Hoàn toàn không thể ngăn được mười vạn đại quân Đại Khánh quốc!

Tựa như dao cắt vào giấy, một đường quét qua, chỉ tích tắc nơi nào đại quân Đại Khánh quốc đi qua thì tất cả mọi thứ đều phi hôi yên diệt, gặp núi phá núi, gặp sông lấp sông, gặp lửa lửa tắt!

Chỉ một lát sau, mười vạn đại quân Man Việt liền sụp đổ!

Trận thứ mười tám, Vu Mã Dã đại bại, Sở Nam thắng!

Sở Nam thắng không chỉ là thắng trên sa bàn thôi diễn mà kinh mạch thông đạo mà hắn khổ công tìm kiếm rốt cục đã dùng trận pháp biến đổi mà thành công thôi diễn ra cái Thông thiên kinh mạch kia!

Sở Nam cười cười, Vu Mã quân sư trầm mặc một lát, nói:

- Yêu nghiệt, mười phần yêu nghiệt!

- Ta thích cái danh hiệu này!

Sở Nam trả lời một câu, lại nói:

- Quân sư, chúng ta đấu lại!

- Đấu nữa?

Vu Mã Dã chợt nhảy dựng lên, hét lớn:

- Ngươi cho ta là thằng ngu à? Ngươi ngược đãi ta mười tám trận liên tiếp còn chưa đủ sao, còn muốn nữa sao?

Dưới tình thế cấp bách, Vu Mã quân sư hét to một tiếng khiến ngàn người ngoài kia cũng nghe hoàn toàn rõ ràng, cả đám binh sĩ đang không thoải mái vì huấn luyện ma quỷ thì nhất thời ngạc nhiên mà yên lặng như tờ, trong lòng chỉ loé lên một câu hỏi:

"Mười tám trận? Vu Mã quân sự bị ngược đãi mười tám trận liên tiếp?"

Vân Phi cũng rất kinh ngạc, đồng thời trong đôi mắt loé lên tia sáng kích động, còn Tiểu Thuý kia lại nói:

- Có thật không vậy? Sở Nam làm sao có thể thắng được Vu Mã quân sư mười tám trận?

Nói thì nói như vậy nhưng trong giọng nói của nàng lại lộ ra đầy vẻ không tin.

Vu Mã quân sư mắt thấy ngàn quân đều nhìn về phía hắn thì hắn không khỏi hô lớn một câu:

- Nhìn cái gì, có phải hay không các ngươi đã nghỉ ngơi đủ rồi? Nghỉ ngơi đủ rồi thì lập tức huấn luyện ngay cho ta, bộ thứ nhất Phương viên trận, bộ thứ hai Câu hình trận, bộ thứ ba Truỳ hình trận, vẫn như cũ, tất cả không ngừng thay đổi trận hình, ai dám lười biếng thì cứ theo quân pháp mà xử trí!

- Ti~!

Nhìn Vu Mã quân sư nổi đoá, một ngàn quân sĩ không khỏi hít một hơi lạnh, bọn hắn sợ không phải vì câu Vu Mã quân sư vừa nói mà Sở Nam, bọn họ nghĩ:

"Sở tướng quân rốt trận đối với Vu Mã quân sư làm cái gì? Sao lại có thể biến một vị quân sư hoà ái cho tới bây giờ đều là cười ha hả thành như vậy."

Nghi vấn như vậy nhưng tất cả mọi người không hẹn đều cấp cho mình một cái cảnh báo.

"Nhất định không nên chọc tới Sở tướng quân, nếu không mình bị điên lúc nào cũng không biết!"

Tức thì, cả đám vội vàng thi hành mệnh lệnh ngay.

Sau khi Vu Mã Dã rống to một câu kia xong giật mình tỉnh ngộ nhìn về phía hai người Vân Phi, trong lòng không khỏi hối hận môt trận, hai người này sao có thể đối đãi được như vậy chứ, nhưng khi nhìn thấy Vân Phi lắc lắc đầu thì Vu Mã quân sư không khỏi thờ phào nhẹn nhõm.

- Cũng là ngươi, thiếu chút nữa để cho ta phạm vào sai lầm lớn!

Vu Mã quân sư hướng Sở Nam rống lên một câu.

Sở Nam chỉ lơ đễnh cười, nói:

- Quân sư, thêm một ván nữa chứ, thế nào?

- Thiệt muốn tiếp?

Sở Nam gật gật đầu.

- Tốt, ta liền cùng ngươi chơi, ta cũng không tin, ta... ta...

Vu Mã quân sư rất là kích động mà ngồi xuống, lần nữa di động cờ xí, lại tiếp tục khởi phát tiến công. Sở Nam cũng di động cờ xí màu đỏ, trong đầu hiện ra Địa Cương Nam Đẩu trận, Ngũ Hành trận, Đại Tứ Tượng trận, Nhất Thuỷ trận,...

Sở Nam thật ra muốn một hơi đem kinh mạch tầng thứ tư, tầng thứ năm Thương Sơn bí quyết diễn luyện ra, chỉ tiếc là mười vạn đại quân không đủ để hắn thôi diễn, phải dùng sa bàn lớn hơn mới được.

Cho nên, Sở Nam thôi diễn kia chỉ là hắn xem xem có thể tính toán ra không mà thôi!

Trận thứ mười chín, Sở Nam thắng, đệ thất kinh mạch Thiên Hành Cửu Đạp được thôi diễn ra!

Trận thứ hai mươi, Sở Nam thắng, kinh mạch tầng thứ tư Huyễn Ảnh bị thôi diễn ra.

Trận thứ hai mốt, Sở Nam thắng, kinh mạch trung đoạn Thiên Nhai Chỉ Xích thoáng hiện rõ ràng!

...

Vu Mã quân sư gần như hộc máu tới nơi, đối mặt với Sở Nam thành khẩn chí cực, ánh mắt như chỉ cầu đánh lại một ván nhưng lại lắc đầu không ngừng, tay chân khua khắng hết sức, nói thẳng:

- Đừng tới, đừng tới! Đánh chết ta ta cũng không cùng ngươi tiến hành sa bàn thôi diễn lần nữa! Quá đả kích đi, cùng ngươi đánh nữa là ta liền hộc máu mà chết mất!

Vu Mã quân sư trắng mắt cùng Sở Nam tái chiến, vốn dĩ muốn từ trong chiến đấu học tập kinh nghiệm nhưng Vu Mã quân sư đã không còn chịu nổi được cái loại hành hạ này, Vu Mã Dã cảm giác như bản thân không phải đang cùng một người nào đó chiến đấu mà là mười người, trăm người, thậm chí là cả ngàn người!

Cảm giác như vậy thật là rất quái dị, nhưng cũng tồn tại rất là chân thực!

- Ta đây làm sao bây giờ?

Sở Nam vô tội nhìn Vu Mã quân sư, tim gan Vu Mã quân sư đã lạnh ngắt rồi nhưng trong lòng lại tự nói với bản thân rằng:

"Tuyệt đối không đáp ứng hắn, tuyệt đối không thể..."

Nhưng, Vu Mã Dã thầm nhủ như vậy nhưng tỏng đầu cũng hiện ra một khuôn mặt.

Vu Mã Dã sợ mình chịu không nổi cám dỗ nữa mà đáp ứng hắn đấu tiếp trận nữa, trực tiếp đem sa bàn ném cho Sở Nam, nói:

- Muốn chết, một mình ngươi đi mà chơi đi!

Sở Nam ngạc nhiên, nói:

- Một người chơi như thế nào được?

- Một người sao không thể chơi được chứ?

Vu Mã quân sư kích động phản bác:

- Ngươi có thể tay trái sử kiếm, ta phải dùng đao, kiếm tay trái trảm, đao tay phải phách thì ngươi không thể tay trái Đại Khánh quân, tay phải Man Việt quân sao?

Nói xong, Vu Mã quân sư liền phủi đít đi thẳng, khi đến trước mặt đám binh sĩ thì hung hăng bắt bọn hắn huấn luyện. Một ngàn quân sĩ nhìn gương mặt phát đen của quân sư, trong lòng không khỏi hô to một tiếng:

"Xong, xong rồi! Cừu non hoá sói rồi!"

Mà Sở Nam cũng ngây ngốc ngồi tại chỗ, tay cầm sa bàn trong đầu không ngừng nghĩ tới câu nói kia của Vu Mã quân sư, sau một hồi lâu thì mới lẩm bẩm một câu:

- Không tệ, một người cũng có thể chơi được, tay trái chơi với tay phải...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play