Mà lúc này, Sở Trạch Vũ đã đứng lên, không để ý đến khuyên can của phụ thân, hướng về phía Bạch Trạch Vũ mà hét:

- Thù này không báo, không phải là quân tử!

- Vậy ngươi báo đi!

Bạch Trạch Vũ bộ dạng không chút sợ hãi, châm chọc.

- Quân tử báo thù, mười năm không muộn! Ngươi hãy chờ đó, sẽ có ngày ta dẫm ngươi dưới chân!

Sở Nam thổ ra một búng máu, Bạch Trạch Vũ nhìn Sở Trạch Vũ, trong đầu đột nhiên hiện lên diện mạo của Sở Nam, trong lòng thầm nghĩ:

- Không hổ đều là họ Sở, quả thật giống nhau, chỉ tiếc là hắn đã chết, mà ngươi cũng cách cái chết không còn xa, trúng phải một quyền của ta, ngươi có thể sống qua mười năm sao?

Nghĩ vậy nhưng trong miệng lại nói:

- Đừng nói là mười năm, cho dù là một trăm năm thì ngươi cũng chỉ có thể bị ta đánh ngã xuống đất mà thổ huyết, cũng giống như hắn!

Mọi người đều không biết “hắn” trong miệng Bạch Trạch Vũ là ai, Sở Trạch Vũ đang phẫn nộ muốn rời đi thì một âm thanh nhàn nhạt vang lên:

- Ngươi muốn báo thù cần gì mười năm? Bây giờ là có thể rồi!

- Ngươi muốn báo thù, cần gì mười năm? Bây giờ là có thể rồi!

Lời này phát ra lập tức dẫn đến oanh động như tiếng sấm, khiến mọi người ở đây đều sững sờ.

Người ở đây, phần lớn đều là những người trẻ tuổi cầu mong thông qua khảo thí, trở thành đệ tử Thánh Hỏa Môn, đối với bọn hắn mà nói, Bạch Trạch Vũ là người nắm quyền sinh sát. Đám người còn lại chính là đệ tử Thánh Hỏa Môn, bọn hắn cực kỳ hâm mộ Bạch Trạch Vũ, mà tu vi Bạch Trạch Vũ hiện nay cũng là lợi hại nhất trong đám bọn hắn.

Một lời này không thể nghi ngờ giáng cho Bạch Trạch Vũ một cái bạt tai trước mặt mọi người.

Không khó dự đoán, lửa giận Bạch Trạch Vũ ngút trời, hắn dùng âm thanh lạnh băng quát:

- Ai? Đứng ra cho ta!

Một giây sau, Bạch Trạch Vũ liền nhìn thấy gương mặt đã khắc sâu trong trí nhớ của hắn.

Sở Nam từ trong đám người từng bước đi tới, mỗi bước chân đều khiến trái tim Bạch Trạch Vũ đập mạnh hơn một chút, Sở Nam nhàn nhạt nói:

- Ta cũng họ Sở, tên một chữ Nam!

- Sở Nam!

Bạch Trạch Vũ hét lên một tiếng kinh hãi, lập tức quát:

- Ngươi không phải đã chết rồi sao? Ngươi như thế nào lại còn sống? Không thể nào, ngươi đã chết rồi, ngươi không thể còn sống…

Bạch Trạch Vũ vừa gào thét, vừa nhớ lại tình cảnh trước kia, tình cảnh khiến hắn tâm kinh.

- Ước định ba năm trước vẫn còn, ngươi chưa chết thì ta làm sao có thể chết được?

Sở Nam cười, tiếp tục hỏi:

- Ta không chết có phải ngươi rất thất vọng? Thấy ra còn sống, ngươi sợ?

Sở Nam lại lần nữa nói “ngươi sợ”, tựa như một lưỡi dao sắc bén cứa vào phòng ngự của Bạch Trạch Vũ ba năm qua, trực tiếp đâm trúng chỗ đau nhất của hắn, toàn thân Bạch Trạch Vũ thoáng co giật một chút, đột nhiên nghĩ đến tu vi của mình, lại đưa mắt nhìn chằm chằm Sở Nam, xem tu vi của hắn là gì, nhưng Sở Nam đã thi triển Liễm Tức quyết, Bạch Trạch Vũ căn bản không thể nhìn ra được tu vi của Sở Nam.

Đối với điều này, Bạch Trạch Vũ không hề nghĩ gì nhiều, bởi vì hơn ba năm trước, Sở Nam cũng không có chút tu vi nào, theo điều kiện phản xạ, Bạch Trạch Vũ cho rằng Sở Nam bây giờ vẫn là Sở Nam ba năm trước.

Bạch Trạch Vũ lập tức không còn bối rối nữa, chỉ cười lạnh, nói:

- Sợ? Ta có gì phải sợ? Ngươi không chết thì đã sao? Ta bây giờ đã là Võ Quân trung cấp, mà ngươi thì vẫn là tên phế vật, phế vật vô dụng!

Sở Nam không để ý đến hắn, quay đầu nhìn chằm chằm Sở Trách Vũ, nói:

- Ngươi muốn hung hăng dạy dỗ hắn một phen không?

- Muốn!

Sở Trạch Vũ không để ý đến khuyên can của phụ thân, dứt khoát nói ra, sau khi nói xong còn quay đầu nói với phụ thân:

- Cha, chúng ta lúc trước đã khom lưng rồi, nhưng chuyện đổi tên thì dù chết ta cũng không khom lưng. Nếu không, chúng ta làm sao có thể đi gặp tổ tiên Sở gia?

Phụ thân Sở Trạch Vũ thở dài một tiếng, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm nhi tử.

Sở Nam tiếp tục hỏi:

- Ngươi có muốn giẫm hắn trên mặt đất, tùy ý ô nhục không? Muốn báo mối thù vừa rồi không?

- Muốn!

….

Phía bên kia, Bạch Trạch Vũ thấy Sở Nam không để ý đến hắn, trong lòng rất khó chịu, mở miệng nói:

- Phế vật, ngươi không phải là đến tham gia khảo thí, muốn thành đệ tử Thánh Hỏa Môn đấy chứ?

Không đợi Sở Nam trả lời, Bạch Trạch Vũ đã nói thêm:

- Nếu như ngươi muốn làm đệ tử Thánh Hỏa Môn, đây chính là cơ hội lớn, chỉ cần ngươi đổi họ, đổi họ Bạch giống ta. Chỉ cần ngươi quỳ xuống cầu xin ta, ta sẽ cho ngươi cơ hội, để ngươi trở thành đệ tử Thánh Hỏa Môn, thế nào?

- Ha ha ha…

Bạch Trạch Vũ cuồng tiếu, phảng phất như bộc phát cỗ oán khí ba năm trước, hả hê nói:

- Phế vật, ngươi cầu xin ta đi, quỳ xuống cầu xin đi, dập đầu vài cái, nói không chừng ta sẽ dạy ngươi hai chiêu…

Đệ tử Thánh Hỏa Môn đều không hiểu tại sao Bạch sư huynh của bọn hắn lại trở nên kích động như vậy, Sở Nam vẫn nhàn nhạt nói:

- Vốn định thả cho ngươi một con đường sống, đáng tiếc chính ngươi lại tự phong bế đường sống của mình.

-DG-: Nói vậy chứ không định tha đâu Bạch Trạch Vũ phen này không chết cũng tàn phế rồi.

- Thả ta một con đường sống? Ha ha ha… Phế vật, chỉ bằng ngươi sao?

Bạch Trạch Vũ cuồng tiếu không ngừng, Sở Nam lại nói với Sở Trạch Vũ:

- Lên đi, ngươi muốn đánh hắn thế nào thì đánh, muốn giẫm hắn thế nào cũng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play