Trong phủ Thừa tướng sớm đã loạn thành một đoàn, ngay khi Công Tôn Uy được mang về nhà, một quý phu nhân trang phục cực kỳ chỉnh tề thấy thảm trạng của Công Tôn Uy xong liền thét lên một tiếng chói tai:

- Uy nhi, ngươi tỉnh tỉnh, ngươi mau tỉnh lại...

Kêu một lúc lâu sau cũng không thấy hắn có phản ứng gì, quý phu nhân vội vàng kêu lên:

- Khúc quản gia, nhanh đi mời Vệ Võ Hoàng đại nhân tới đây, nhanh lên một chút.

Rồi sau đó, quý phu nhân liền tới bên cạnh Sở Ngạo, tay phải giơ lên, năm đầu ngón tay xoè ra, hàn quang chợt loé!

- Tuyên Dương phu nhân, nhi tử ngươi không phải là...

Bành bạch!

Hai tiếng giòn tan vang lên cắt đứt lời Sở Ngạo, tay phải quý phu nhân kia đánh lên mặt Sở Ngạo, khiến khuôn mặt anh tuấn của Sở Ngạo nhất thời hiện lên hai cái thủ ấn, mà mấy đầu ngón tay lại càng thêm rõ ràng.

- Đánh, đánh thật mạnh cho ta, để hắn quỳ lên đất, đem hàm răng hắn đánh rớt toàn bộ cho ta!

Quý phu nhân kia hạ lệnh, hộ vệ đứng một bên liền tiến lên động thủ. Đúng lúc này, một cái thanh âm thanh thuý chợt vang lên.

- Chờ một chút.

Quý phu nhân quay đầu lại, nhìn thấy nữ nhi ruột của mình liền quát lên:

- Thanh nhi, tiểu tử này đánh cho đệ đệ ngươi thành thảm trạng như vậy, còn chờ cái gì nữa? Chẳng lẽ ngươi thật coi trọng cái tên tiểu tử này?

Sở Ngạo dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Công Tôn Thanh, Công Tôn Thanh miệt thị thoáng nhìn qua hắn.

- Mẫu thân, ngươi cho rằng chỉ bằng hắn là có thể đem Uy đệ đánh thành như vậy? Cho hắn mười lá gan, hắn cũng chẳng dám đánh!

- Đúng, đúng, đúng! Ta thật không có đánh thất thiếu gia, chuyện này là hoàn toàn hiểu lầm, hiểu lầm...

- Câm miệng!

Tuyên Dương phu nhân lớn tiếng quát lên, lại quay đầu lại nhìn nữ nhi, nói:

- Có ý gì?

- Nghe nói người đả thương Uy đệ kia, chỉ một quyền liền đem Truy Phong đánh cho huyết nhục tan tành, trong nháy mắt đem sáu hộ vệ chém giết, công lực như vậy, ít nhất cũng là Võ Vương cường giả, mà hắn, lại không được!

Tuyên Dương phu nhân nhíu mày.

- Trên đời có loại võ bí quyết đặc thù, có thể tuỳ ý biến hoá dung mạo, nếu có người nào đó khích bác ly gián khiến chúng ta trúng kế, bắt lầm một người, vậy sẽ mang cho phụ thân, cho gia gia không ít phiền toái rồi.

Công Tôn Thanh lần nữa nói ra, Tuyên Dương phu nhân nghe xong không khỏi rùng mình một cái, lập tức tiến lên quát:

- Người báo tin lúc trước đâu? Lập tức mang tới đây.

Sở Ngạo nghe được cũng hồ đồ một trận.

Một lát sau, kẻ mật báo lúc nãy liền đứng trước mặt Sở Ngạo, Tuyên Dương phu nhân lãnh tỉnh hỏi:

- Nhìn kỹ chưa, hôm nay đánh nhi tử ta, có phải hắn hay không?

Người nọ nhìn thoáng qua liền lập tức nói ra:

- Chính là hắn!

- Ngươi thấy rõ ràng, thật sự là ta sao?

Công Tôn Thanh nhíu mày lại, quát lên:

- Nhìn lại một lần!

Người nọ sợ hãi, lần nữa cẩn thận đánh giá Sở Ngạo, lần này trong mắt hắn xuất hiện một tia nghi vấn, đối mặt với Tuyên Dương phu nhân, yếu ớt mà đáp:

- Theo tướng mạo nhìn lại, hẳn là hắn, nhưng mà cảm giác... cảm giác cũng không phải là hắn, hắn và người kia khí chấn hoàn toàn không giống nhau!

- Tốt lắm, ngươi đi xuống đi.

Tuyên Dương phu nhân sắc mặt biến đổi, còn trong lòng Sở Ngạo cũng "lạc đăng" một tiếng, vội hỏi:

- Ngươi nói là, người kia cùng ta giống nhau như đúc?

- Có ít nhất chín phần tương tự.

Sở Ngạo thoáng cái như bị lôi đình đánh trúng mà lẩm bẩm tự nói một mình:

- Hắn tới, hắn tới...

Công Tôn Thanh vội hỏi:

- Ai tới?

- Hắn, hắn mang họ Sở, giống ta như đúc, hơn nữa thực lực của hắn thật rất cao, ta lúc ở Kình Thiên thành đã từng gặp qua hắn một lần...

Sở Ngạo kinh hoảng mà nói ra, lời nói có chút không được mạch lạc cho lắm.

Tuyên Dương phu nhân thấy vậy liền biết mình bắt lầm người rồi, trong lòng có chút tự nhiên không yên, nhưng tiếp đó nghe được Sở Ngạo nói người đó họ Sở, liền vội vàng quát lên:

- Hắn đến tột cùng là ai? Không phải là người Sở gia các ngươi sao?

- Ta cũng không rõ ràng lắm, ta chưa từng có chính thức gặp qua hắn...

Sở Ngạo vừa nói, đột nhiên lại nhớ tới lời của phụ thân nói về đại bá, đang nhớ lại cái trang viên nhỏ nhắn trong Sở gia kia mà quát to:

- Có lẽ là hắn, là nhi tử của đại bá...

- Đại bá? Ngươi còn có đại bá sao?

Tuyên Dương phu nhân quát lên, mà ánh mắt Công Tôn Thanh cũng loé lên, hỏi:

- Đại bá kia của ngươi có phải hay không gần hai mươi năm trước rời khỏi nhà?

- Đúng, chính là hắn! Ngươi làm sao biết được?

Sở Ngạo cả kinh, tin tức đại bá hắn trở về tuy nói không thể là kín đáo tuyệt đối, nhưng mà ở bên trong Thần Võ Hậu Phủ cũng có rất ít người biết được chuyện này, vậy mà một nữ nhi của Thừa tướng phủ lại biết được.

Công Tôn Thanh không trả lời vấn đề này mà trầm thấp nói:

- Nhi tử đại bá ngươi, không phải là kinh mạch toàn thân đứt đoạn, không thể tu luyện sao?

- Ta... ta cũng không biết a!

Tuyên Dương phu nhân mặc kệ mọi chuyện, vội vàng quát lên:

- Bất kể là nhi tử của ai, thương tổn Uy nhi của ta, ta liền muốn hắn thê thảm hơn nhiều!

- Mẫu thân, chuyện này không có đơn giản như vậy.

Côn Tôn Thanh đang muốn đem hiểu biết của mình nói cho Tuyên Dương phu nhân nghe, lúc này thì Vệ Võ Hoàng kia đã đến. Tuyên Dương phu nhân vội vàng đem Vệ Võ Hoàng mời đến bên giường của nhi tử, Vệ Võ Hoàng sau một phen dò xét xong liền lấy ra một viên đan dược cho Công Tôn Uy ăn vào, rồi sau đó truyền nguyên lực vào. Sau nửa canh giờ, Công Tôn Uy liền tỉnh lại, đúng là bất xảo, người đầu tiên hắn gặp được lại chính là Sở Ngạo, lại lần nữa kinh hô:

- Sở công tử, ngươi đừng có giết ta, không nên...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play