Đang nghĩ ngợi, Điệp Y Tiên Tử lại nghe thấy lời của Y lão, theo phản xạ, Điệp Y Tiên Tử đem đoạn kiếm trong tay cắt lên cánh tay, máu tươi bắn tung tóe, máu tươi vấy cả lên mặt Sở Nam.
Sở Nam gầm lên một tiếng, tại thời khắc mấu chốt, ngăn Thanh Phượng lại, hét lên:
- Ta không thể để Điệp Y chết, ta cũng không thể khiến cha mẹ gặp chuyện không may, không thể để Mộng Nhân và Linh Vân xảy ra chuyện!
Sở Nam ngăn Thanh Phượng, bốn người Đế Tôn lại giết đến, Đế Tôn trực tiếp cầm thanh kiếm trong tay ném ra, đồng thời quát “bạo”, thanh kiếm có thể tích trữ ba đạo Kinh Thiên Kiếm Khí tất nhiên không phải đơn giản. Huống chi ba người khác cũng đem pháp bảo của mình tự bạo, theo sau chính là sát chiêu tối đại của bọn hắn.
- Điệp nhi, từ sau đâm vào đan điền hắn!
Y lão hét lên, Điệp Y Tiên Tử theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng đoản kiếm trong tay vẫn đâm về phía Sở Nam.
Thanh Phượng hét lớn:
- Kích phát Hỗn Nguyên Ban Chỉ!
Tiếng quát vang lên, trong mắt Thanh Phượng tràn đấy quyết tâm liều chết, bà ta muốn dùng tự bạo để hủy diệt Điệp Y Tiên Tử, phá hủy trói buộc của Sở Nam.
Tiểu Hắc trên bầu trời nhìn thấy chiến cuộc rối loạn bên dưới, long thân uốn lượn không ngừng, hơn nữa đối với mệnh lệnh của Sở Nam, tiểu Hắc càng phẫn nộ, bởi vì Sở Nam muốn tiểu Hắc rời khỏi đây, rời càng xa càng tốt.
- Phụ thân, con gái tuyệt sẽ không rời khỏi người.
- Đi mau!
- Grào…
Tiểu Hắc gào thét với bốn người Đế Tôn, tiếng gào thét vang lên không ngừng, đuôi rồng quét đến, thế công của bốn người Đế Tôn lập tức tán loạn. Thế nhưng pháp bảo mà bọn hắn quăng ra cũng đã nổ tung.
Giờ phút này, Sở Nam muốn thủ hộ Điệp Y Tiên Tử, còn phải phòng bị Thanh Phượng, đồng thời chịu đựng những năng lượng bạo tạc kia, ngoài ra còn phải cảnh giác Y lão, cục diện nguy hiểm bốn bề lập tức đẩy Sở Nam vào khốn cảnh.
Đúng lúc này, cái ao tạo ra Thiên Độc Khốc và tiểu Hắc phá vỏ đột nhiên bắn ra hào quang vạn trượng.
Mảnh toái phiến trong tay Y lão cũng rơi vào trong ao.
Lúc mảnh toái phiến bay lên không trung, hai thứ rời nhau phóng xuất hào quang kỳ dị sau đó hợp lại với nhau.
Đế Tôn nhìn thấy, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ Y lão biết cái ao này có tác dụng gì?
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong giây lát liền biến mất, tâm thần của Đế Tôn lúc này đều tập trung toàn bộ lên người Sở Nam, chỉ cần có thể khiến Sở Nam tống đi khuất mắt thì không đều không sao cả.
Trong ao đột phát dị tượng, ai cũng biết sắp có tình huống phát sinh, mà tình huống này là nhằm vào Sở Nam. Sở Nam cũng biết rõ thế cục của hắn càng lúc càng phức tạp, mặc dù có phân thân, thế nhưng cảnh giới của phân thân chỉ là Võ Đế đại viên mãn, vào thế cục lúc này, thật sự là không tạo nên tác dụng gì, trừ phi…
Tiếng long ngâm của tiểu Hắc vang vọng cửu thiên, trong tiếng long ngâm có một chút mùi vị lo lắng, hoàn toàn không để ý đến mệnh lệnh Sở Nam bắt nó rời đi, long thân hướng về phía hào quang, về phía toán phiến đánh tới, tựa như muốn phá vỡ nó, khiến nó mất đi tác dụng.
Thế nhưng, lực lượng như bài sơn đảo hải của tiểu Hắc đụng vào chỉ khiến cho hào quang lóe lên một chút, sau đó lại hồi phục như cũ, không có chút tổn hại nào, tiểu Hắc không tự bỏ, lại một lần nữa đâm mạnh vào.
Sở Nam thi triển cơn lốc tử khí, đem năng lượng bạo loạn của vài kiện Thánh Khí cuốn vào bên trong cơn lốc. Đồng thời kích phát Hỗn Nguyên Ban Chỉ, quang quyển của Hỗn Nguyên Ban Chỉ phát ra lấp lánh, tuy nhiên cũng đem cả Điệp Y Tiên Tử bao phủ vào bên trong, cũng không để ý đến sát chiêu của nàng.
Thanh Phượng thấy Sở Nam làm vậy cũng không có gì bất ngờ, nếu Sở Nam không làm vậy thì mới không phải là Sở Nam. Nhưng biết thì biết, trong lòng Thanh Phượng vẫn không khỏi dâng lên chút nuối tiếc, có chút buồn bã, mặc dù vậy, Thanh Phượng vẫn không từ bỏ mục đích.
Đúng lúc này, thân hình Y lão phóng lên không, trong tay nắm một cái phi tiêu hình thù kỳ dị, quát:
- Điệp nhi! Tâm tạng!
Ánh mắt Sở Nam lóe lên, muốn đem biến số là Y lão này khống chế, nhưng trong khoảnh khắc muốn ra tay, thần niệm của Sở Nam lại nhìn thấy Điệp Y Tiên Tử rụt tay trở về, tự đâm về phía trái tim của mình.
Lúc này, Sở Nam lại đem cơn lốc cuốn về phía cái ao, sau đó lập tức quay người, bắt lấy tay Điệp Y Tiên Tử, đoản kiếm trên tay Điệp Y Tiên Tử cuối cùng không tiến được thêm chút nào, chỉ có thể mở to đôi mắt nhìn Sở Nam chằm chằm, mở miệng nói:
- Ngươi… ngươi biết ta sao? Ta… ta…
Sở Nam bắt lấy tay Điệp Y Tiên Tử, phi tiêu hình thù kỳ lạ của Y lão đã phóng ra, nhằm thẳng về phía Sở Nam. Sở Nam cảm thấy mình bị sát cơ khóa chặt, không thể mở tay, cũng không thể chuyển thân.
Lúc này, tiểu Hắc lại lần nữa đâm về phía mảnh toái phiến, long trảo vung lên.
- Sở Nam, ngươi thật sự từ bỏ cha mẹ mình, từ bỏ bọn họ sao? Bọn họ nói ngươi nhất định phải sống, họ đang chờ ngươi trở về, ngươi đã quên rồi sao?
Thanh Phượng nghiêm giọng hét lên, thân hình Sở Nam run lên, từ khi bước trên con đường tu luyện võ đạo tới nay, hắn từ trước đến nay tuyệt đối là một người sát phạt quyết đoán, đáng giết liền giết, đáng bỏ liền bỏ. Nhưng giờ phút này, hắn lại rơi vào trong do dự vô tận, từ bỏ bên nào cũng đều không phải là điều mà hắn mong muốn.
Trong lòng đau đớn như liệt hỏa cháy hừng hực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT