Ngay lúc vầng sáng hoàn toàn tiến vào trong thể nội Sở Nam, Tiểu Tinh mỗi tay đang bắt lấy cổ của một tên Thương Lang tộc nhân, mọi người thấy thế đều chìm vào trạng thái chấn kinh, theo phản xạ có điều kiện mà nghĩ đến một vấn đề:

- Chẳng lẽ những Thương Lang tộc nhân tử vong trước mặt chính là do Thỏ Ngọc tộc nhân kia tạo thành sao?

Tiểu Tinh dường như nhìn ra nghi vấn trong lòng bọn hắn, chỉ khẽ cười, sau đó hai tay khẽ dùng lực, chỉ nghe thấy hai tiếng “răng rắc”, sau đó cổ của hai tên Thương Lang tộc nhân liền bắn ra vô số máu tươi, lập tức đầu rơi xuống đất, lăn qua một bên.

- Hít…

Những người thấy một màn như vậy đều đồng thời hít một ngụm lãnh khí, đồng tử mở to đến cực hạn, trong lòng đều cho rằng tình cảnh trước mắt là ảo ảnh, là hoa mắt chứ không phải là sự thực.

Mười tên Thương Lang tộc nhân chỉ còn lại ba tên.

Vẻ sợ hãi trong mắt Thương Lang Mãnh Thuật càng lúc càng đậm, thanh âm cũng bắt đầu run rẩy, lắp bắp nói:

- Tiểu bạch thỏ, ngươi thật sự muốn cùng Thương Lang tộc chúng ta đối đầu sao? Thật sự muốn cùng Thương Lang tộc chúng ta khai chiến?

Tiểu Tinh quay mạnh đầu lại, nhìn chằm chằm Thương Lang Mãnh Thuật, trong người rõ ràng tản mát ra sát cơ, nói:

- Thương Lang Mãnh Thuật, trả mạng Sơn thúc của ta đây!

Dứt lời, song thối của Tiểu Tinh đạp xuống, thân thể phóng thẳng lên trời, hơi nghiên người, tiếp đó song thối đạp đến ngực Thương Lang Mãnh Thuật.

Trong lòng Thương Lang Mãnh Thuật bỗng nhiên dấy lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt, lập tức phát huy tất cả hung tính, Thương Lang Mãnh Thuật rống lên một tiếng lang hống, thân thể chấn động, trên đỉnh đầu huyễn hóa ra hư ảnh một Thương Lang.

Thì ra, Thương Lang Mãnh Thuật quả thật đúng là ngũ phẩm Đồ Đằng sư.

- Thương Lang Nhất Phệ!

Thương Lang Mãnh Thuật rống lớn một tiếng, sử xuất Đồ Đằng chiến kỹ lớn nhất mà hắn có thể thi triển, Đồ Đằng chi lực hình thành hư ảnh Thương Lang, cắn về phía Tiểu Tinh.

Trong nháy mắt, hư ảnh Thương Lang đã lao đến trước mặt Tiểu Tinh.

Tất cả mọi người đều cho rằng, cho dù t có mạnh hơn cũng không thể sống sót dưới hư ảnh Thương Lang này.

Thế nhưng, sự thật lại lần nữa nói cho bọn hắn biết, bọn hắn đã lầm rồi, hơn nữa còn là lầm to.

Chỉ thấy hư ảnh Thương Lang bị song thối của Tiểu Tinh trực tiếp đá nát bấy, hư ảnh Thương Lang ngay cả một chút lực phản kháng cũng không có. Trong khoảnh khắc hư ảnh Thương Lang bị nghiền nát, toàn thân Thương Lang Mãnh Thuật run lên, máu tươi từ trong miệng phun mạnh ra, thụ thương không nhẹ.

Sau khi Tiểu Tinh đá nát bấy hư ảnh Thương Lang lại đá về phía Thương Lang Mãnh Thuật, chỉ trong chớp mắt đã đá trúng ngực hắn, không cần nghi ngờ, Thương Lang Mãnh Thuật liền trúng cước bay đi, trước ngực xuất hiện hai cái lỗ máu lớn.

Mọi người thấy một màn này đều kinh sợ.

Thậm chí còn có người trực tiếp bị dọa ngất trên mặt đất.

Trong đám người có người sinh ý lui, liền cất bước lui về sau, chuẩn bị rời khỏi mảnh đất thị phi này.

Nhưng bọn hắn vừa bước được một bước liền có âm thanh truyền vào trong tai bọn hắn:

- Ta cho các ngươi đi sao?

- Ta cho các ngươi rời đi sao?

Thanh âm của Sở Nam không lớn, cũng không vang xa, nhưng lại truyền vào trong tai mỗi người, thanh âm lọt vào tai băng hàn đến tận tim. Những người muốn thừa cơ rời đi, theo phản xạ có điều kiện mà dừng bước, đều không dám bước thêm bước nào nữa.

Còn có một số người thì ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ, cũng có không ít người nghe thấy lời này của Sở Nam mà vẫn lộ vẻ xem thường. Nhưng bọn hắn cũng không rời đi, đều muốn nhìn xem đến cùng có huyền cơ gì, cục diện sẽ như thế nào.

Thương Lang Mãnh Thuật bị Tiểu Tinh một cước đá ngã xuống đất, trong lòng khiếp sợ, sợ hãi triệt để, hắn dù sao cũng là ngũ phẩm Đồ Đằng sư, thậm chí còn huyễn hóa ra hư ảnh Thương Lang, vậy mà không ngờ lại bị một tiểu bạch thỏ tam phẩm Đồ Đằng sư một chiêu phá hủy.

Điều này khiến cho hắn thân là dũng sĩ Thương Lang tộc hoàn toàn mất sạch mặt mũi.

Ngay lúc Thương Lang Mãnh Thuật rơi xuống đất, thân ảnh Tiểu Tinh từ không trung rơi xuống trước mặt hắn, âm thanh thù hận cất lên:

- Là ngươi giết Sơn thúc của ta, là ngươi giết tộc nhân của ta. Ta muốn trả lại cho ngươi, ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu, ta muốn ngươi cảm nhận được tử vong và sợ hãi khôn cùng…

Trong tiếng rộng giận của Tiểu Tinh, hai nắm quyền của Tiểu Tinh giống như cuồng phong bạo vũ nện lên người Thương Lang Mãnh Thuật, mỗi một quyền nện xuống đều khiến một vòi máu tươi bắn ra, một lỗ máu xuất hiện.

- Ngươi không phải muốn đem ta làm mồi săn sao?

- Ngươi không phải muốn đem toàn tộc ta giết sạch không còn sao?

Trong tiếng rống giận dữ, Tiểu Tinh đã đem toàn bộ oán hận trong lòng nàng, dùng nắm đấm phát tiết ra, hai tên tộc nhân Thương Lang tộc còn lại cũng đứng sững ra tại chỗ, thậm chí quên mất việc trợ giúp Thương Lang Mãnh Thuật.

- Thương Lang Mãnh Thuật, đi chết đi!

Sau khi câu nói cuối cùng của Tiểu Tinh rơi xuống, thân hình của Thương Lang Mãnh Thuật đã đã chi chít lỗ như tổ ong, ầm ầm nổ tung, huyết nhục nát bét đầy đất. Sau khi Tiểu Tinh giết Thương Lang Mãnh Thuật xong, nộ khí còn chưa dứt, lại quay đầu nhìn hai tên tộc nhân Thương Lang cuối cùng, không chút do dự, Tiểu Tinh liền phóng về phía hai người.

- A…

Tiếng hét thảm vang lên, hai tên tộc nhân Thương lang tộc lúc trước xem Tiểu Tinh như con sâu cái kiến đều bỏ chạy, điều này khiến mọi người xung quanh đều kinh hãi. Thế nhưng, bọn hắn nào có thể trốn thoát, Tiểu Tinh nhảy lên không liền rơi xuống trước mặt hai tên tộc nhân Thương Lang tộc, bắt lấy cánh tay một người, sau đó dùng thân thể hắn làm vũ khí, hung hăng đánh về phía một người khác không ngừng nghỉ.

Lúc này, Tiểu Tinh nào còn là một thỏ tử nữa, nàng quả thực không khác gì một khủng long mẹ! Sau khi đập đến gần hai trăm cái, hai người đã bị nện thành một bãi huyết nhục! Tiểu Tinh sau khi đem cả mười tên hành hạ đến chết xong cũng không để ý đến thần sắc của những người xung quanh, tiến đến trước mặt Sở Nam, hai đầu gối quỳ xuống, thành kính nói:

- Đại nhân, Tiểu Tinh nguyện ý vĩnh viễn đi theo đại nhân.

Tiểu Tinh biết rõ, vừa rồi mình có thể làm được những điều kia đều là nhờ vị đại nhân trước mặt, nếu đại nhân rời đi thì nàng vẫn chỉ là một Thỏ tộc nhân nhỏ yếu, tùy ý để người khác khi dễ.

- Lý tưởng của ngươi là gì?

- Là khiến Thỏ Ngọc tộc không còn là đồ chơi của những tộc khác nữa, không bị người của những tộc khác ức hiếp lăng nhục nữa.

- Ta có thể tìm một nơi để các ngươi có thể sống một cuộc sống ẩn cư, cam đoan không có người nào có thể tổn thương đến các ngươi.

Sở Nam nhìn chằm chằm Tiểu Tinh, Tiểu Tinh sau khi ổn định lại tâm thần, trong ánh mắt liền xuất hiện vẻ cuồng nhiệt nói:

- Khiến Thỏ Ngọc tộc có thể áp đảo chúng tộc!

- Âm thanh nhỏ quá, ta nghe không rõ.

- Khiến Thỏ Ngọc tộc áp đảo chúng tộc!

- Đây là âm thanh lớn nhất ngươi có thể phát ra sao?

Tiểu Tinh rõ ràng cảm thấy trong lời nói của Sở Nam có phần bất mãn, vội vàng đem toàn bộ lực lượng tập trung ở ngực, sau đó từng câu từng chữ như muốn phá ngực mà ra, gào lên:

- Khiến Thỏ Ngọc tộc áp đảo chúng tộc!

Thanh âm cực lớn, tất cả mọi người đều có thể nghe rõ, lập tức tiếng cuồng tiếu vang lên bốn phía:

- Thỏ Ngọc tộc muốn áp đảo chúng tộc sao? Trừ phi trời biến thành đất, ngày biến thành đêm.

- Không sai, đồ chơi thì vẫn là đồ chơi, đồ chơi còn muốn biến thành chủ nhân, quả là chuyện nực cười…

Những người này đang nói đến cao hứng thì đột nhiên có một cỗ lực lượng tràn đến, đem bọn hắn kéo lên không trung, mặc cho bọn hắn giãy dụa như thế nào cũng không thoát được. Trên không trùng chừng hơn hai mươi người, mỗi người đều kinh hoảng không thôi, gào thét lớn:

- Mau thả ta ra, ta là tộc nhân Bạo Hùng tộc, chọc vào Bạo Hùng tộc, ngươi chắc chắn sống không bằng chết!

- Ta là Thiên Xà tộc, tộc nhân Thiên Xà tộc có đến ngàn vạn…

- Lão tử là Đại Lực Viên tộc, nếu không thả lão tử, lão tử nhất định sẽ nện ngươi thành bánh thịt!

Những người này sợ đến không biết nói gì, cả đám đều đem Đồ Đằng tộc của mình ra để chấn nhiếp Sở Nam. Mà xung quanh đã có không ít ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, thầm nghĩ:

- Người này là thần thánh phương nào, không ngờ có thể đồng thời đem hai mươi người cho bay trên trời, ngay cả Đồ Đằng sư tứ phẩm, ngũ phẩm cũng không có sức chống cự!

Sở Nam lại nhìn chằm chằm bọn hắn, hỏi:

- Các ngươi thật sự muốn xuống?

- Còn không mau thả lão tử ra, bằng không lão tử cho ngươi biết tay!

Sở Nam phất tay một cái, hơn hai mươi người lập tức nện xuống mặt đất, cú nện này khiến xương cốt bọn hắn vỡ vụn, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Chỉ có điều bọn hắn đều không mất ạng. Thoáng chốc, xung quanh truyền đến một trận kinh hô, Sở Nam nhìn Tiểu Tinh, nhàn nhạt nói:

- Nhớ kỹ bọn hắn chưa?

- Nhớ rồi.

Tiểu Tinh liền đem gương mặt của những kẻ này khắc sâu vào trong đầu.

- Nhớ kỹ là tốt rồi, về sau, ngươi hãy dựa vào lực lượng của mình mà đánh bại bọn chúng!

- Rõ, đại nhân.

Lúc đang nói, trong đám người đột nhiên có vài thân ảnh nhảy lên không trung, sau lưng bọn hắn đều có tàn ảnh của cánh, thậm chí còn có người tiếp cận đến cảnh giới thực chất hóa, bọn hắn vừa muốn bay đi thì trong tai lại vang lên thanh âm:

- Các ngươi dám đi?

- Ngươi quản được Đồ Đằng tộc trên mặt đất, nhưng lại không quản được Đồ Đằng trên không trung chúng ta, chúng ta muốn đi thì đi, ngươi có thể làm gì được chúng ta? Chẳng lẽ còn muốn lưu chúng ta lại sao? Ngươi lưu được không?

- Vậy các ngươi bay xem!

Mấy người kia nghe vậy liền quát lạnh một tiếng, vỗ cánh, nhưng thân thể lại không nhúc nhích được chút nào, bọn hắn không tin có ta, tất cả đều không ngừng vỗ cánh, nhưng mặc dù bọn hắn vỗ cánh như thế nào, mặc cho lực lượng Đồ Đằng vẫn tiêu hao nhanh gần như không còn, vậy mà thân thể cũng không thể tiến thêm được chút nào.

- Ngươi dùng thủ đoạn gì? Tại sao chúng ta lại không bay được?

- Ta không cho các ngươi bay, các ngươi đương nhiên là bay không được rồi!

- Ngươi là ai?

- Là người thay đổi đại lục Đồ Đằng các ngươi!

Sở Nam vừa dứt lời, không có người nào tin lời Sở Nam, tiểu Hắc thì bay lên không trung, chầm chậm tiến đến mặt những người kia, nhìn bọn hắn một cách ôn nhu, sau đó mở miệng, cuồng khiếu một tiếng, hư ảnh cánh của những người kia lập tức tán loạn, toàn bộ đều ngã xuống đất, ngã đến choáng váng đầu óc!

Mắt thấy đám người Đồ Đằng tộc trên không trung cũng không thể rời đi, mọi người cuối cùng cũng hiểu ra, chỉ cần người này không cho phép thì bọn hắn căn bản không thể rời đi. Có kẻ thông minh còn mở miệng hô:

- Đại nhân, chỉ cần người thả chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không đem chuyện Thương Lang tộc nói ra.

- Vậy thì càng không thể thả các ngươi được!

- Cái gì?

Mọi người đều cảm thấy kỳ quái, trong lòng bắt đầu dấy lên bất an cực độ.

- Ngươi muốn làm gì chúng ta?

- Rất đơn giản, đem chuyện mà các ngươi vừa thấy, dùng tốc độ nhanh nhất truyền bá ra ngoài.

Sở Nam nhàn nhạt nói, những người xung quanh liền nhìn Sở Nam với vẻ khó tin, dường như không thể tin nổi điều mà bọn hắn vừa nghe thấy.

Theo lý thuyết, người này không muốn bọn hắn rời đi, hẳn là muốn bịt miệng bọn hắn, hoặc là muốn giết người diệt khẩu, tránh cho sự tình vừa rồi tiết lộ. Nhưng ngoài dự liệu là người này lại không phải muốn bọn hắn im miệng, ngược lại muốn hắn tuyên truyền đi.

Cảm giác không ổn nảy sinh trong lòng, lập tức bành trướng mãnh liệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play