Trang Bất Chu đáp xuống trên quan tài thủy tinh, vừa hạ xuống, thần tình trên mặt liền có chút động dung, bởi vì hắn cảm thấy trong không trung có một cỗ năng lượng khiến hắn tâm kinh.

Xem xét bốn phía, Sở Nam thấy một tòa băng điêu hung thú khổng lồ không thể thu vào nhẫn trữ vật, sau khi đảo mắt nhìn vài lần, Trang Bất Chu vung tay lên, không ngờ đã đem băng điêu cực lớn này thu vào trong người.

Nếu Sở Nam nhìn thấy một màn như vậy, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến tột độ, kinh ngạc là vì không ngờ nhẫn trữ vật của Trang Bất Chu lại có không gian rộng lớn như vậy.

Trang Bất Chu đưa mắt nhìn thông đạo rồi lên tiếng, âm thanh lạnh lùng:

- Còn có thể chạy thoát sao?

Lập tức, Trang Bất Chu đuổi theo thông đạo mà vừa rồi Lạc Tiêm Nhi và Sở Nam đã đi qua, đối với những rào cản bằng huyền băng, Trang Bất Chu chỉ tùy ý đánh ra vài quyền liền đem tất cả những huyền băng đó phá thành mảnh vụn, giống như mỗi một quyền đều ẩn chứa lực lượng như sơn nhạc.

Tiếng ầm ầm vang lên, từ trong băng lộ truyền ra, truyền đến băng mộ lăng viên (nghĩa trang)…

Lạc Tiêm Nhi và Sở Nam đang đứng trước băng mộ lăng viên, Lạc Tiêm Nhi còn đang giúp Sở Nam thu băng điêu, đúng lúc đó, Lạc Tiêm Nhi rốt cuộc cũng kiến được “không ít” trong lời “đoạt được không ít” mà Sở Nam nói là như thế nào, Lạc Tiêm Nhi ít nhất đã cầm trong tay 50 chiến nhẫn trữ vật rồi.

Sau khi đi vào trong băng mộ lăng viên, Sở Nam liền đem mục tiêu đặt trên ngươi Thiết Thương Hùng, Sở Nam nhảy lên ngồi trên vai Thiết Thương Hùng, hắn không phá hỏng băng điêu, hắn không biết những băng điêu này đã tồn tại bao lâu, sợ rằng sau khi phá hỏng băng điêu thì sẽ tổn thất tử khí bên trong.

Sở Nam cẩn thận từng chút đưa tay tiến vào trong băng điêu, vừa tiến vào thăm dò, Sở Nam liền cảm thấy tử khí nồng đậm, mặc dù so với tử khí trong ý thức hải còn kém rất xa, nhưng so với tử khí ở thành Đông Nhạc mà nói thì mạnh hơn rất nhiều, so với tử khí ẩn chứa trong thanh đại đao quỷ dị kia còn đậm hơn.

Điên cuồng hấp thu tử khí, lại dùng dòng xoáy áp súc.

Trong quá trình thôn hấp và áp súc, Sở Nam cảm thấy những tử khí này dường như có chút bất đồng, ngoại trừ bởi vì niên đại càng lâu thì uy lực tử khí càng tăng ra, những tử khí này còn có một cỗ băng hàn chi lực, không khỏi thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ là bởi vì Huyền Băng Sơn sao?

Sở Nam cũng không có lập tức đem toàn bộ tử khí áp súc thành dịch tích, chỉ áp súc đến một thể tích nhất định, sau đó bao vây nó, tồn trữ ở kinh mạch trong thể nổi.

Trong chốc lát, Lạc Tiêm Nhi đã đem toàn bộ băng điêu trong băng mộ lăng viên thu hết, sau đó giao đống nhẫn trữ vật cho Sở Nam, Sở Nam tiếp lấy nhẫn trữ vật, hỏi:

- Lạc chưởng môn, ngươi biết Càn Khôn Tông của sư phụ không?

- Chưa từng nghe hắn nhắc qua.

Sở Nam có chút thất vọng, bởi vì hắn nghĩ rằng nếu sư phụ đã có Càn Khôn Tông thì khẳng định cũng sẽ có căn cứ tông phái. Đang nghĩ ngợi, Lạc Tiêm Nhi lại hỏi:

- Có lẽ nàng ta biết.

Lúc Lạc Tiêm Nhi nhắc đến “nàng ta”, thần sắc trở nên lạc lõng, Sở Nam vội vàng chuyển sang chuyện khác:

- Lạc chưởng môn, ta ở đây đoạn hậu, ngươi mau đi ra đi.

Lạc Tiêm Nhi lắc đầu, ánh mắt rất cố chấp.

- Lạc chưởng môn, ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, nhưng ta chỉ có một mình, mà ngươi còn có cả Huyền Băng Môn, ta không thể liên lụy toàn bộ Huyền Băng Môn được.

Sở Nam lại khuyên nữa, trong lòng Lạc Tiêm Nhi bắt đầu giằng co.

- Lạc chưởng môn hãy mang đệ tử Huyền Băng Môn xuất hải đi, dù sao cũng không phải là nơi thái bình gì, nếu như gặp được đám ngươi Tử Võ Hoàng, các ngươi có thể chiếu cố lẫn nhau.

Sở Nam nói một hồi, cho rằng Lạc Tiêm Nhi đã cân nhắc cẩn thận, nào biết Lạc Tiêm Nhi lại nói:

- Là ta khiến ngươi đến Huyền Băng Sơn, cho nên, ta không thể đi.

Sở Nam dở khóc dở cười nói:

- Lạc chưởng môn, ngươi muốn ta tới cũng là muốn tốt cho ta. Lại nói, cho dù ta không đến Thiên Nhất Sơn, Thiên Nhất Tông nhất định sẽ muốn trảm sát ta, rất nhanh sẽ tìm được ta.

Lạc Tiêm Nhi lắc đầu nói:

- Ngươi có thể thay đổi dung mạo, bây giờ tam quốc đại chiến, Thiên Nhất Tông muốn tìm ngươi cũng không phải dễ.

- Lạc chưởng môn, chuyến này đến Huyền Băng Sơn ta đã thu được rất nhiều chỗ tốt, thực lực tăng mạnh, cho nên, nếu như ta chỉ có một mình, dù không đánh lại tên họ Trang thì bỏ chạy cũng không vấn đề gì.

Sở Nam nói xong, Lạc Tiêm Nhi liền mở lớn mắt, đầy nghi vấn hỏi:

- Thật sao?

- Đương nhiên là thật.

Sở Nam kiên định nói, Lạc Tiêm Nhi vẫn bán tín bán nghi, cũng thực sự sợ bản thân trở thành vướng bận của Sở Nam, chuẩn bị xoay người rời đi. Thấy vậy, trong lòng Sở Nam mới thở phào một hơi, vừa rồi hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng hắn biết rõ, cho dù thực lực có gia tăng thì đối diện cường giả Võ Tôn, gặp phải kết quả gì cũng khó mà nói trước được. Cảnh giới Võ Tôn, ngay cả sư phụ Ma Đạo Tử của Sở Nam cũng chưa đạt tới.

- Bảo trọng!

Lạc Tiêm Nhi nói đến đây liền quay người rời đi, vừa bước ra ngoài một bước, băng mộ lăng viên liền vang lên một thanh âm:

- Lạc chưởng môn, lưu lại đi!

Thanh âm vừa vang lên, Sở Nam vội vàng quát:

- Lạc chưởng môn, đi mau, để ta ngăn hắn lại.

- Ngươi ngăn được lão phu sao?

Âm thanh vừa dứt, thân ảnh thấp bé phiêu phù trong không trung, đồng thời, một cái quyền ấn ập thẳng đến Sở Nam, ánh mắt Sở Nam thoáng co lại, hét lớn một tiếng:

- Cung Lực Quyền!

Song thủ Sở Nam nắm chặt thành quyền, hai đường kinh mạch Cung Lực Quyền ẩn chứa mười lăm lớp lực lượng dung hợp uy năng Xích dị thổ trong chớp mắt phóng xuất ra, nghênh đón quyền ấn.

Ầm…

Hai năm quyền của Sở Nam và quyền ấn va vào nhau.

Nhất thời, một cỗ uy năng vô cùng mãnh liệt thông qua hai nắm quyền tiến vào cơ thể Sở Nam, thân hình Sở Nam theo bản năng muốn thối lui, nhưng hắn lại thi triển trọng lực lên chính bản thân, nhưng không phải là tam bội trọng lực, mà là tứ bội trọng lực.

Dưới tứ bội trọng lực, hai chân Sở Nam cắm sâu vào băng điêu, cắm vào trong người Thiết Thương Hùng, nhưng có chút kỳ quái là thân thể Thiết Thương Hùng lại không nứt ra khi bị hai chân Sở Nam cắm vào.

Thế nhưng, giờ phút này Sở Nam đã không còn chú ý đến những chuyện này.

Bởi vì Sở Nam cưỡng ép đình chỉ thế lui mà khí huyết nhộn nhạo rất mạnh, khóe miệng Sở Nam chảy ra huyết dịch đỏ tươi, nhưng Sở Nam không để nó giọt xuống, trái lại nuốt ngược trở về, cùng Võ Tôn đối chiến, mỗi một giọt máu đều không thể lãng phí.

Lực lượng của quyền ấn vẫn còn tàn sát bừa bãi trong người Sở Nam, như muốn đem thân thể Sở Nam trướng bạo, nhưng thân thể Sở Nam thật sự cường hãn, chỉ thương tổn một chút chứ không nổ tung, cảm thấy tất cả điều này, trong lòng Sở Nam lại thầm nghĩ:

- Nếu như đổi lại là thân thể trước kia, cho dù không nổ tung thì cũng sẽ xuất hiện vết nứt, xem ra lúc ở trong quan tài thủy tinh, không chỉ tu vi tăng, thần niệm trở nên mạnh mẽ mà thân thể này cũng kiên cố hơn không ít.

Nghĩ đến đây, Sở Nam lại đem lực lượng quyền ấn nhập vào trong đan điền, không để cho cỗ uy năng này tiếp tục tàn phá, đan châu chậm rãi dung hợp cỗ uy năng này, trong quá trình dung hợp cỗ uy năng này, Sở Nam cảm thấy cỗ năng lượng thần bí kia chấn động rất mạnh, hiển nhiên trong quá trình dung hợp vừa rồi đã tác dụng lên cỗ uy năng thần bí đó.

Một kích này của Trang Bất Chu mặc dù không khiến Sở Nam bị thương hại trí mệnh, nhưng sắc mặt của hắn cũng trở thành trắng bệch.

- Thân thể không hư hại, ngay cả một vệt nứt cũng không có, cũng không thổ huyết.

Trang Bất Chu nhìn thấy tình huống của Sở Nam, có chút giật mình, trong lòng thầm nhủ:

- Xem ra thân thể của hắn so với lời đồn còn mạnh hơn vài phần.

- Lâm Vân, danh bất hư truyền, trẻ tuổi như vậy đã có tu vi như thế, thực lực này quả thật đáng được xưng là tuyệt thế thiên tài trong mấy ngàn năm qua!

Trang Bất Chu lẩm bẩm nói, Sở Nam đánh mắt cho Lạc Tiêm Nhi một cái, sau đó nhàn nhạt đáp:

- Cám ơn khích lệ!

Lạc Tiêm Nhi nhìn thấy Sở Nam ngăn cản được một kích của Trang Bất Chu, dường như cũng có chút tin tưởng lời của Sở Nam, lúc này không do dự nữa, liền quay người rời đi, thế nhưng, Lạc Tiêm Nhi lại cảm thấy thân thể như bị hãm sâu trong bùn lầy, căn bản không thể nhấc bước, thân thể cũng không nhúc nhích được.

- Lạc chưởng môn, lưu lại đi, không có lão phu đồng ý, ngươi làm sao có thể đi?

Âm thanh Trang Bất Chu truyền ra, Lạc Tiêm Nhi cũng đình chỉ phản kháng, trong mắt Sở Nam bắn ra hàn quang sắc bén, không ngừng thôn hấp tử khí.

Trang Bất Chu lại nói với Sở Nam:

- Một mình ngươi cũng đã tương đương với thiên quân vạn mã rồi!

- Chỉ vậy thôi sao?

Sở Nam dường như không cảm giác được bản thân đang gặp nguy hiểm, cười hỏi ngược lại.

Trang Bất Chu không tức giận mà gật đầu đồng ý, nói:

- Ngươi nói đúng, thành tựu của ngươi ngày sau tuyệt đối không chỉ dừng lại ở đây, rất có thể ngươi sẽ đạt đến một cảnh giới rất cao, tạo ra một đoạn truyền thuyết không ai có thể chạm đến.

- Ta cũng cho rằng như vậy.

Sở Nam không tranh động thủ trước, hắn cũng rất vui vẻ kéo dài thời gian, một bên suy nghĩ về hàm nghĩ những lời Trang Bất Chu nói, một bên âm thầm chuẩn bị, trong mỗi đường kinh mạch đều ẩn chứa lực lượng khổng lồ, ngay cả dòng xoáy dị Ngũ Hành cũng chuẩn bị xuất ra, chỉ cần vừa ra tay thì Sở Nam có thể cấp cho hắn một cái “kinh hỉ” to lớn.

Trang Bất Chu đang nói chợt đổi giọng:

- Thế nhưng…

- Nhưng sao?

- Tất cả những điều đó, phải có một điều kiện tiên quyết!

- Điều kiện tiên quyết gì?

- Sống được qua hôm nay.

Ngữ khí của Trang Bất Chu rất bình tĩnh, không nộ không cuồng không hỉ, sở dĩ hắn như vậy là bởi vì hắn có thực lực tuyệt đối, Lâm Vân Thần Khí Phái trong lòng bàn tay hắn, sinh tử chỉ trong một ý niệm.

Sở Nam nghe ra hàn ý trong những lời này, nhưng chỉ cười, hồn nhiên không để ý, chỉ nói:

- Ta không chỉ phải sống qua hôm nay mà còn phải sống về sau.

Trang Bất Chu lắc đầu nói:

- Không phải ngươi muốn sống là có thể sống được.

Sở Nam híp mắt lại nói:

- Lão già lùn, đừng có vòng vo nữa, ngươi hãy nói ra mục đích chính của ngươi đi.

Sở Nam nói xong gắt gao nhìn chằm chằm Trang Bất Chu, hy vọng từ bên trong thần sắc của Trang Bất Chu sẽ tìm ra chút phẫn nộ.

Thế nhưng, Trang Bất Chu ngay cả một chút phẫn nộ cũng không có, Trang Bất Chu vẫn bình tĩnh như cũ, bình tĩnh như một đầm nước.

Từ điểm này, Sở Nam có thể nhìn ra trận chiến này sẽ cực kỳ khó khăn, ba chữ “lão già lùn” này, bất kể là cường giả Võ Tôn nào thì cũng là một sự bất kính rất lớn, đủ khiến cường giả Võ Tôn không thoái mái, nhưng Trang Bất Chu lại không hề có cảm giác gì.

Trang Bất Chu nói:

- Ngươi quả nhiên thông minh, ngươi muốn sống sót thì phải gia nhập Thiên Nhất Tông, trở thành đệ tử chân truyền của lão phu!

- Nếu như ta nói không thì sao?

Sở Nam hỏi.

Trang Bất Chu cũng không để ý, phối hợp nói:

- Chỉ cần gia nhập Thiên Nhất Tông, kể từ bây giờ trở đi, ngươi chính là chưởng môn đời sau của Thiên Nhất Tông, chờ sau khi sư huynh của ta qua đời, Thiên Nhất Tông chính là của ngươi!

- Chỉ cần gia nhập Thiên Nhất Tông, từ giờ trở đi ngươi sẽ là chưởng môn đời sau của Thiên Nhất Tông, chờ sau khi ta và sư huynh qua đời, Thiên Nhất Tông sẽ là của ngươi!

Những lời này từ trong miệng Trang Bất Chu phát ra vang vọng trong băng mộ lăng viên, chấn động nội tâm Sở Nam và Lạc Tiêm Nhi.

Không gian dừng lại, âm thanh dừng lại, thời gian dừng lại.

Giống như những hung thú thoáng cái bị đông cứng thành băng điêu.

- Hít…

Lạc Tiêm Nhi hít vào một hơi lãnh khí, Thiên Nhất Tông lúc này mặc dù thanh danh không bằng lúc trước, thế nhưng cường thế mấy ngàn năm qua, uy danh sớm đã khắc sâu nhân tâm, bằng không thì Sở Nam cũng không cần làm nhiều chuyện như vậy chỉ vì muốn đánh vỡ tâm tín ngưỡng của võ giả Bắc Tề Quốc đối với Thiên Nhất Tông. Thiên Nhất Tông bây giờ ngày sau sẽ là của Lâm Vân, Lạc Tiêm Nhi đem ánh mắt tập trung lên người Sở Nam, mặc dù quyết tâm phản kháng Thiên Nhất Tông của Lâm Vân rất lớn, hơn nữa còn làm ra nhiều chuyện như vậy, thế nhưng, Lạc Tiêm Nhi vẫn còn có chút lo lắng, đối diện với hấp dẫn như vậy, liệu Lâm Vân có thể kháng cự được hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play