Nhìn thấy thảm trạng của Thiên Độc Khốc, Sở Nam không khỏi cảm thấy bi ai thay cho nó, không thể nghi ngờ, Thiên Độc Khốc chính là Viễn Cổ Thánh Thú, cho dù không phải là Viễn Cổ Thánh Thú chân chính, nhưng nó cũng là tồn tại tương đối cường đại, đặc biệt là từ khối huyết tinh cuối cùng đủ để chứng minh điều này.
Đáng tiếc là Thiên Độc Khốc gặp phải mười trảo cửu sắc của tiểu Hắc, liền bị tiểu Hắc áp chế gắt gao, dù có muôn vàn thủ đoạn cũng không kịp thi triển. Dù có đủ loại biến hóa cũng bị khắc chế.
Cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết cục thân bạo huyết tán, tan tành mây khói.
Đám người Đế Tôn trơ mắt nhìn tiểu Hắc đem Thiên Độc Khốc đánh đến chết, cho dù Đế Tôn có được tin tức Y lão khẳng định sẽ có biện giải quyết Sở Nam triệt để, nhưng thân hình hắn vẫn không nhịn được mà run rẩy.
Run rẩy càng lúc càng mạnh, tiểu Hắc trên không trung quay cái đầu rồng lại, nhìn chằm chằm Đế Tôn một cái, lúc này, đám người Đế Tôn đã bị dọa đến ngã nhào trên đất, thậm chí còn lăn vài vòng.
- Thật không thú vị gì cả, như vậy mà đã bị dọa rồi.
Nghe thấy thanh âm của tiểu Hắc, Sở Nam không khỏi lẩm bẩm:
- Đừng nói là Đế Tôn, cho dù là phụ thân của ngươi như ta cũng thiếu chút nữa bị dọa ngất rồi.
- Phụ thân, người đang lẩm bẩm cái gì thế?
- Không có.
Sở Nam lập tức phủ nhận.
- Không có mới là lạ, phụ thân cũng đừng quên chúng ta huyết mạch tương thông đấy.
- Ách…
Tiểu Hắc lại cười, bay đến trước mặt Sở Nam, đem tinh huyết của Thiên Độc Khốc bị ngưng tụ thành huyết tinh giao cho Sở Nam, đồng thời còn nói:
- Phụ thân, đây chính là một đại sát khí, tuyệt đối so với mười kiện Thánh Khí tự bạo còn lợi hại hơn.
Đương nhiên, những lời mà Sở Nam và tiểu Hắc nói với nhau, người ngoài căn bản không thể nghe thấy.
Giải quyết Thiên Độc Khốc xong, một người một rồng quay đầu nhìn chằm chằm Đế Tôn, từng bước đi đến, Sở Nam không nói gì, nhưng một cỗ uy áp vô hình tản mát ra vẫn khiến đám người Đế Tôn sợ hãi đến cực điểm.
Về phần Huyền Vô Kỳ đang nằm rạp trên mặt đất lại không có chút hô hấp nào, thoạt nhìn giống như “Chết” rồi.
Khoảng cách giữa Sở Nam và Đế Tôn ngày càng gần, trong lòng Đế Tôn không ngừng gào thét:
- Y lão tại sao còn chưa động thủ? Chẳng lẽ Y lão đã hối hận?
Đế Tôn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, bởi vì con gái của Y lão và Sở Nam có giao tình tuyệt đối không tầm thường.
Đúng lúc này, Thanh Phượng đã đuổi đến, bà ta đầu tiên không nhìn tiểu Hắc uy phong lẫm liệt mà nhìn Huyền Vô Kỳ nằm rạp trên mặt đất như đã chết rồi, không chần chừ chút nào, lập tức bước đến Huyền Vô Kỳ.
Đế Tôn sắc mặt đại biến, sinh tử của Huyền Vô Kỳ hắn không quan tâm, thế nhưng Huyền Vô Kỳ vẫn còn nắm giữ tâm đắc Võ Thánh, mà hắn còn muốn có được tâm đắc Võ Thánh này, không nói tác dụng sau này thế nào, chỉ riêng trước mắt mà nói, Y lão cần tâm đắc Võ Thánh này, như vậy cũng đủ rồi.
Mà lão phụ xấu xí này vẻ mặt lại đằng đằng sát khí như vậy, tự nhiên không phải đến cứu Huyền Vô Kỳ rồi, Đế Tôn phân phó với hai người sau lưng:
- Ngăn nữ nhân này lại! Bảo vệ Huyền Vô Kỳ!
- Cử động nửa bước, chết!
Âm thanh lạnh lẽo của Sở Nam truyền ra, hai người lập tức khựng lại, miệng Đế Tôn khẽ co giật, không khỏi trầm mặt xuống, nói:
- Sở Nam, Huyền Vô Kỳ thiếu chút nữa trở thành Võ Thánh, tâm đắc Võ Thánh của hắn, ngươi không muốn sao?
Sở Nam chỉ cười không nói, lại bước ra một bước.
Lúc này, Thanh Phượng đã đi đến bên cạnh Huyền Vô Kỳ, Huyền Vô Kỳ tu vi mất sạch đã trở thành phàm nhân, pháp bảo trên người mặc dù không tệ, nhưng cần phải có ngoại lực mới có thể thi triển, tuy nhiên giờ phút này, đám người Đế Tôn bị Sở Nam chấn trụ không dám lộn xộn chút nào, ngoại lực cũng xem như mất.
Như vậy, pháp bảo phòng ngự xem như chẳng có tác dụng gì, Thanh Phượng trực tiếp đem pháo bảo phòng ngự đá bay, vốn muốn một đao đâm vào lưng Huyền Vô Kỳ, Huyền Vô Kỳ biết không giả bộ được nữa, liền hét lên thảm thiết:
- Thanh Phượng, nàng tha cho ta một con đường sống, chẳng lẽ nàng đã quên khoảng thời gian chúng ta bên nhau trước kia rồi sao? Hạnh phúc như vậy, tình cảm khiến người mê luyến, trong suối nước, bên cạnh cây cầu nhỏ, mây trắng trên bầu trời, và rất nhiều địa phương đều lưu lại dấu chân của chúng ta, Thanh Phượng, chẳng lẽ nàng đã quên tất cả rồi sao?
-DG-: Gần chết thì hay lẩm bẩm như người điên lắm, khó hiểu cũng không lạ
Huyền Vô Kỳ đã bắt đầu bài tình ca bất hủ của mình.
Thanh Phượng cuồng tiếu nói:
- Lão thân đương nhiên không có quên, sao có thể quên được? Mỗi một màn đó đối với ta mà nói đều khắc cốt ghi tâm, sâu tận xương tủy a…
- Thanh Phượng…
Trong lòng Huyền Vô Kỳ không khỏi dâng lên hi vọng, đang muốn thi triển ngàn vạn nhu tình thì Thanh Phượng đã ngắt lời hắn:
- Huyền Vô Kỳ, ngươi hãy nhìn cho kỹ, một đao vừa rồi ta đã đâm vào nơi nào?
Nghe vậy, vẻ nhu tình trên mặt Huyền Vô Kỳ liền biến thành khủng bố, vị trí một đao kia chính là vị trí mà năm xưa hắn đâm Thanh Phượng, hắn hét lên như phát điên:
- Thanh Phượng, nàng hãy tha thứ cho ta, ta cam đoan sẽ không phụ nàng, ta và nàng sẽ bên nhau suốt đời, sống đến đầu bạc răng long, ở bên nàng cho đến khi trời đất sụp đổ.
Huyền Vô Kỳ triển khai thế công nhu tình mãnh liệt.
Thanh Phượng chỉ cười lạnh, nói:
- Tha cho ngươi? Hắn sẽ tha ngươi sao? Một đao vừa rồi là ta đâm thay bản thân, tiếp theo ta sẽ thay hắn báo thù, ngươi không phải muốn võ quyết, vũ kỹ cường giả của hắn sao? Ta sẽ từ từ nói cho ngươi biết một lần nữa.
Dứt lời, Thanh Phượng lại vung nắm quyền đánh xuống, nhưng Cung Lực Quyền đã được Thanh Phượng khống chế lực lượng, sẽ không một quyền đánh chết Huyền Vô Kỳ ngay, bà ta muốn Huyền Vô Kỳ phải thống khổ tột độ, Huyền Vô Kỳ lúc này chỉ có thể không ngừng cầu xin…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT