Nghe vậy, ánh mắt chúng nhân nhìn Phỉ Thúy công tử không còn như trước nữa, trong số họ đại bộ phận là Bão Nguyên Cảnh trung kì tu vi, đạt đến hậu kì rất ít, cũng chính là nói, đại bộ phận người không dám chắc mình có thể chống lại Phỉ Thúy công tử.

Phỉ Thúy công tử nhìn khắp mọi người, trên đường, ánh mắt dừng lại một chút chỗ La Hàn công tử, rồi mới lên tiếng nói:

- Cảm tạ các vị đến tham gia tiệc chúc mừng, Trang Phỉ vô cùng vinh hạnh, để biểu thị thành ý của Phỉ Thúy Cốc, bữa tiệc hôm nay sẽ có rất nhiều biểu diễn đặc sắc, tin rằng có thể làm mọi người hài lòng.

Sau đó, lại nói thêm mấy câu khách sáo rồi Phỉ Thúy công tử lùi lại tuyến hai, nhường quyền nói chuyện cho Phỉ Thúy Cốc cốc chủ Trang Kháng Hiền.

Trang Khánh Hiền tiến lên trước, cao giọng nói:

- Không phí lời thêm nữa, tiệc chúc mừng xin được phép bắt đầu.

Nhất thời.

Bốn phía vang lên những tiếng nhạc khí, có đánh trống, có thổi sáo, có đánh đàn, lúc trầm lúc bổng, buông lỏng triệt để bầu không khí.

Một lúc sau, có thị nữ xinh đẹp mang điểm tâm và trà sáng đến cho mọi người.

Sau bữa trà, biểu diễn chính thức bắt đầu.

Màn biểu diễn đầu tiên gọi là thổi nến.

Lên sân khấu là một trung niên dáng người cường tráng, Ngưng Chân Cảnh sơ kì tu vi, hắn đặt trên mặt đất chừng mười ba cây nến theo hình chữ S, sau đó lùi lại mười bước, từ từ vận khí.

Chúng nhân lần đầu tiên được xem loại hình biểu diễn này, mặt lộ rõ vẻ hưng phấn.

Vù!

Trung niên dáng người cường tráng dùng miệng phun ra một luồng bạch khí, bạch khí như phi tiêu, dễ dàng thổi tắt mười một ngọn nến, sau đó vòng sang một bên, thổi tắt ngọn thứ hai và ngọn thứ ba.

Khi ngọn nên thứ mười ba tắt phụt, những tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

- Hay, đặc sắc.

- Võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kì làm đến bước này tương đối khó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thông thường, một ngụm khí tức thổi ra chỉ có đi thẳng, tuyệt đối không thể lượn vòng, Bão Nguyên Cảnh cường giả mặc dù có thể làm được, nhưng làm gì có Bão Nguyên Cảnh nào chịu lộ diện biểu diễn, huống hồ, biểu diễn vẫn là biểu diễn, cao thủ lên biểu diễn còn có ý nghĩa gì nữa.

Diệp Trần nhẹ nhàng vỗ tay, đúng là rất đặc sắc, đối phương có lẽ tu luyện một môn công pháp kéo dài khí tức, trải qua thời gian dài huấn luyện. có thành tựu này không khó.

Màn biểu diễn tiếp theo là đấu tay đôi hấp dẫn, không ít người bị thu hút đến, còn có bộ phận người vừa xem biểu diễn vừa tròi chuyện, khát nước thì trên bàn có các loại hoa quả, nếu cần gì, cũng có thể trực tiếp nói với thị nữ xinh đẹp bên cạnh.

Không hay không biết, thời gian đã vào trưa.

Bữa trưa tương đối phong phú, bay trên trời, bơi dưới nước, chạy trong núi, chỉ cần là loại thức ăn tìm được trong thành ở đây đều có, trong thành không có, ở đây cũng có, rượu là loại Bích hải tam bị thăng ba ngàn lạng bạc một bình, Thiên Phong Quốc đỉnh cấp danh tửu.

Nhấp một ngụm rượu, La Hàn Sơn nói:

- Qua bữa trưa chính sự mới bắt đầu.

- Không được sơ ý.

Đại trưởng lão chỉ nói bốn chữ.

Ba người gật gật đầu, Từ Tĩnh đột nhiên nói với Diệp Trần:

- Thạch Phá Thiên và đệ tử Phỉ Thúy Cốc kia nãy giờ cứ nhìn ngươi, cẩn thận chút.

Diệp Trần nói:

- Ta biết.

Từ lúc nãy hắn đã cảm thấy kì quái, hắn với Thạch Phá Thiên không thù không oán, tại sao trong mắt thỉnh thoảng lại phóng ta quang mang hung ác, mặc dù được hắn giấu rất kĩ, nhưng vẫn không qua nổi cảm tri của Diệp Trần, người còn lại có lẽ là Đệ tử nội môn Phỉ Thúy Cốc, chắc là chuyên môn đối phó với mình.

Bên cạnh, Tứ trưởng lão im lặng không nói gì, trong lòng kì thực lo lắng hơn ai hết.

La Hàn Sơn từng là một trong tứ đại công tử, bây giờ còn thực lực cấp bậc công tử nữa hay không vẫn chưa biết, đối phó với các tông môn nhị đệ tử đã đủ mệt, Từ Tĩnh nằm trong top đầu đệ tử hạch tâm, hắn cũng không rõ lắm, chỉ là nhìn tông môn người ta, không phải Bắc Tuyết khoái đao Lâm Kì thì là Thạch nhân Thạch Phá Thiên, tựa hồ đều là thực lực cấp bậc công tử.

Cũng may...

Lưu Vân Tông còn có một Diệp Trần, trước mắt nền móng mặc dù thấp nhưng chỉ cần thua không quá thảm, dựa vào thiên phú lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý, cũng đủ cứu vãn danh dự.

Nghĩ đến đây, Tứ trưởng lão liếc nhìn Diệp Trần mong mỏi.

...

Một vầng hỏa nhật nhô lên cao, tỏa xuống vạn phiến kim quang lấp lánh.

Quảng trường Bảo Hoa.

Chúng nhân mặt đầy vẻ chờ mong, đợi những màn biểu diễn kể tiếp.

Trang Khánh Hiến hắng hắng giọng, cười nói:

- Tiếp theo là màn biểu diễn gì có lẽ các vị đều biết, không sai, chính là đệ tử của các đại tông môn và các đại thế lực biểu diễn luận bàn, chỉ là biểu diễn luận bàn mà thôi nên không được thi triển sát thủ, nếu ai dám vi phạm, Trang Khánh Hiền ta sẽ thay mặt sư môn dạy cho các ngươi một bài học. Ngoài ra, biểu diễn luận bàn cũng cần ngươi tình ta nguyện, đối thủ nếu như không ứng chiến, thì không được cưỡng ép, đương nhiên, ta hi vọng mọi người có thể hăng hái tham gia.

- Trang cố chủ, chúng ta chính là chờ đợi khoảnh khắc này, mau bắt đầu thôi!

- Trang cốc chủ, thời gian không đợi người, càng đặc sắc càng nên làm sớm!

Thấy một số người lộ thần tình gấp gáp, Trang Khánh Hiền cười cười:

- Được thôi! Luận bàn chính thức bắt đầu, các vị thanh niên tuấn kiệt ai nguyện lên đài đầu tiên.

Vị thiếu niên xấu xí bên Tử Dương Tông đứng dậy, bước ra không địa chắp chắp quyền,

- Tại hạ Tử Dương Tông đệ tử hạch tâm Trương Khánh, muốn khiêu chiến Đệ tử hạch tâm Lưu Vân Tông Từ Tĩnh, Từ Tĩnh, có dám luận bàn với ta không.

Thiếu niên xấu xí Trương Khánh có biểu ca tên Triệu Quách, trong một lần làm nhiệm vụ, cùng Từ Tĩnh phát sinh xung đột, bị nàng đánh thành trọng thương, khiến những đệ tử Tử Dương Tông khác lòng đầy căm phẫn, dù sao từ trước đến giờ họ rất ít khi chịu thiệt, Triệu Quách thân là một trong nội môn thập đại đệ tử, bị người ta đánh thành trọng thương là họ không thể chấp nhận, sau đó, chỉ cần có cư hội, đệ tử có thực lực của Tử Dương Tông đều muốn tìm Từ Tĩnh gây chuyện, ai ngờ đối phương không chỉ mạnh mẽ bình thường, trong đệ tử nội môn căn bản không có ai là đối thủ của nàng, tìm nàng gây chuyện trên cơ bản cũng là trọng thương mà về, mất hết thể diện.

Hôm nay có cơ hội, Trương Khánh muốn thay mặt Tử Dương Tông và biểu ca dạy cho Từ Tĩnh một bài học.

- Có gì không dám.

Từ Tĩnh toàn thân bạch y đứng dậy, chậm rãi bước lên.

Trang Khánh Hiền nói:

- Tốt, nhị vị cứ tự nhiên thi triển võ học, nhưng cũng phải biết khắc chế, không cần phân ra thắng bại.

Nói xong, hắn lùi lại một bước, ngồi lên một chiếc ghế rộng rãi sau lưng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play