mà cũng đã có vô số ngôi sao bị hủy diệt và trở thành một mảnh hoang vu, dần dần
được gọi là Huyền Vũ phế tích.
"Không tệ đâu." Tuyết Không Đế gật gật đầu, "Các ngươi có lẽ
có thời gian a?!"
"Có."
Vạn Tiễn Vương nở nụ cười.
Nhân số chiến đấu càng nhiều thì sẽ giết được càng nhiều địch nhân, quân hàm tất
nhiên sẽ tăng lên rất nhanh, ví dụ như một đại quân địch nhân gồm năm vạn người,
bao gồm một Tướng Quân, 10 Thống Lĩnh, 50 Đại Đô Thống, 100 Tiểu Đô Thống, 500 Bách
Phu Trường. Trước mắt, hắn là Tiểu Đô Thống, đã giết ba tên Tiểu Đô Thống, chỉ
cần lại đánh chết hai tên Tiểu Đô Thống và một tên Đại Đô Thống nữa là liền có
thể trở thành Đại Đô Thống, quân hàm đề thăng lên một cấp nữa rồi.
"Tốt, đến lúc đó, các ngươi phải tất yếu ở lại quân doanh, bằng không thì sẽ
bị bỏ qua đấy."
Tuyết Không Đế gật đầu.
Sau đó Tuyết Không Đế ly khai, Trương Nhân Nhân hâm mộ nói: "Trở thành Tướng
Quân tựu có uy phong lẫm liệt a, có thể suất lĩnh năm vạn đại quân cơ đấy."
Tư Mã Phi ha ha cười, "Tướng Quân rất ít xuất động, Tuyết Không Đế cũng
chí ít đã mười năm không có suất lĩnh quân đội ra chiến trận rồi, tựa hồ các Tướng
Quân khác trong quân doanh đều lay hoay xuất chiến cả đấy."
"Không tệ." Lưu Địch nói: "Vân Lai quân doanh là ngoại nhân biên
chế quân doanh, cũng có hơn mười vị Tướng Quân, cùng đồng thời xuất chiến thì không
có nhiều binh lính như thế để cung cấp, phải biết rằng cho dù là Bách Phu Trường
suất lĩnh quân đội xuất chiến cũng đều phải có sự cho phép của cấp trên, không
phải nói muốn mang người đi là có thể làm ngay, còn Tướng Quân xuất chiến thì tắc
thì cần phải có sự cho phép của Đại Nguyên Soái đấy."
Thông qua cuộc nói chuyện phiếm, Diệp Trần đối với quân đội đã có thêm hiểu
rõ, ví dụ như, một vị Bách Phu Trường tối đa chỉ có thể dẫn đầu 100 người, vượt
hơn một người nữa cũng đều không được, trước khi đi, còn phải xin phép cấp trên,
đem danh tự thành viên báo cáo lên trên, sau khi đạt được sự cho phép thì mới
có thể tiến về phía trước Huyền Vũ phế tích, nếu không được phép mà dám làm
trái thì sẽ phải chịu quân pháp xử trí, cực kỳ nghiêm trọng.
Tướng Quân xuất chiến thì càng khó lường, phải được sự cho phép của Đại Nguyên Soái, dù sao năm vạn người không phải
một số lượng nhỏ, nếu gặp tổn thất thì không dùng lời lẽ mà nói nổi nữa rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT