Sở gia có được Thiên Nguyệt Huyền Thủy so với Sở Nam có được Long đan từ Huyền Hỏa Huyết Mãng còn nguy hiểm hơn, không ít người đã bỏ mạng, cuối cùng mới có thể đem nó chế phục, tiếp đó truyền thừa nhiều đờim mới có được Sở gia ngày hôm nay.
Nghe thấy Sở gia lão tổ nói về Thiên Nguyệt Huyền Thủy, trong đầu Sở Nam lại nghĩ đến Huyền Băng Sơn, thật lâu không tan, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh băng điêu tiểu nữ hài nhi vô cùng sống động.
Sở gia lão tổ nói:
- Mấy trăm năm qua, uy năng của Thiên Nguyệt Huyền Thủy càng lúc càng yếu, không biết vì cớ gì. Nếu đổi lại là lúc trước, ngươi chỉ dựa vào thân thể thì e rằng không thể đến được đây.
Trong thanh âm của Sở gia lão tổ tràn đầy phiền muộn, thậm chí còn có chút tuyệt vọng.
- Nếu như Thiên Nguyệt Huyền Thủy biến mất, hoặc không còn uy năng nữa thì đối với toàn bộ Sở gia mà nói, chính là tai nạn lâm đầu.
Ánh mắt Sở Nam chợt lóe lên, thầm nghĩ đến hành vi của Sở Nhất Hồng dường như có chút liên quan, vì vậy hắn nhàn nhạt nói:
- Sở gia sẽ vượt qua.
Sở gia lão tổ hơi có chút thất vọng, hắn nghĩ rằng Sở Nam sẽ hứa hẹn điều gì, đáng tiếc là Sở Nam không trực tiếp bộ lộ ra ngoài, nhưng Sở gia lão tổ cũng không ép Sở Nam bày tỏ thái độ, dù sao thì cũng đã cách biệt gần hai mươi năm, làm sao có thể muốn là quên đi được, Sở gia lão tổ lại nói:
- Đúng vậy, nhất định có thể vượt qua, chỉ cần Sở gia có thêm một cường giả Võ Tôn, như vậy sẽ không còn ai dám động vào Sở gia nữa.
Lúc nói lời này, Sở gia lão tổ nhìn chằm chằm Sở Nam, giống như đem toàn bộ hi vọng đặt lên người Sở Nam.
Sở Nam không nói gì, chuyển khai chủ đề:
- Lão tổ, Thiên Địa sau Võ Tôn là như thế nào?
- Võ Thánh!
- Võ Thánh?
Sở Nam nghĩ đến kiện Hạo Thiên Nhận của Hắc Quân Võ Đế, Hắc Quân đã từng nói nó là Thánh Khí, Sở gia lão tổ lại nói tiếp:
- Võ Đế có "Trường", Võ Tôn có "Vực", đến Võ Thánh thì có thể lĩnh ngộ được quy tắc trong thiên địa, sử dụng quy tắc chi lực, đem "Vực" thi triển đến đỉnh phong.
- Quy tắc?
- Chỉ giơ tay nhấc chân là có thể khiến cho cả dãy núi biến mất, có thể khiến cho một con sông bốc hơi, thậm chí là một quốc gia biến mất, dù sao thì uy lực của Võ Thánh cũng là thâm bất khả trắc…
- Chỉ có Võ Thánh mới có thể lĩnh ngộ quy tắc?
Sở Nam không có dụng tâm tại uy năng của Võ Thánh, nhưng lại cấp thiết hỏi vấn đề về quy tắc, vấn đề này đối với hắn mà nói quả thật có phần trọng yếu.
Sở gia lão tổ thoáng suy tư một chút, sau đó nói:
- Đúng vậy, chỉ có đạt đến cảnh giới Võ Thánh, tích lũy hùng hậu mới có thể dung nhập vào thiên địa, lĩnh ngộ quy tắc. Đương nhiên, mọi thứ đều có ngoại lệ, lấy ngươi làm ví dụ, kinh mạch đã đứt đoạn mà vẫn có thể tu võ, hơn nữa tốc độ tấn chức tương đối nhanh. Lĩnh ngộ quy tắc cũng như vậy, có lẽ người cảnh giới Võ Hoàng, hoặc thậm chí Võ Vương đều có thể lĩnh ngộ quy tắc, nhưng lĩnh ngộ là một việc, mà có thể thi triển ra hay không lại là việc khác. Chỉ có điều, nói tóm lại, lĩnh ngộ quy tắc chính là trăm lợi mà không hại, chỉ là quy tắc rất khó nắm giữ, cũng giống như ta, mặc dù đã lĩnh ngộ được quy tắc, nhưng đã lâu như vậy vẫn không thể hiểu thấu. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ khi chân chính đạp bước vào Võ Thánh chi cảnh mới hiểu ra.
Sở Nam thở dài một hơi, tiếp tục nói:
- Sau Võ Thánh chính là dạng Thiên Địa gì?
Nghe thấy câu hỏi của Sở Nam, Sở gia lão tổ cũng không lập tức trả lời, ngược lại ngửa đầu nhìn bầu trời, một lúc sau mới lên tiếng:
- Có một truyền thuyết rất xa xưa, đó là sau Võ Thánh chính là Võ Thần.
-DG-: Cái truyền thuyết có vài chữ mà tác giả diễn giải ra đến mấy trăm chương, uy lực quả nhiên khôn lường
- Võ Thần? Trong lòng Sở Nam chấn động kịch liệt!
- Tục truyền, Võ Thần có thể phá toái hư không, chọc thủng thương khung, đến một thế giới khác, một không gian ngoài thiên không.
- Phá thiên, toái hư không?
Sở gia lão tổ nhìn thấy bộ dạng khiếp sợ của Sở Nam, cười nói:
- Ngươi cũng không cần quá chấp mê, truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, chưa có ai nhìn thấy Võ Thần, truyền thuyết kia là giả cũng không chừng.
Mặc dù Sở gia lão tổ nói vậy, nhưng Sở Nam vẫn cho rằng Võ Thần rất có thể thực sự tồn tại, lúc hắn nghe thấy mấy chữ “Phá toái hư không”, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Hàn Ngọc Lam Viêm Vương từ trên trời giáng xuống, phảng phất giống như có một khe nứt xé toạc cả bầu trời.
Sở Nam cũng không đem suy nghĩ trong lòng nói ra, nhưng lại lần nữa hỏi:
- Lão tổ, bên ngoài thiên là gì?
- Không biết.
Sở gia lão tổ lắc đầu.
- Võ Thần chính là giới hạn của võ giả sao? Liệu đằng sau còn nữa hay không?
- Có thể có, cũng có thể không.
Sở gia lão tổ lúc này ngay cả truyền thuyết đó cũng chưa từng nghe qua, Sở Nam ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng thầm nghĩ:
- Thì ra, lão thiên chết tiệt này cũng có thể phá được, có thể nghịch được…
Nghĩ vậy, Sở Nam không khỏi bật cười.
Sở gia lão tổ không biệt tại sao Sở Nam lại cười, chỉ nói:
- Đem những kinh lịch những năm qua của ngươi nói ra xem.
Nghe vậy, nhưng Sở Nam lại không lập tức kể ra, lão tổ này không giống phụ thân hắn.
Sở gia lão tổ cười nói:
- Ngươi sợ lão tổ ta hại ngươi?
Sở Nam lắc đầu nói:
- Lão tổ nếu như thật sự muốn hại ta thì ta bây giờ cũng không thể nói chuyện được rồi.
- Vậy tại sao?
- Can hệ thật sự quá lớn, nói không chừng sẽ mang đến đại họa cho Sở gia.
Sở gia lão tổ bật cười, nói:
- Như vậy ta lại càng muốn nghe xem ngươi sẽ mang đến đại họa gì.
Sau khi do dự chốc lát, Sở Nam lại nghĩ đến lời nói của phụ thân, bắt đầu kể từ chuyện nuốt Long đan, mặc dù có bảo lưu đôi chút, nhưng vẫn khiến cho vị Võ Tôn trung cấp của Sở gia nghe đến sững sờ trước những kinh lịch của Sở Nam
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT