Thì ra lúc Phú Sơn nghe thấy câu nói kia, không chỉ phun hớp trà thứ ba ra ngoài, mà còn bị hỏa khí công tâm, hộc ra máu tươi, trong mắt Phú Sơn đầy phẫn nộ nhìn hai người kia, quát:
- Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Kể từ đầu đến đuôi một lần cho ta, nói không rõ ràng thì hai người các ngươi…
Thoáng dừng một lát, Phú Sơn lạnh lùng thốt:
- Cũng đừng nghĩ đến chuyện sống tiếp nữa!
Lúc Phú Sơn nghe hai tên thủ hạ kể xong, nhất thời biến thành một pho tượng, đứng bất động tại chỗ, trong đầu nổ ầm, khẽ thì thào:
- Xong rồi, xong rồi, hắn đến rồi, hắn thật sự đến rồi…
Phú Sơn đương nhiên biết “không hài lòng” trong hai câu nói đó đại biểu cho cái gì, có ý nghĩa như thế nào, hoảng hốt nghĩ:
- Hắn không hài lòng thì ta phải chết, bây giờ hắn muốn ta chết thì ta căn bản không thể phản kháng…
Hai người kia thấy vậy, trực giác cảm thấy bất diệu.
Sau nửa ngày, Phú Sơn rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, bước dài về trước một bước, trực tiếp vung ra hai cái tát, “bốp bốp” hai tiếng, trên mặt hai người đều có dấu năm ngón tay hồng hồng, hai người giống như hòa thượng sờ sầu (*), nhưng đều không dám hỏi thăm, Phú Sơn rống lên:
- Nuôi không hai người các ngươi rồi, nếu lão tử mà chết thì các ngươi cũng đừng hòng sống yên ổn.
(*) suy nghĩ theo cách của người khác, nên không hiểu gì.
Lúc này, hai người cuối cùng cũng nhớ đều lời cảnh cáo của Lăng Yên Lan: “Đừng tự làm mình mất mạng!”
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh lên cho lão tử, dùng tốc độ nhanh nhất đến Thanh thành!
Phú Sơn lúc này đã phát cuồng rồi, hắn hét lên:
- Nếu Lăng Yên Lan đến mà ta còn chưa đến… ta… chỉ e là… dữ nhiều lành ít rồi…
Trong lòng hai người không dám có chút phàn nàn, càng không dám lên tiếng, vội vàng theo lời Phú Sơn mà làm, trong đầu Phú Sơn không ngừng nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nhớ lại tình huống lúc trước, chủ nhân không chút lưu tình mà đem toàn bộ môn nhân Cực Lạc Cung giết sạch.
Nghĩ đến một màn đó, Phú Sơn cảm thấy thiếu tự tin hẳn, thầm nghĩ:
- Lần này vũ kỹ vỗ mông ngựa liệu còn tác dụng không?
Một phút sau, Phú Sơn rốt cuộc cũng lên đường, như tia chớp phóng thẳng đến Thanh thành, trên mặt hắn đều là vẻ u sầu, miệng không ngừng thúc giục:
- Nhanh lên, nhanh lên, nhanh nữa lên…
o0o
Mà lúc này, Lăng Yên Lan đã đứng trước cửa Thanh thành, kích động không thôi, Mai Lai Tiếu tất nhiên biết rõ Lăng Yên Lan chính là nhân vật cấp cao trong Thiên Hạ Thương Hội, biết nàng thân phận khá cao cho nên vội vàng tiến lên hành lễ, mà Lăng Yên Lan thì căn bản không để ý đến hắn, gạt hắn qua một bên, nhanh chóng chạy đến trước mặt Sở Nam, đang chuẩn bị hành lễ thì bị Sở Nam cản lại, Lăng Yên Lan cũng đem một tiếng “công tử” nuốt trở về.
Sở Nam chỉ nhìn thấy một mình Lăng Yên Lan đến, còn thân ảnh Phú Sơn lại không thấy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, nói:
- Tốt lắm, tốt lắm…
Sau đó mới phân phó Lăng Yên Lan:
- Những chuyện khác, trước hết không cần nói, bây giờ quan trọng nhất là vào thành một một chỗ để nghỉ ngơi.
Sở Nam dẫn đệ tử Huyền Băng Môn một đường bôn ba, đối phó cường đạo trên đường, còn phải đề phòng Thiên Nhất Tông đuổi giết, lúc này tinh thần và thể lực đều tiêu hao trầm trọng, cho nên việc quan trọng nhất bây giờ chính là nghỉ ngơi thật tốt.
- Vâng.
Lăng Yên Lan lên tiếng, nhìn khắp bốn phía, không để ý đám Đạp Vân Mã đang quỳ trên đất, trực tiếp đi đến trước mặt Lâm Tử Trùng, nói:
- Lâm tướng quân, có ta bảo đảm, các nàng vào thành chắc không vấn đề gì chứ?
- Có Lăng tiểu thư bảo đảo đảm, đương nhiên không vấn đề rồi.
Lâm Tử Trùng cũng biết thân phận của Lăng Yên Lan, cho nên hắn gọi nàng là tiểu thư chứ không phải chưởng quỹ. Lâm Tử Trùng nhìn về phía Sở Nam, trong lòng càng thêm nghi hoặc và sợ hãi, thầm nghĩ:
- Có thể được Lăng tiểu thư dốc sức đến đây, người này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Hơn nữa, thái độ của Lăng tiểu thư vừa rồi giống như là của tỳ nữ với chủ nhân vậy. Thế nhưng, Phú Sơn tại sao lại không đến…
Mặc dù nghi vấn, nhưng Lâm Tử Trùng cũng biết đây không phải là chuyện mà hắn muốn là có thể hỏi. Đang lúc Lâm Tử Trùng đang hoài nghi thân phận của Sở Nam, thì đám người Diệu Âm lại càng kính nể Sở Nam hơn, không ngờ ở địa phận của Đại Khánh Quốc mà vẫn có năng lượng lớn như vậy.
Lăng Yên Lan đi đến chỗ Mai Lai Tiếu, nói với hắn:
- Lập tức đem toàn bộ gian phong trong thương hội sắp xếp, nếu như có gì thiếu sót, quy củ của thương hội, hẳn Mai chưởng quỹ đã biết rõ.
Mai Lai Tiếu ngạc nhiên, hắn biết Lăng Yên Lan đã lâu, nhưng chưa bao giờ thấy nàng dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với hắn, từ ngữ khí của nàng bây giờ, chỉ có thể nói lên một chuyện, đó là thân phận của người kia tuyệt đối không nhỏ, đặc biệt là đối với Thiên Hạ Thương Hội.
- Chúng ta vào thành thôi.
Sở Nam dẫn theo đệ tử Huyền Băng Môn đi vào trong thành, tên binh sĩ thủ thành Tào Duy Quý cũng cung kính đứng sang một bên, eo lưng gập xuống một góc chín mươi độ, hai tỷ muội Hề Hề đi ngang qua hắn đều hừ lạnh một tiếng.
Đợi sau khi Sở Nam đi xa, đám Đạp Vân Mã đang quỳ trên mặt đất vẫn không dám đứng lên, mặc cho chủ nhân bọn chúng kéo đẩy như thế nào cũng không được, Lâm Tử Trùng bỏ qua tọa kỵ, dùng tốc độ nhanh nhất xông vào thành, hắn muốn đem tin tức này truyền đi.
o0o
Cặp mắt trong chỗ tối sau khi đi theo đám người Sở Nam đến địa điểm của Thiên Hạ Thương Hội thì cấp tốc trở về, đem tất cả những điều đã nhìn thấy hồi báo, người trẻ tuổi nghe xong, lập tức thốt lên ba tiếng “có ý tứ”, sau đó lại ra lệnh hắn tiếp tục giám thị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT