Trong lòng Trát Cổ Mộc dâng lên một cỗ cảm giác không ổn, ánh mắt hắn bắn ra sát khí, lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi một câu cũng nói không xong, vậy thì vĩnh viễn không cần nói nữa.
- An Cát A đại nhân đã chết, lúc trùng sát, An Cát A đại nhân đã bị một đạo đao mang trảm trúng, hắn và toạ kỵ đều bị chém thành hai nửa, sau đó hai ngàn đại quân chỉ trong chốc lát liền bị diệt vong!
Tên Man Việt binh sĩ kia dưới uy hiếp tới tính mạng, ngữ điệu nhanh chóng nói ra toàn bộ, Trát Cổ Mộc như sét đánh ngang tai, trong miệng lại thì thào lập lại:
- An Cát A đã chết? Đã chết? Ta thế nào hướng nhị trưởng lão báo lại đây? Ta...
Nói một hồi, oán khí ngập trời trong lòng hắn chợt bộc phát ra.
- Không phải chỉ có một nghìn người thôi sao? Không phải đại bộ phận tu vi chỉ có Võ Tướng thôi sao? Hai nghìn quân thế nào mà trong nháy mắt liền bị diệt?
Không ai đáp lại, Trát Cổ Mộc liền quát lên:
- Đức Khắc Đặc, ngươi đái lĩnh một ngàn dũng sĩ Ô Khắc tộc tối dũng mãnh, đem đám tiểu cẩu Đại Khánh quốc kia toàn bộ giết sạch cho ta!
- Rõ...
Đức Khắc Đặc chưa nói xong thì hai bên trái phải chợt vang lên thanh âm kinh hoảng:
- Bẩm tướng quân, đó là cái gì?
Trát Cổ Mộc theo hướng người nọ chỉ tới nhìn lại, thấy được một cái bóng thật dài, giống như mũi tên đang nhắm thẳng hắn phóng tới, tên binh sĩ đưa tin kia lại càng sợ hãi hơn nữa, kinh hoảng nói:
- Là bọn hắn, chính là bọn hắn, bọn hắn giết lên đây...
- Cuồng vọng!
Trát Cổ Mộc phát ra sát khí càng đậm, hướng về thân ảnh trước nhất mũi kia nghiêm nghị quát:
- Đức Khắc Đặc!
- Vâng!
- Chém đầu lâu của hắn xuống, ta sẽ hướng tộc trưởng thỉnh công lao của ngươi, ngươi chính là đệ nhất dũng sĩ Ô Khắc tộc!
- Rõ!
Đắc Khắc Đặc hai mắt toả sáng, hắn cũng cưỡi trên một đầu Tượng sư, dẫn theo một ngàn Ô Khắc tộc dũng sĩ giết tới, tiếng chân "ầm ầm", chưa tới nửa đường thì hắn liền hét lớn lên:
- Cung!
Ngay lập tức, hắn liền lấy ra một cây trường cung thanh quang lưu chuyển như nước, trên dây lắp lên một mũi tên màu bích lục, một ngàn dũng sĩ Ô Khắc tộc cũng lấy ra Tứ Thạch ngạnh cung, trên dây cũng lắp lên mũi tên loé ra lục sắc quang mang, đúng là một bộ tên độc.
- Bắn!
Ý đồ của Đức Khắc Đặc là trước khi hai bên giao chiến, hắn sẽ dùng cung tên tiêu hao đi một nửa địch nhân, mà tên của hắn, chính là nhắm về phía Sở Nam. Ngay lúc chữ "cung" vừa ra khỏi miệng hắn thì Sở Nam cũng đã phát lệnh:
- Nhạn Hành Trận!
Nhất thời, một mũi tên dài không chút ngăn trở nào mà như lưu thuỷ hành vân biến thành một đám chim nhạn đang bay lượn lên trời, mà Sở Nam lại không có trong trận mà phi thân lên cao...
Lúc này, tên rời cung, tên của Đức Khắc Đặc cũng vừa lúc bắn tới ngay khi Sở Nam vừa phi thân lên trời!
Một ngàn quân Đại Khánh quốc chuyển sang Nhạn Hành Trận lại không chút tổn thương nào, trên không trung, Sở Nam hai tay cầm đao mà nhắm ngay mũi tên kia chém tới, Đức Khắc Đặc thấy thế khoé miệng liền lộ ra nét cười lạnh:
- Mũi tên của Đắc Khắc Đặc ta há chỉ một tên Võ Tướng như ngươi là có thể chặt đứt hay sao?
Nhưng mà, lời hắn vừa mới ra khỏi miệng liền nghe được một tiếng "băng" chói tai, mũi tên mà hắn cho rằng không thể chém đứt kia vậy mà lại hoá thành bột phấn trên không trung, nhất thời hai mắt hắn liền phát ngốc!
Trong mắt hắn, cái thân ảnh kia sau mấy lần nhảy lên liền cách hắn không quá 50m, đến lúc này, hắn mới giật mình tỉnh lại, lại không dám kéo cung bắn nữa mà lấy ra một cây Viên Nguyệt loan đao, ánh đao màu vàng bùng lên, hai chân thúc dục Tượng sư, quát to:
- Chết, dám chém vỡ mũi tên của lão tử, lão tử muốn cái mạng của ngươi!
- Trước, ta chém mũi tên của ngươi, lần này, chém nát thân thể của ngươi!
Theo cái thanh âm như vạn niên hàn băng của Sở Nam rơi vào trong tai Đức Khắc Đặc, một nụ cười kinh khủng liền dũng mãnh đánh úp tới, Đắc Khắc Đặc hãi hùng khiếp vía, trong miệng đang định nói "trước mắt lão tử mà cũng dám hung hăn càn quấy" thì ngay lập tức nuốt lại vào bụng. Cặp mắt của hắn lúc này như bị vạn châm đâm vào, đạo đao mang do Sở Nam phát ra không chỉ chém nát đao mang của hắn mà còn đem thanh đao trong tay hắn chém thành mấy khối...
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì mục tiêu tiếp theo chính là thân thể của hắn!
Kẹp lấy toạ kỵ dưới chân, hắn muốn quay người chạy trốn đi, thế nhưng thân thể Tượng sư dưới chân vừa mới quay đi được một góc mười lăm độ liền "oanh" một tiếng!
Đức Khắc Đặc cùng toạ kỵ biến thành huyết nhục tung toé đầy trời, lả tả rơi rớt đầy đất, một ngàn dũng sĩ đằng sau đang chuẩn bị tiếp tục bắn tên kia thấy vậy không khỏi thoáng ngừng lại một chút.
Với chút ngưng trệ này, Sở Nam liền hướng đại quân quát:
- Biến trận, Phong Thỉ trận!
Ngay lập tức, một đám chim nhạn liền hoá thành một mũi tên cự đại, như chớp bắn đi, một ngàn dũng sĩ Ô Khắc tộc lấy lại tinh thần, gấp rút rút đao ra nhưng lại đã muộn. Bảo đao trong tay Sở Nam đã phá ra một lỗ hổng, mang theo một ngàn người đâm vào, lập tức tiếng kêu thảm thiết vang lên cùng máu tươi vung vẩy bạo phát trên không trung.
Chỉ một lần đâm tới, một ngàn dũng sĩ mà Trát Cổ Mộc tự hào thoáng cái đã không còn lại mấy người!
Trước khi hai ngàn quân của An Cát A bị tiêu diệt, Trát Cổ Mộc cũng không có tận mắt nhìn thaáy, cũng không biết là do cái gì tạo thành nhưng lúc này chứng kiến Đức Khắc Đặc cùng một ngàn binh sĩ dưới tay diệt vong, trong lòng hắn liền phát lạnh, nội tâm kịch liệt đau đớn, miệng liền hộc ra một ngụm máu tươi đầm đìa.
- Ngăn bọn hắn lại, ngăn bọn hắn lại...
Trát Cổ Mộc hoảng sợ nói, bên cạnh hắn lúc này đã không còn đại quân Man Việt, cũng không còn dũng sĩ Ô Khắc tộc nữa, bảy ngàn người còn lại dưới tay của hắn hiện đang vây giết đại quân Đại Khánh quốc trong Âm Phong hạp cốc, quay người, hắn hướng về phía một tên đại hán nửa thân trên để trần, nói:
- Tuyền đại nhân, thỉnh ngươi ra tay, giết người nọ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT