Triệu Minh Quân nói lời khách sáo như vậy là vì hắn hoàn toàn không để Sở Nam vào trong mắt, bởi vì trong lòng hắn Sở Nam sớm mang án tử rồi.
Còn Sở Nam thì không chút khách khí nào, ngay cả hai chữ "đa tạ" cũng không thèm nói ra mà trực tiếp di động cờ xí, viên tướng cầm cờ xí nơi tay, tinh thần diện mạo tuy rằng rất giống với Sở Nam nhưng nếu như là bộ dáng dùng hai chữ "chán chường" trước kia để hình dung thì hiện tại chính là "tỉnh táo", tuyệt đối tỉnh táo!
Triệu Minh Quân thấy vậy không khỏi hơi trì trệ lại, nhưng ngay lập tức liền vội vàng bài binh bố trận.
Song, Triệu Minh Quân còn chưa kịp xuất hết ra, trận hình còn chưa có bố trí tốt thì Sở Nam đã cho quân giết tới, toan tính tấn công kiểu "phân thân toái cốt" hắn sớm đã vận dụng rất chi là nhuần nhuyễn, cho nên không ít người nhìn vào liền không hiểu gì, mà ngay cả Hổ Bí chư tướng cũng kinh hỉ vạn phần, ngoài miệng vui vẻ mà nói:
- Họ Sở hai ngày này quả nhiên bị hành hạ tới sức cùng lực kiệt, hiện tại tinh thần đã xuất hiện dấu hiệu hoảng hốt rồi.
Còn trong lòng bọn hắn lại thầm nói:
"Một vạn người tiến công mà còn tán loạn như vậy, thật là tự tìm đường chết! Ván đầu tiên này, họ Sở chính là định rồi!"
Triệu Minh Quân cũng cho là như vậy, nếu đối phương là người khác, tại thời khắc cũng khác nói không chừng hắn sẽ làm ra một ít cẩn thận cùng một ít mưu kế, nhưng lúc này hắn lại muốn quấn với Sở Nam thành một đoàn.
Cho nên, Triệu Minh Quân cũng không có bài binh bố trận gì cả, trực tiếp một đường giết tới, muốn nhất cử đánh bại đại quân của Sở Nam.
Hai quân tiếp chiến, Triệu Minh Quân còn chưa kịp chia cắt quân đội của Sở Nam ra thì Sở Nam lại đã thành công chia cắt đội hình của hắn, "phân thân thác cốt" chú trọng chính là liền mạch, mỗi bước chính xác, xong việc, xương chính là xương, thịt chính là thịt!
Vì vậy, một khắc đồng hồ sau, đao thương dừng lại, cờ xí màu lam không tiếp tục dựng thẳng lên được nữa, một vạn đại quân của Triệu Minh Quân đã không còn một ai sống sót, mà thủ hạ của Sở Nam cũng thương vong thảm trọng.
Ván đầu tiên cứ vậy kết thúc, Triệu Minh Quân còn đang ngây người tại chỗ, thần trí lúc này tựa như đang vân du tứ hải, mà không phải chỉ riêng mình hắn, mấy trăm vạn đại quân cũng giống hắn. Bọn hắn cũng không có nghĩ qua Sở Nam cư nhiên lại thắng dứt khoát lưu loát như vậy, khiến cho Triệu Minh Quân một chút hoàn thủ cũng không, cứ như vậy mà thua trận!
Ánh mắt Hoàng Phủ Triệt sáng lên, Niếp Thanh Vân sắc mặt âm trầm như vắt ra nước, còn Hổ Bí chư tướng lại nghi ngờ vạn phần mà lên tiếng hỏi:
- Đây là chuyện cười gì vậy? Chẳng lẽ họ Sở một chút quấy nhiễu cũng không?
- Không thể nào, không thể nào, làm sao ta lại thua...
Triệu Minh Quân cứ như trúng tà mà lẩm bẩm không ngừng, nhưng người chủ trì lại lớn tiếng kêu lên:
- Ván đầu tiên, Sở Nam thắng!
Thanh thành tân binh nghe vậy liền lớn tiếng vui mừng, bọn họ trong hai ngày tâm tình buồn bực chất chứa quả thật đã tới cực điểm rồi. Bị khống chế, Đỗ Khung lúc này cũng đã lẫn vào trong đám người Vu Mã quân sư, vẻ mặt cũng lộ ra hỉ sắc. Còn Vu Mã Dã cũng thì thấp giọng thì thầm một câu:
- Cùng Sở tướng quân chơi thôi diễn, thật là tự mình tạo nghiệt mà!
Vô luận là khiếp sợ hay tức giận, hay hoặc là nghĩ không ra thì ván thứ hai, mười vạn quân đã kéo màn bắt đầu!
Ván thứ hai này, Triệu Minh Quân cũng không dám để cho Sở Nam đi trước nữa mà giành di động cờ xí trước, huyễn cảnh lại xuất hiện ra trước mắt mấy trăm vạn tướng sĩ.
Người nào đi trước, đối với Sở Nam mà nói là chuyện hoàn toàn không có nghĩa gì. Sau khi hắn di động cờ xí, mười vạn đại quân liền phủ kín khắp núi đồi, nhìn lướt qua cùng với ván đầu tiên cũng không sai biệt lắm. Hai đầu lông mày Triệu Minh Quân cau lại, thần sắc tràn vẻ âm trầm, tàn nhẫn nói:
- Lại một chiêu này, ta không đùa chết ngươi là không thể nào!
Theo đó, hắn vội vội vàng vàng biến trận, chuẩn bị đem từng nhóm binh lực của Sở Nam giảo sát!
Nhưng đúng lúc này, dị biến xuất hiện.
Hai chục vạn đại quân tán loạn kia liền tụ tập lại một chỗ rồi lao thẳng về phía lều lớn trong quân của Triệu Minh Quân!
Một chiêu thắng đảo Hoàng Long!
Nhất thời, đại quân của Triệu Minh Quân trong tư thế biến trận, sụp đổ!
Ngay thời khắc này, trong tai hắn lại truyền tới một thanh âm:
- Ngươi lại thua rồi!
- Ngươi lại thua rồi.
Thanh âm lạnh lùng mà chữ "lại" nặng nề lại trực tiếp khiến Triệu Minh Quân rùng mình một cái, năm cục thắng ba, hắn đã bại hai. Nói cách khác, ba cục kế tiếp hắn phải thắng liên tục thì mới có thể vãn hồi cục thế, chuyển bại thành thắng.
Nếu thua một ván nữa, hắn chính là tội nhân thiên cổ của Hổ Bí quân.
Triệu Minh Quân ngẩng đầu lên, thấy nụ cười quỷ dị trên mặt của Sở Nam, lại nhớ lại hai cục thua thảm như vậy mà trong lòng không khỏi dấy lên nghi vấn.
"Họ Sở khi nhục thị nữ của công chúa, công chúa muốn chém đầu hắn, vậy cũng không chút nào ảnh hưởng tới hắn sao? Còn những phiền toái kia nữa, một chút lo lắng hắn cũng không?"
Đang trong lúc hắn nghi hoặc, trận thứ ba đã bắt đầu.
Song phương lần này chấp chưởng hai mươi vạn quân phân thành hai phe, Triệu Minh Quân lần nữa đi trước. Ván này, Triệu Minh Quân không còn dùng tời "gặp chiêu phá chiêu" nữa mà giành trước tiên cơ giết tới. Hai cục bị thua đã khiến cho hắn mất đi kiên nhẫn, khiến hắn quyết tâm mau mau giành lại một trận thắng để ổn định lại lòng quân.
Mà Sở Nam cũng không giống như ở hai cục trước, hai cục thắng lúc trước, mục đích chính là khiến cho mọi người lâm vào tuyệt đối khiếp sợ, mà lúc này mục đích đã đạt được. Cho nên, ở ván này hắn lại không gấp gáp cùng Triệu Minh Quân làm ra một đại quyết chiến nữa vì hắn biết ý nghĩa lúc này không giống lúc trước nữa mà chậm chạp không cùng Triệu Minh Quân giao phong.
Trận hình hai mươi vạn quân Sở Nam sắp thành xuất hiện trong huyễn cảnh hiện trên không trung dẫn tới nghị luận rối rít, một quân sư nói:
- Trận hình này có điểm giống Cửu Cung Ngũ Sát trận, Sở tướng quân này quả nhiên bất phàm, có thể đem hai mươi vạn đại quân dùng như tay chân, bố trí ra cái trận hình như thế, quả thật như thần nhân.
- Cái kia là Cửu Cung Sát trận gì? Theo ta thấy, là Bát Quái trận mới đúng.
- Không đúng không đúng, rõ ràng là Thất Tinh Liên Tru trận!
- Sai lầm, sai lầm, là Ngũ Hành Lục Cung trận...
- Các ngươi nói phức tạp như vậy, còn ta thấy chính là một phương trận hình tròn bình thường mà thôi.
...
Một trăm người nhìn trận kia là một trăm cái ý nghĩ.
Thật ra thì, bọn họ nói cũng có chỗ đúng, nhưng lại có điểm không đúng. Theo lời bọn hắn, những trận hình bọn hắn nhắc đến nói đều có trong đó cả, chỉ là toàn bộ gộp lại cũng còn chưa nói hết binh trận mà hắn bố trí.
Biết rõ nhất chính là Vu Mã Dã, trong lòng không khỏi tự nói:
"Hai ngày không gặp, bản lãnh của Sở tướng quân lại tăng mạnh rồi. Nhiều trận hình như vậy, thậm chí còn có cả tương sinh tương khắc nữa mà cũng có thể dung hoà lại một chỗ, tựa như thuỷ nhũ giao dung (nước sữa hoà quyện), người nọ nếu hãm nhập vào trong, từng điểm từng điểm sẽ thôn phệ, thôn phệ cho tới bằng sạch mới thôi!"
Nơi nào đó trong quân doanh, Sở Thiên Phong nhìn huyễn tượng trên trời mà vẻ mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, một mình tự lẩm bẩm lấy:
- Đám chuột, soái tài, có lẽ còn chưa hết.
- Đại công tử, chúng ta cần phải trở về, những con chuột kia rất nhanh sẽ tới.
- Phúc bá, ta muốn quan sát người này.
- Đại công tử, nơi đó rất nguy hiểm, nếu đại công tử có việc, chúng ta khó mà hướng gia chủ giao phó.
- Vô phương, ta có mấy trăm vạn Đại Khánh quốc đại quân, bọn họ còn dám đánh chủ ý không? Mà còn nữa, ta hiện thân, lại có khả năng hấp dẫn bọn hắn. Bằng không, bọn hắn nếu không tìm thấy ta, hành động ám sát lần này rất có thể sẽ buông tha, mà chúng ta muốn một lưới bắt hết bọn hắn lại sẽ càng khó khăn thêm.
- Đại công tử...
- Phúc bá, ý ta đã định.
Sở Thiên Phong vừa nói xong liền đi ra ngoài, mà Phúc bá bất đắc dĩ mà hướng đám người thủ hộ bốn phía hoặc trong sáng hoặc trong tối mà gật đầu một cái, rồi vây tiến lại gần Sở Thiên Phong mà hướng nơi tỷ thí đi tới.
Cùng lúc đó, những tên thích khách lại sầu mi khổ kiểm.
- Chỉ thấy Hoàng Phủ Triệt, không tìm thấy Sở Thiên Phong.
- Tiếp tục tìm đi, nhất định phải tìm ra được Sở Thiên Phong.
- Thủ lĩnh, ngươi nói xem, kế hoạch lần này của chúng ta có hay không Sở Thiên Phong đã biết?
- Số 12, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Nhiệm vụ hiện tại chính là tìm được Sở Thiên Phong, đem hắn ám sát, nếu dư lực liền đem Hoàng Phủ Triệt chém giết! Hiểu chưa?
- Hiểu được, thủ lĩnh.
...
Nhóm người này chính là "con chuột" trong miệng Phúc bá vừa ở chung quanh chạy loạn lên.
Trong sa bàn thôi diễn, Triệu Quân Minh đã lâm vào cảnh nửa bước khó đi, mỗi lần hắn tiến một bước liền bỏ ra cái giá rất cao, cũng có thể nói là thương gân động cốt để hình dung. Hắn không thấu Sở Nam đang giở trò gì, mà hắn lại phá không được sở thiết chi cục (thế cục bền chặt như sắt) của Sở Nam.
Một lúc sau, Triệu Quân Minh khí thế đã yếu, trong lòng đã không còn ý niệm thủ thắng được nữa, mà hắn cảm nhân được bốn phía không phải là địch nhân thì cũng là bẫy rập!
Tiến một bước, chết!
Lui một bước, vẫn là chết!
Không có biện pháp giải quyết, Triệu Quân Minh chỉ có thể trơ mắt nhìn thủ hạ của mình, hoặc là ba năm ngàn người, hoặc là một vạn hai vạn người bị tiêu diệt, biến mất trong huyễn tượng...
Lúc này, người sáng suốt liều hiểu, Triệu Quân Minh đã định rồi, bất quá thời gian chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Niếp Thanh Vân mặt như tro tàn, khuôn mặt đột nhiên như già đi mười mấy tuổi vậy. Nguyên lực nồng nặc kia vậy mà cũng không thể ngăn nổi sự già đi này của hắn, điều này lại càng khiến cho vẻ mặt như tro của hắn càng thêm âm trầm, âm trầm càng thêm nặng. Niếp Thanh Vân thực sự không hề nghĩ tới Hổ Bí quân lại thua như vậy, hắn không những muốn vực lại uy danh của Hổ Bí quân mà còn có số nhân tình vì tiền cược kia nữa, làm sao có thể trả lại được đây...
Một lát sau, Niếp Thanh Vân thì thầm một câu:
- Xem ra, chỉ có thể làm như vậy!
Nói vậy, Niếp Thanh Vân nhìn về phía Sở Nam, trong lòng thầm nói gằn từng chữ một:
"Sở Nam, đây là ngươi ép bổn tướng quân!"
Còn Hoàng Phủ Triệt, quang mang trong hai mắt càng ngày càng sáng, trong lòng không khỏi thầm tính toán:
"Xem ra chỉ phong hắn là Vạn phu trưởng đích xác là không thể! Nhân tài tốt như vậy người nào không muốn chứ? Nếu để người khác chiêu dụ đi, vậy được bù không nổi mất, chẳng qua là, cấp cho hắn chức vị gì đây?"
Mà giờ khắc này, tâm tư của Sở Nam sớm đã không có đặt vào trong tỷ thí với Triệu Minh Quân.
Triệu Minh Quân sớm như châu chấu mùa thu, nhảy nhót không được mấy ngày nữa rồi, không có nhất cử oanh liệt mà cứ từ từ như thắt cổ, giày vò hắn vậy.
Sở Nam tâm tư vừa đặt lên sa bàn, đặt ở bên trong huyễn tượng:
"Hình ảnh huyễn tượng này cùng Thuỷ Tinh Quan trong não hải xuất hiện cảnh ngàn vạn người chém giết đại khái có chút tương tự, nhưng vì cái gì bên trong nó lại có thể tu luyện được Tử khí cùng Sát khí mà trong huyễn tượng này lại không? Nếu trong này mà cũng có thể, ta đây không phải chỉ cần mang theo một cái sa bàn, không phải thời khắc nào cũng có thể tu luyện được Tử khí cùng Sát khí sao?"
Đối với cái nghi vấn trăm mối này hắn vẫn không có cách nào giải thích được. Sau một phen hảo hảo suy nghĩ sau mà tự nói ra:
- Phải thông thấu luyện khí chi pháp, mới có thu hoạch sao...
Đang suy nghĩ, Sở Nam cảm giác được có một đạo mục quang đang chăm chú nhìn về phía hắn, nhưng lúc hắn nhìn lại thì không tìm thấy chủ nhân của đạo mục quang kia. Nơi này không thiếu cường giả, tạm thời không muốn bạo lộ thân phận nên hắn cũng không dùng tới thần niệm mà đi thăm dò một hai, chẳng qua là chỉ nghi vấn một hai.
"Đạo mục quang này, ta làm sao cảm thấy rất quen thuộc, còn có cảm giác thân thiết."
Ngay lập tức hắn liền ngẩng đầu lên đối diện với Triệu Quân Minh nói:
- Ngươi quá yếu, chò trơi này, cứ như vậy kết thúc sao?
Vừa nói xong hắn liền đem phương trận như đầm lầy nuốt người biến thành một tràng phong bạo!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT