Mười tên sát thủ còn chưa tiến vào viện tử đã chết sạch. Một lát sau, Sở Nam đi ra, nhìn thấy thi thể của đám sát thủ, sau khi xác nhận, lạnh lùng nói:
- Xem ra căn bản không cần đợi ba ngày rồi!
Tiếp đó, hỏi Sở Ảnh:
- Tổng bộ Phong Vũ lâu ở đâu?
Tổng bộ Phong Vũ lâu, cũng có thể nói là ẩn giấu rất kỹ, rất ít người biết.
Tuy nhiên, rất ít cũng không có nghĩa là không ai biết.
Mà Huyết Vệ Sở gia chính là một trong rất ít đó.
Lúc mười tên sát thủ Võ Hoàng cao cấp thân tử hồn diệt, lập tức dẫn đến một hồi địa chấn tại Phong Vũ lâu, mệnh bài của cả mười tên vỡ vụn, điều này đại biểu chuyện gì?
Cho dù là tổ chức sát thủ đệ tam, nhưng tổn thất mười tên Võ Hoàng cao cấp cũng khiến nguyên khí đại thương, luyện đến Võ Hoàng cao cấp cũng không phải dễ dàng. Sắc mặt Lâu chủ Phong Vũ lâu lúc này vô cùng khó coi.
Ngay sau đó, lại có tin tức truyền đến, Thái Thượng trưởng lão Thánh Hỏa Môn bị thiếu chủ Sở gia một chiêu đánh cho quỳ xuống. Còn mang đi Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ mà Hứa Bạch Trung hai năm trước thu phục.
Nhìn thấy tin tức này, cao tầng Phong Vũ lâu lập tức trầm mặc, bọn hắn lúc này đã cảm thấy không ổn.
Thế nhưng, bây giờ Phong Vũ lâu đã đâm lao đành phải theo lao, muốn thu tay cũng không kịp rồi, Lâu chủ Phong Vũ lâu liền lên tiếng:
- Sở gia lão tổ nhất định phải chết, bằng không Phong Vũ lâu sẽ gặp nguy!
Kỳ thật, cho dù Phong Vũ lâu muốn thu tay thì Sở Nam cũng sẽ không đáp ứng.
Sở Nam có thể dễ dàng tha thứ đối phương phái sát thủ tới giết hắn, nhưng tuyệt đối không cho phép kẻ nào có chủ ý với cha mẹ hắn, mà Phong Vũ lâu lại phái ra mười tên sát thủ Võ Hoàng cao cấp ám sát nương thân hắn, Sở Nam há có thể dễ dàng buông tha?
Sau khi có được địa chỉ tổng bộ Phong Vũ lâu, Sở Nam lại để Sở Ảnh dùng tốc độ nhanh nhất loan truyền khắp Đại Khánh Quốc, không quá sáng mai, Phong Vũ lâu sẽ bị san bằng.
Mặc dù Sở gia hiện tại bề ngoài đầy sóng gió, nói không chừng còn sắp tan đàn xẻ nghé, nhưng trước khi Sở gia lão tổ chính tức tử vong, lực lượng của Sở gia vẫn không thể xem thường.
Cho nên, chỉ sau một canh giờ, tin tức Sở Nam đơn độc giết đến Phong Vũ lâu đã được mọi người biết đến.
Đại Khánh Quốc lập tức sôi sục.
Công Tôn Hiền nhận được tin này, lập tức địa hỉ, nói:
- Người trẻ tuổi quả nhiên biểu hiện cường thế, điều này nói rõ Sở gia lão tổ đã thật sự không được nữa rồi. Ngươi muốn náo động thì ta sẽ giúp ngươi náo động một phen, để ngươi có đi mà không có về, không thể nhìn mặt trời mọc ngày mai!
Trong Vĩnh Sinh điện, Hoàng Phủ Diệp cười nói:
- Có ý tứ!
o0o
Trong bóng tối, một người chợt hỏi:
- Điện chủ, chúng ta tại sao lại không nhận nhiệm vụ này? Thù lao Công Tôn gia trả không ít…
- Xem xem thế nào đã!
….
Phong Vũ lâu đương nhiên cũng nhận được tin tức, lúc nhận được tin tức này, Sở Nam đã chỉ còn cách thành Thiên Dương khoảng ba ngàn dặm mà thôi, ba ngàn dặm đối với người khác mà nói thì rất xa, sẽ phải tốn một phen công phu. Nhưng đối với Sở Nam mà nói thì căn bản không đáng nhắc đến.
- Sở gia thật quá kiêu ngạo, chẳng lẽ xem Phong Vũ lâu chúng ta là hổ giấy sao?
Lâu chủ Phong Vũ lâu phẫn nộ tới cực điểm, gầm lên một tiếng, những người khác cũng phụ họa:
- Đơn độc một mình, dám đến đường Thạch Tử, thật đúng là sống không biết chết.
- Sở gia làm sao biết được tổng bộ Phong Vũ lâu?
- Nhất định phải cho tên thiếu chủ Sở gia kia nếm thử lợi hại, để hắn biết khoác lác thì ai cũng làm được, thanh danh còn khuyết thiếu của Phong Vũ lâu sẽ dùng cái chết của hắn để lấp đầy!
….
Người cao tầng của Phong Vũ lâu đều lửa giận ngút trời, lòng đầy căm phẫn, xem Sở Nam đang giết đến đường Thạch Tử như một cỗ tử thi.
2000 dặm, 1000 dặm, 500 dặm, 100 dặm…
Không biết có bao nhiêu thế lực đều chú ý đến Sở Nam, mà bá tánh bình dân tại đường Thạch Tử nghe tin cũng lập tức chạy sạch, ngoại trừ người của Phong Vũ lâu ra, không còn ai khác.
- Lâu chủ, tiểu tử Sở gia chỉ còn cách chúng ta mười dặm nữa thôi.
- Theo kế hoạch hành động, giết không luận tội!
Lâu chủ vừa phát ra mệnh lệnh, không khí đường Thạch Tử lập tức khẩn trương hẳn, đường Thạch Tử cũng không phải thẳng tắp, mà cong cong như hình chữ “z”. Hiện nay, tất cả nhân thủ đã bố trí trận hình, bẫy rập đầy đường…
Nhưng lúc này, Sở Nam đã đến.
Sở Nam đứng đầu đường, không thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích nữa, từng bước nhẹ nhàng tiến tới, mỗi bước giẫm xuống đều lưu lại một dấu chân thật sâu, thế nhưng lại không có chút cát bụi nào dấy lên.
-DG-: Cao thủ kiếm hiệp mà nhìn thấy cảnh này chắc tè trong quần
Lúc Sở Nam bước ra ba bước, lập tức có một tiếng hét từ một ngã rẽ đường Thạch Tử vang lên:
- Đứng lại, người phương nào đến đây? Còn không mau xưng tên?
- Đầu năm nau, ngay cả sát thủ cũng học lễ nghi sao?
Sở Nam nhạt nhẽo nõi, trong âm thanh lạnh lùng tràn đầy mỉa mai:
- Sát thủ Phong Vũ lâu chỉ có chút bổn sự vậy thôi sao?
- Họ Sở, ngươi…
Người nọ hiển nhiên không nghĩ rằng Sở Nam lại nói như vậy, sau khi sững sốt một chút, lại nói tiếp:
- Ngươi đường đường là thiếu chủ Sở gia, vậy mà không thủ tín! Ngươi không phải nói ba ngày sau sao?
- Thủ tín? Ba ngày? Lão tử phải thủ tín với đám sát thủ muốn dồn ta vào chỗ chết sao? Ta bảo các ngươi đi lấy đầu kẻ ủy thác, nhưng lá gan các ngươi quả không nhỏ, dám hạ sát thủ với nương thân ta!
- Ngươi cho chúng ta thời gian ba ngày đi lấy đầu người ủy thác, nhưng lại không nói chúng ta không thể ra tay với người nhà của ngươi a!
Tên kia không ngờ lại bật cười, nói một cách mỉa mai.
- Nói không sai!
Âm thanh Sở Nam càng lạnh hơn, bước chân vẫn không dừng lại, nói:
- Lão tử không thủ tín thì đã sao? Đùa giỡn ngươi thì đã sao? Ngươi cắn được ta chắc?
- Hừ, họ Sở kia, ngươi cứ huênh hoang đi, lát nữa sẽ không còn cơ hội để huênh hoang nữa đâu, hôm nay, đường Thạch Tử này sẽ trở thanh nơi ngươi táng thân!
- Vậy sao?
Âm thanh lạnh lùng vừa dứt, đã bước được chín bước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT