Trong đại điện sâm nghiêm, Tử Đông Lai ngồi tại phía trên.
Sở Nam thì đứng ở phía dưới, Tử Mộng Nhân và Lữ Dương Minh cũng đứng ở một bên cạnh.
- Lâm Vân, ngươi và Lăng Tiêu đã xảy ra chuyện gì?
Sở Nam còn chưa đáp thì Tử Mộng Nhân đã giành nói trước:
- Là ta bảo tên ngốc lên đài luận bàn tỷ thí, họ Lăng kia thực lực không đủ, học nghệ không tinh, đánh không lại tên ngốc, sau đó thì Đại trưởng lão đến, nói muốn giết tên ngốc….
Tử Đông Lai càng nghe thì lông mày càng nhăn tít lại, đợi đến khi Tử Mộng Nhân nói xong thì Tử Đông Lai cũng không đưa ra kết luận gì, ngược lại nghiêm khắc hỏi:
- Tử Mộng Nhân, Lâm Vân, hai người các ngươi hãy đem chuyện xảy ra tại luyện khí phòng kể từ đầu tới đuôi, đem toàn bộ chi tiết nói ra một lượt đi.
Vẫn là Tử Mộng Nhân trả lời, đem toàn bộ quá trình luyện khí nói từ đầu đến cuối, Lữ Dương Minh và Tử Đông Lai nghe thấy Tử Mộng Nhân dùng những tài liệu kia để luyện chế thì gân xanh trên trán không nhịn được hơi co giật, bọn hắn đều rõ những tài liệu này trân quý đến mức nào, thế nhưng Tử Mộng Nhân lại không biết suy nghĩ mà sử dụng hết toàn bộ.
- Xem ra tiểu Mộng Nhân hình như đối với tên tiểu tử kia có chút ý tứ.
Trong lòng Lữ Dương Minh thầm nghĩ.
- Sau khi ta bỏ một khối hắc thạch không biết tên vào trong Ly Nguyên Lô thì tiếng nổ ầm ầm lập tức phát ra, về sau còn phát sinh dị biến.
Nghe thấy con gái nói vậy, Tử Đông Lai chợt hỏi:
- Thanh trọng kiếm bị hủy sao?
- Không phải.
Sở Nam rốt cuộc mới lên tiếng nói được một câu.
- Đem trọng kiếm ra đây, để xem có thể tra ra được gì hay không?
Trong lòng Tử Đông Lai còn một câu nhưng không nói ra, đó là:
- Ta trái lại muốn xem xem, lãng phí nhiều tài liệu trân quý như vậy, đến cùng luyện thành kiếm gì?
Sở Nam đem trọng kiếm từ trong nhẫn trữ vật lấy ra, đưa cho Tử Đông Lai, trong khoảnh khắc Tử Đông Lai nhìn thấy trọng kiếm thì ánh mắt liền sáng ngời, đợi đến khi vừa tiếp lấy trọng kiếm, còn chưa đợi hắn quan sát kỹ lưỡng thì sắc mặt thoáng cái trở nên đỏ bừng.
Nguyên nhân sắc mặt Tử Đông Lai đột biến đương nhiên là bởi vì trọng kiếm quá nặng, Tử Đông Lai lại không thể tại trước mặt đám người Sở Nam để lộ manh mối, bằng không, nếu như một chưởng môn nhân ngay cả một thanh trọng kiếm cũng không cầm nổi thì không phải là mất mặt hay sao?
Bởi vậy, Tử Đông Lai trước hết vận chuyển nguyên lực, dùng nguyên lực nâng trọng kiếm lên, trên mặt cũng không lộ vẻ gì, trừng mắt nhìn con gái vài lượt, bởi vì vừa rồi lúc Tử Mộng Nhân kể chuyện dường như đã cố tình che giấu trọng lượng của trọng kiếm.
Tử Mộng Nhân bật cười ha hả, nói:
- Phụ thân, người cảm thấy trọng kiếm này thế nào?
Tử Mộng Nhân cố tình đem chữ “Trọng” đặc biệt nhấn mạnh.
Sở Nam cũng đứng một bên nhịn cười, Tử Đông Lai nhìn kỹ Sở Nam thêm vài lượt, trong lòng khẽ lẩm bẩm:
- Không ngờ tên tiểu tử trước mặt lại là chân nhân bất lộ tướng, có thể dễ dàng thoải mái cầm hơn 2000 cân.
Lữ Dương Minh thì lại không để ý đến những điều này, toàn bộ tinh lực của lão đều đặt trên trọng kiếm, trong miệng không ngừng tấm tắc khen ngợi:
- Thanh kiếm này, ta dám chắc tuyệt đối là Linh Khí, hơn nữa phẩm chất cũng không thấp, ngay cả ta cũng không nhìn thấu nó.
Nghe thế, Tử Mộng Nhân ở một bên lại càng ngây dại, nàng quay đầu nhìn Sở Nam nói:
- Đồ ngốc, ta luyện ra Linh Khí rồi sao?
Chộp lấy cánh tay Lữ Dương Minh, nàng chợt hỏi:
- Tam gia gia, người nói thật sao? Ta chỉ là Luyện Khí Sư cấp ba, làm sao có thể luyện ra Linh Khí được chứ?
- Ta không lừa gạt ngươi.
Lữ Dương Minh mỉm cười an ủi nói:
- Chỉ có điều ngươi cũng đừng quá cao hứng, phẩm chất thanh trọng kiếm này sở dĩ cao như vậy ta nghĩ là bởi vì công lao của khối hắc thạch kia cùng với hỏa diễm bạch sắc.
- Thì ra là thế.
Tử Mộng Nhân thoáng chút liền ỉu xìu, Lữ Dương Minh lại nói:
- Tử Mộng Nhân, nếu như không tính đến hai thứ này, ngươi ít nhất cũng có thể luyện chế ra được trung phẩm Pháp Khí, trải qua lần này, trình độ luyện khí của ngươi đã cách Luyện Khí Sư cấp bốn không còn xa, vì vậy ngươi có lẽ nên cao hứng mới đúng.
- Đúng vậy, ta nên cao hứng mới đúng.
Tử Mộng Nhân lại nở nụ cười, Sở Nam trái lại có chút không kìm được hơi sốt ruột, bởi vì mặc dù sắc mặt Tử Đông Lai đã khôi phục lại bình thường, nhưng từ sau khi tiếp lấy trọng kiếm thì hắn lại không nói lời nào cả.
Lữ Dương Minh cuối cùng cũng chú ý đến sự khác thường của Tử Đông Lai, chợt hỏi:
- Chưởng môn, người làm sao thế?
Tử Đông Lai không nói gì, chỉ đem trọng kiếm đưa đến trước mặt Lữ Dương Minh, Lữ Dương Minh vừa tiếp xúc với trọng kiếm thì sắc mặt cũng biến đổi, chỉ có điều tình huống thì vẫn ổn hơn so với Tử Đông Lai nhiều, Tử Đông Lai bật cười hai tiếng nói:
- Lữ trưởng lão, người quả thật thu được một hảo đồ nhi rồi.
- Lâm Vân, ngươi cầm kiếm này có cảm thấy nặng không?
- Bây giờ thì cảm thấy có chút nặng, không thể vung vẩy tự nhiên, tin rằng không lâu sau thì ta sẽ thích ứng được.
Sở Nam thật thà đáp, Tử Đông Lai và Lữ Dương Minh nghe vậy lại càng kinh ngạc hơn.
Sau khi kinh ngạc, Tử Đông Lai lại quát:
- Thanh kiếm này do Mộng Nhân luyện chế cho ngươi, tất nhiên thuộc về ngươi, thế nhưng, những chuyện ta hỏi tiếp theo, hi vọng ngươi có thể thành thật trả lời.
- Vâng, chưởng môn.
- Ngươi tại sao lại không trốn khỏi hỏa diễm bạch sắc?
- Ta có một pháp bảo có thể tị hỏa (tránh lửa).
Nghe thế, Tử Đông Lai và Lữ Dương Minh liếc nhìn nhau, thầm nghĩ:
- Có thể tránh được loại hỏa diễm lợi hại như vậy, không biết pháp bảo này cấp bậc gì? Là Tông Khí? Hay là Thánh Khí trong truyền thuyết?
Lữ Dương Minh chợt hỏi:
- Có thể lấy pháp bảo ra cho chúng ta cùng nhìn được không? Chúng ta không có ý tứ gì khác, cũng sẽ không lấy làm của riêng, chỉ muốn nhìn một chút mà thôi, ngươi nên biết, nghề của chúng ta vốn là luyện khí đấy.
- Ta hiểu rõ ý của sư phụ, nhưng mong chưởng môn và sư phụ thứ tội, đệ tử có nỗi khổ tâm không thể lấy ra.
Sở Nam đương nhiên sẽ không lấy ra, vạn nhất bọn họ biết Hỗn Nguyên Ban Chỉ, đoán ra là thứ trên người sư phụ Ma Đạo Tử thì chuyện này lại càng phiền toái, mà bản thân hắn cũng sẽ lâm vào nguy hiểm.
Hai người Tử Đông Lai trong lòng thầm than một tiếng, cũng đành tiếc nuối bỏ qua, Lữ Dương Minh đem trọng kiếm trả lại cho Sở Nam, Tử Đông Lai lại quay về phía Tử Mộng Nhân quát:
- Tử Mộng Nhân, từ giờ trở đi, ngươi đến động Cương Phong, ở trong đó ba tháng.
- Phụ thân, thật sự phải đi sao?
Sắc mặt Tử Mộng Nhân có chút đau khổ nói.
- Ngươi nói cái gì? Làm việc gì cũng phải chịu trách nhiệm. Nếu không đem tính tình của ngươi thu liễm lại thì sau Thần Khí Phái còn bị ngươi náo loạn đến mức nào chứ?
- Đi thì đi, có gì hay ho chứ.
Tử Mộng Nhân quệt miệng nói, sau đó lại nói thêm:
- Đợi Thái gia gia trở về, ta sẽ nói cho người biết phụ thân khi dễ ta.
Nghe nói như vậy, Tử Đông Lai lại cảm thấy đau đầu, nữ nhi của hắn nếu nói xấu hắn thì đến lúc đó chắc chắn khó trách khỏi nghe mắng chửi một hồi.
Sở Nam bỗng bước lên một bước, nói:
- Chưởng môn, ta gây ra chuyện này, ta nguyện thay Mộng Nhân đi chịu hình phạt ba tháng ở động Cương Phong.
- Đồ ngốc.
Tử Mộng Nhân nghe vậy thì giật mình.
Trong lòng Tử Đông Lai thầm khen ngợi, liền nói:
- Ngươi không ngờ cũng là một nam nhân, dám làm dám chịu.
Chợt hắn đổi giọng nghiêm khắc:
- Lâm Vân, ngươi cũng phải chịu hình phạt ba tháng đó.
- Vâng, chưởng môn. Ba tháng hình phạt của Mộng Nhân ta cũng gánh thay nàng….
- Đồ ngốc, ngươi đúng là đồ ngốc mà, ngươi đi theo ta thì ta đã không còn cô đơn nữa rồi.
Tử Mộng Nhân nói xong liền khoác lấy tay Sở Nam, muốn xoay người bỏ đi ra ngoài, Tử Đông Lai nghe thấy Sở Nam gọi Mộng Nhân mà con gái hắn lại không phản đối hay tức giận, ngược lại nhìn tình huống này thì trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ.
- Lâm Vân, ta có lời muốn nói với một mình ngươi.
- Ta cũng muốn nghe.
Tử Mộng Nhân cố chấp nói.
Tử Đông Lai lạnh nhạt nói:
- Lữ trưởng lão, người trước hết hãy dẫn ái nữ ra ngoài đi.
Lữ Dương Minh gật đầu nhè nhẹ, dường như biết rõ Tử Đông Lai muốn nói gì, vì vậy hô một tiếng:
- Tiểu Mộng Nhân à, bảo kiếm ngươi muốn luyện chế, ta đã luyện chế xong rồi.
- Dựa vào cái gì mà ta không thể nghe chứ?
Tử Mộng Nhân còn nói, lần này Tử Đông Lai trừng mắt một cái, Lữ Dương Minh lập tức mạnh mẽ kéo Tử Mộng Nhân ra ngoài, lúc Tử Mộng Nhân ra khỏi cửa còn lớn tiếng gọi:
- Đồ ngốc, ta ở bên ngoài đợi ngươi, nếu như ông ấy khi dễ ngươi thì ngươi hãy hô lớn một tiếng, ta sẽ đến cứu ngươi.
- Cỡ ngươi chỉ cần hai chiêu, còn nói cứu người?
Lữ Dương Minh có chút dở khóc dở cười nói.
Trong đại điện lúc này chỉ còn lại Tử Đông Lai và Sở Nam, Tử Đông Lai lạnh lùng nói:
- Biết tại sao ta lưu một mình ngươi ở lại không?
- Kính xin chưởng môn chỉ dạy.
Sở Nam không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh đáp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT