Thật ra, Sở Nam đối với trận chiến này không phải chỉ là vì Đại Khánh mà chiến mà còn vì chính hắn mà chiến!
Vu Mã Dã theo sau hắn, Vân Phi thở dài một hơi, trong lòng thầm nhủ:
"Ta đây sẽ tin ngươi lần này! Chiến một hồi!"
Tức thì nàng cũng đi theo ra ngoài, Tiểu Thuý thấy thế liền lo lắng mà rối rít theo sau. Vân Phi quay đầu quát lên:
- Không cần hỏi, cũng không cần nói cái gì cả, chỉ làm theo là được!
Dưới ma quỷ huấn luyện, một ngàn quân sĩ ngay cả một phút còn không dùng hết thì đã chỉnh tề tập hợp đứng trước mặt Sở Nam, Sở Nam thả ra một chút uy áp, nói:
- Mới vừa rồi nhận được quân lệnh, muốn chúng ta hừng sáng phải chạy tới ngoài hạp cốc cách đây năm ngàn km, giải cứu tám ngàn huynh đệ đang bị đại quân Man Việt một vạn người phục kích!
- A~!
Toàn quân nhất thời kinh hô một mảng, Sở Nam không có dừng lại, chờ bọn hắn nghị luận cỡ ba mươi giây sau, Sở Nam nói:
- Không tệ, chuyến này chúng ta đi tựa như các ngươi nói, rất có thể là cửu tử nhất sinh, rất có thể là một đi không trở lại. Nói cho rõ một chút, lần này chúng ta đi so với đi tìm chết chả có gì khác nhau!
Mọi người nghi ngờ, không biết Sở Nam nói câu này là ý gì, là vì cái gì.
Sở Nam không có giải thích, chỉ lớn tiếng quát lên:
- Nói cho ta biết, hiện tại các ngươi đang sợ sao?
- Nói cho ta biết, hiện tại các ngươi đang sợ sao?
Sau câu này của Sở Nam, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Sở Nam lạnh giọng nói tiếp:
- Nếu các ngươi sợ, xin bước lên phía trước một bước!
- Nếu như các ngươi cho mình là kẻ hèn yếu, xin bước lên phía trước một bước!
- Nếu như các ngươi cảm thấy huấn luyện tàn khốc mấy ngày nay là vô dụng, mồ hôi nước mắt kia là những thứ vô ích, xin bước lên phía trước một bước!
- Nếu như các ngươi trong lòng không có chút chiến ý nào, không có niềm tin tất thắng, không muốn đem một vạn Nam Viên đại quân đánh không còn manh giáp, xin bước lên phía trước một bước!
- Nếu như các ngươi nguyện ý làm một kiếp người tầm thường, xin bước lên phía trước một bước!
- Nếu như nhiệt huyết trong người các ngươi không còn sôi trào, xin bước lên phía trước một bước!
Một câu nối tiếp một câu như ngọn dao găm bén nhọn đâm thân thể bọn hắn, đem huyết tính trong người bọn họ khuất động lên nhưng Sở Nam chỉ hững hờ, nói:
- Người đi về phía trước một bước, ba mươi quân côn sau đó thì cút cho khuất mắt ta!
Mười giây, một phút, ba phút đồng hồ không có một ai bước ra phía trước một bước mà ngược lại quả đấm của bọn họ lại siết một cách chặt chẽ. Tiếng thở của bọn họ ngày càng "ồ ồ", tựa như một ngọn hoả diễm đang âm thầm bộc phát!
- Nói cho ta biết, các ngươi sợ sao?
- Không sợ!
- Nhiệt huyết của các ngươi còn chảy sao? Sôi trào sao?
- Dạ!
- Các ngươi có muốn thành ma quỷ điên cuồng sao?
- Có!
- Các ngươi có dám điên cuồng chém giết một vạn đại quân Man Việt sao?
- Dám!
- Các ngươi có thể trong bốn canh giờ chạy được năm nghìn km, tới bên ngoài Âm Phong hạp cốc sao?
- Có thể!
- Tốt!
Sở Nam kích thích sĩ khí một ngàn người tới cùng, sau đó quay đầu lại hỏi Vu Mã quân sư một câu.
- Quân sư, nguyên thạch, đan dược của chúng ta còn có bao nhiêu?
- Năm ngàn hạ phẩm nguyên thạch, đan dược cấp ba Bổ nguyên đan, Bổ huyết đan, Thể lực đan hai nghìn viên...
Vu Mã Dã lập tức trả lời, Sở Nam nói tiếp:
- Lập tức phân phát cho toàn bộ binh sĩ!
- Rõ, tướng quân!
Vu Mã Dã lĩnh mệnh, gọi mười Bách phu trưởng tới rồi giao số đan dược, nguyên thạch cho họ để họ phân phát cho chúng binh sĩ. Nhân cơ hội này, Sở Nam nói:
- Đan dược người nào cũng phải có, không cần lưu lại cho ta viên nào, nguyên thạch cũng không được lưu lại cho người nhà, tất cả phải mang theo! Ta không có yêu cầu gì cao cả, ta chỉ yêu cầu các ngươi, một người phải giết được hơn mười người, địch quân không tới vạn người nhưng ta lại cảm thấy một vạn người còn chưa đủ!
Nghe Sở Nam nói thế, những binh sĩ kia nhiệt huyết vốn đã được hắn kích khởi, cuồng vọng vô cùng, càng ngày càng không để đại quân Man Việt kia đặt trong mắt rồi, rốt rít nói:
- Đúng, tướng quân nói không sai! Một vạn địch nhân sao đủ dùng? Ta một mình cũng muốn giết ba, năm mươi tên, phải ít nhất ba, năm vạn Man Việt đại quân mới đủ a!
Tất cả đều điên cuồng, bao gồm cả Dịch Uy Phong, Vu Mã quân sư, kể cả Vân Phi. Vân Phi nhìn một ngàn người này, trong lòng dâng lên ngàn vạn suy nghĩ.
"Nếu như bọn họ lúc trước là một đám cừu non thì giờ đây bọn họ chả khác gì một đám sư tử mạnh mẽ, là một đám mãnh hổ. Đã vậy, tên Sở Nam kia là cái gì?"
Ngoài dự đoán của mọi người chính là, trong lòng Vân Phi không thể tìm ra được cho mình một cái hình tượng nào để miêu tả!
- Nói cho ta biết, các ngươi có lòng tin sống sót sao?
- Có!
- Không chỉ đơn giản là lòng tin mà là các ngươi phải sống sót! Bắt đầu từ lúc này, ai cũng không được nói chuyện, không được phép tiết lộ sát khí, không cho phép các ngươi hao phí một điểm nguyên lực nào, ngay cả nước miếng cũng được nhổ ra! Điều các ngươi cần làm lúc này đó chính là cắn chặt răng lại cho ta, liều mạng lên đường!
Sở Nam sau mấy cái "không cho phép" xong thì một ngàn quân liền tĩnh lặng như tờ, Sở Nam lại nói:
- Chia làm mười đội, mỗi Bách phu trưởng mang tốt lính của mình, chúng ta sẽ đem trận này thành một cuộc huấn luyện, đội thứ nhất tới Âm phong hạp sẽ được ưu tiên chọn chiến lợi phẩm, đội cuối cùng tới phải đem toàn bộ chiến trận từ đầu tới đuôi luyện lại một trăm lần!
Một câu vừa dứt, lòng tranh hùng trong mười đội lập tức bộc phát, nhất là dưới cái "một trăm lần" kia không khỏi khiến bọn hắn kinh hồn táng đảm.
Vu Mã quân sư nhìn Sở Nam mà cảm thấy vui mừng.
"Xem ra Vũ Mục Binh Lược của ta quả nhiên không có giao cho nhầm người!"
Lúc vui mừng, Vu Mã quân sư còn không quên cảm phục một chút, đối với Vũ Mục binh lược hắn coi như quen thuộc cực kỳ, cũng biết bên trong có một phương pháp khích lệ tinh thần, nhưng hắn tuyệt đối không thể nói ra được những lời của Sở Nam, hết thảy đều làm không được như Sở Nam hiện tại.
"Đây chính là cái gọi là "mị lực nhân cách" sao?"
Trong lòng tự khen ngợi một câu, Vu Mã Dã nhất thời nhớ lại cảnh tượng bị hắn ngược đãi, lập tức phủ quyết ngay, nói:
- Không đúng, hắn là yêu nghiệt, yêu nghiệt tự nhiên sẽ có thủ đoạn yêu nghiệt!
- Xuất ~ quân!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT