Lăng Tiêu nhìn Tinh Quang giáp trước ngực đã bị lõm xuống, điên cuồng rống giận.
Chúng đệ tử đang quan chiến dưới đài, bất luận là người ủng hộ Sở Nam hay là người ủng hộ Lăng Tiêu đều rơi vào trạng thái sững sờ. Tử Mộng Nhân là người kịp phản ứng đầu tiên, hô lớn:
- Đồ ngốc, đồ ngốc.
Sau đó những người khác ủng hộ Sở Nam cũng trở nên cuồng nhiệt hẳn lên.
Con người, một khi hưng phấn liền rất dễ phạm phải sai lầm, một người bên cạnh Tử Mộng Nhân quá hưng phấn nên cũng hô lên “Đồ ngốc” theo Tử Mộng Nhân, ngay lập tức, Tử Mộng Nhân quay đầu lại nhìn hắn đầy phẫn nộ, người này dường như nhớ đến câu chuyện ôm một tảng đá chạy một nghìn vòng, lập tức khẩn trương nói:
- Đại tiểu thư, bởi vì quá hưng phấn nên…. Ta….
- Được rồi, nể mặt ngươi ủng hộ tên ngốc, lần này tạm tha cho ngươi, nhưng ngươi không được phép hô “Đồ ngốc”, ngươi phải gọi là Lâm Vân, rõ chưa?
Tử Mộng Nhân hiếm khi đại lượng một lần, người kia vội vàng gật đầu hét lớn:
- Lâm Vân, Lâm Vân….
Mà những người ủng hộ Lăng Tiêu thì vẻ mặt lại nhăn nhúm như quả cà héo, bọn hắn cũng muốn cuồng nhiệt, nhưng nào ngờ chỉ vẻn vẹn một hiệp thì Lăng Tiêu đã bị đánh đến thổ huyết, còn thiếu chút nữa rơi xuống khỏi lôi đài, chiến cục như vậy hỏi bọn hắn phải cuồng nhiệt hoan hô như thế nào?
Sở Nam trái lại cũng không để tâm đến những âm thanh cuồng nhiệt này, cũng không hề quan tâm đến bộ dáng điên cuồng của Lăng Tiêu, hắn đang suy nghĩ một vấn đề, mấy ngày trước, lúc đánh với Thần Chiến thì vấn đề này đã xuất hiện, thầm nhủ:
- Lực lượng sau khi áp súc rồi bạo phát thì uy lực sẽ tăng gấp đôi, vì sao nhỉ?
Lại nhớ đến tình cảnh vừa rồi, Sở Nam dường như đã hơi hiểu rõ, thầm nghĩ:
- Đúng rồi, lực lượng áp súc cũng tương đương với gia tăng áp lực lên tất cả bộ phận bên trong thân thể, áp súc càng nhiều thì áp lực lên cơ thể càng lớn, lực lượng bạo phát cũng tăng gấp đối. Điều này cũng giống như một con sông, nếu con sông đủ rộng thì dòng chảy sẽ bằng phẳng, mà nếu con sông chật hẹp thì tốc độ dòng chảy càng nhanh và xiết hơn, nước tích lũy ở phía trước cũng càng nhiều hơn, lớn hơn. Chỉ có điều nếu dùng thân thể làm vật chứa, phải thừa nhận lực lượng áp súc lại rồi bộc phát, nếu không chịu nổi vậy thì đả thương địch thủ cũng chẳng khác gì tự tổn thương mình, tướng địch còn chưa bị đánh ngã thì bản thân đã nổ tung, giống như dòng sông làm vỡ đê vậy, thế nhưng lúc này đối với ta mà nói thì lại không phải là vấn đề to tát gì.
Sở Nam đang ở trên lôi đài suy nghĩ đến vấn đề này, cảm giác lại một lần nữa tiến nhập vào loại cảnh giới huyền diệu khiến mọi người đều sững sờ, từ lão giả áo tím cho đến những đệ tử cảnh giới Võ Sư của Thần Khí Phái đều đồng loạt sửng sốt.
- Giác ngộ, hắn ở tại nơi đó giác ngộ?
Rốt cuộc cũng có người kêu lên thất thanh.
Bọn họ cũng đều biết, giác ngộ là cầu còn không được, có một số người mấy chục năm cũng khó mà giác ngộ được một lần, nhưng Sở Nam không ngờ trong lúc tỷ thí lại giác ngộ.
Ánh mắt của Tử Đông Lai lúc nhìn về phía Sở Nam có chút phức tạp, Lữ Dương Minh thì lại mỉm cười, mặc dù hắn không dạy Lâm Vân thứ gì, nhưng Lâm Vân dù sao cũng là do lão mang về Thần Khí Phái, là quan môn đệ tử của lão, chứng minh ánh mắt lúc trước của lão không có nhìn lầm.
Ánh mắt của Đại trưởng lão lại càng trở nên cực kỳ âm trầm.
Nếu như bọn họ biết Sở Nam tại vách đá ở hậu sơn đã từng giác ngộ một lần, ngộ ra Khai Thiên vũ kỹ biến dị, ở trong động Cương Phong lại giác ngộ ra vũ kỹ Loạn Phong Cương Trảm thì không biết bọn họ sẽ nghĩ như thế nào.
Lão nhân tóc trắng nhìn về phía Sở Nam lẩm bẩm:
- Ngươi đã hiểu ra cái gì gọi là gió rồi sao?
Tình hình kịch chiến của Lý Hạo và Thần Chiến đang đến hồi vạn phần mấu chốt, thế nhưng vẫn thoáng nhìn qua Sở Nam đang trong lúc giác ngộ.
Giác ngộ, chỉ diễn ra trong nháy mắt, hết thảy toàn bộ nói ra thì dài dòng, kỳ thật chỉ phát sinh vài ý niệm ở trong đầu, nhanh như chớp. Sở Nam bởi vì giác ngộ ra vấn đề này cho nên vẻ mặt mỉm cười rất hạnh phúc.
Mà Lăng Tiêu nhìn thấy nụ cười của hắn thì cảm thấy như bị sỉ nhục, sỉ nhục sâu sắc, hắn gào lớn:
- Ngươi không có khả năng phá vỡ được phòng ngự của Tinh Quang giáp, ngươi không có khả năng làm ta bị thương được….
Sở Nam tâm tình rất tốt, liền giải đáp vấn đề này của hắn:
- Tinh Quang giáp có thể chịu được 600 cân, vậy nó có thể chịu được 800 cân không? Có thể chịu được 1000 cân không?
- Ngươi có thể đánh ra được lực lượng ngàn cân? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! Ta phải giết ngươi, giết chết ngươi….
Lăng Tiêu xuất ra Thanh Minh kiếm, nằm về phía Sở Nam phóng đi.
- Tới đúng lúc lắm, đang muốn kiểm tra suy nghĩ của ta có chính xác hay không! Để xem bây giờ lực lượng mà ta có thể áp súc được đến tột cùng lớn bao nhiêu!
Sở Nam sải bước tiến lên một bước, trong lúc cất bước, bắt đầu đem lực lượng trong cơ thể áp súc trên cánh tay phải, không ngừng gia tăng áp lực, áp lực càng lúc càng lớn, sắc mặt Sở Nam trở nên đỏ hồng, nhưng hắn vẫn tăng thêm áp lực, áp súc toàn bộ lực lượng.
Sở Nam liên tiếp bước ra mấy bước, âm thanh thình thịch vang lên không ngừng, giống như một chiếc cự pháo tiến ra sa trường, lôi đài bằng Thiết Thạch cũng bắt đầu run rẩy.
Lúc Sở Nam bước ra bước thứ bảy thì Lăng Tiêu đã đến gần, quát lớn:
- Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ năm!
Mặc dù Lăng Tiêu phục dược để tăng cường tu vi, đột phá đến cảnh giới Võ Tướng, lại còn được Đại trưởng lão dùng công lực mạnh mẽ hỗ trợ nên đề thăng đến trung cấp Võ Tướng. Thế nhưng trung cấp Võ Tướng dù sao vẫn là trung cấp Võ Tướng, lại cộng thêm Thanh Minh kiếm, Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ năm so với Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ chín nửa năm trước thì uy lực còn đáng sợ hơn vài phần.
Công kích thoáng cái đã ập đến.
Nắm quyền nghênh đón Thanh Minh kiếm, Sở Nam hét lớn một tiếng:
- Lực bạo!
- Ầm….
Sở Nam cũng không đem nắm quyền va chạm với Thanh Minh kiếm, lực lượng khổng lồ xạ kích ra, cùng với uy thế vô cùng của Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ năm va vào nhau, bộc phát ra tiếng vang rung trời, lôi đài lập tức bị đập nát thành một cái hố lớn.
Dưới lực trùng kích nổ tung, Lăng Tiêu lại lần nữa cấp tốc lui về sau, Sở Nam cũng lui về sau vài bước mới giữ vững được thân thể.
- Uy lực quả nhiên khủng bố!
Sở Nam sợ hãi thán phục, khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi, mặc dù lần giao kích này bất phân thắng bại, thế nhưng từ một góc độ khác mà nói thì Sở Nam đã chiếm được thượng phong, bởi hắn chỉ dùng tay không để đối kháng. Thế nhưng Sở Nam cũng phải trả một cái giá khá đắt, một quyền “Lực bạo” vừa rồi hầu như rút sạch toàn bộ lực lượng trong cơ thể hắn, thân thể cường hãn của hắn va chạm vào vách đá cũng không ảnh hưởng gì lúc này lại truyền đến một loại cảm giác đau nhức kịch liệt.
- Xem ra còn phải cố gắng tôi luyện lực lượng thân thể thêm, lực bạo đối với trình độ thân thể cường hãn yêu cầu rất cao.
Sở Nam tổng kết một phen kinh nghiệm, thầm nhủ.
Lăng Tiêu ở phía bên kia cũng cưỡng ép trụ vững thân hình, phun ra ba ngụm máu tươi, hắn nghĩ mãi mà không ra, Thanh Minh kiếm của hắn vốn là hạ phẩm Linh Khí, võ quyết mà hắn tu luyện chính là Huyền cấp thượng phẩm, vũ kỹ cũng là Huyền cấp thượng phẩm, đồng thời còn dùng tu vi trung cấp Võ Tướng thi triển, nhiều ưu thế như vậy tụ hội cùng một chỗ, tại sao lại không bằng một đôi nhục quyền? Vì vậy thầm nghĩ:
- Vũ kỹ vừa rồi mà hắn sử dụng là thứ gì? Lực lượng thật đáng sợ, giống như hồng thủy phá vỡ đê vậy.
Lại lần nữa chịu nhục, Lăng Tiêu lúc này đã không thể khống chế nổi sát ý được nữa, điên cuồng hét lên một tiếng:
- Ta muốn ngươi phải chết, Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ mười….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT