- Kim Thổ song thuộc tính.

Tử Mộng Nhân kinh ngạc bật thốt, địa vị của Sở Nam trong lòng nàng lập tức tăng lên không ít, một người có được thể chất song thuộc tính đối với một môn phái mà nói tuyệt đối có ý nghĩa vô cùng quan trọng, cũng giống như nàng, mặc dù ở trên có người nâng đỡ, nhưng có thể ở Thần Khí Phái muốn làm gì thì làm cũng còn bởi vì một nguyên nhân rất trọng yếu nữa, đó chính là nàng là Hỏa Mộc song thuộc tính.

Hơn nữa hành vi tu luyện liều mạng của Sở Nam lúc trước đã để lại trong lòng Tử Mộng Nhân ấn tượng sất sâu, sau đó lại nhìn thấy những hình ảnh này, trong lòng Tử Mộng Nhân bỗng nhiên dâng lên một loại tâm tình khó hiểu.

Sở Nam nhìn thấy vết kiếm kia thì lông mày mới giãn ra, khẽ lẩm bẩm:

- Quả nhiên là vậy, kích thứ hai khiến nguyên lực trong cơ thể ta còn rất ít, nhưng khi dung hòa hai loại nguyên lực thì uy lực lại càng lớn hơn!

- Thế nhưng, nếu vậy thì Khai Thiên thức thứ nhất có còn là Khai Thiên thức thứ nhất của sư phụ Kim Tuyệt hay không?

Sở Nam gãi đầu, hơi ngẩn người, lại lẩm bẩm:

- Mặc kệ, chỉ cần uy lực lớn là được!

Sau đó lại nói:

- Vẫn phải thực chiến thì mới có thể thuần thục được. Đúng rồi, nếu như có thể tiến vào cảnh giới kỳ diệu như vừa rồi thì nguyên lực sẽ nghe lời mà kích phát ra ngoài thân thể, chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?

Đang suy nghĩ thì Tử Mộng Nhân đã đi đến bên cạnh Sở Nam, hô lên:

- Này.

- Mộng Nhân…. Cô nương…. Ngươi tìm ta có chuyện gì không?

Lần trước Sở Nam gọi Mộng Nhân cô nương bị Tử Mộng Nhân trách mắng một phen, còn lần này Tử Mộng Nhân lại không để trong lòng, khẽ hỏi:

- Lâm Vân, Tam gia gia nhờ ta báo cho ngươi biết, ngươi hãy ở đây tu luyện cho tốt, Tam gia gia phải bế quan một thời gian ngắn.

- Bế quan?

Sở Nam cảm thấy dở khóc dờ cười.

Tử Mộng Nhân nhìn thấy bộ dạng của Sở Nam thì “phì” một tiếng bật cười, tiếng cười này cũng khiến cho sự khiếp sợ mà vừa rồi Sở Nam đem lại biến mất hoàn toàn, bản tính điêu ngoa lại khôi phục, hừ một tiếng nói:

- Thế nào? Lâm Vân, nhìn bộ dạng của ngươi dường như không muốn gặp ta thì phải?

- Nào có?

Sở Nam càng bất đắc dĩ hơn.

Tử Mộng Nhân hừ lạnh một tiếng nói:

- Lâm Vân, ta nói cho ngươi biết, Tam gia gia cũng đã nói là để ta khi dễ ngươi đấy.

Sở Nam quả thật bị Tử Mộng Nhân nói đến á khẩu, hắn kìm lòng không được nghĩ đến Nam Cung Linh Vân, thầm nghĩ:

- Nàng là nữ nhân như thế nào? Cũng tùy hứng như vậy sao?

Nhưng Sở Nam lập tức bác bỏ suy nghĩ này:

- Không, nàng hẳn phải rất ôn nhu.

- Lâm Vân, ngươi đang nghĩ đến ai vậy?

Âm thanh của Tử Mộng Nhân khiến Sở Nam từ trong hoài niệm tỉnh lại, thầm than giác quan của nữ nhân thật đáng sợ, bởi vậy liền nói lảng sang chuyện khác:

- Mộng Nhân cô nương, ta nghĩ đến ngươi….

Sở Nam vốn định cùng nàng đối chiến một phen, luyện tay một chút, thế nhưng lời vừa nói đến miệng thì đột nhiên nhớ đến những nơi chuyên dùng để so tài từ trong miệng Lữ Dương Minh, bởi vậy lập tức ngừng miệng.

- Ngươi nghĩ đến ta?

Trên mặt Tử Mộng Nhân nổi lên một tia đỏ ửng, bật chợt trong lòng muốn trêu ghẹo một phen, nhỏ giọng nói:

- Lâm Vân, ngươi tại sao lại nghĩ đến ta?

- Không phải…. Ta không nghĩ đến ngươi, ý của ta….

Khuôn mặt Tử Mộng Nhân lập tức càng đỏ hơn, lại hỏi:

- Là cái gì?

- Ngươi có thể dẫn ta đến nơi để tỷ thí được không?

Sở Nam vội vàng nói, đắc tội với một người mà sau lưng có chỗ dựa vững chắc như vậy thì không phải là điều sáng suốt.

- Luận bàn? Ngươi bây giờ là cảnh giới gì?

Sở Nam biết rõ đẳng cấp võ giả bây giờ căn bản không thích hợp với hắn, thoáng đánh giá một chút rồi nói:

- Sơ cấp Đại Võ Sư.

- Hừ.

Tử Mộng Nhân xoay người rời đi, nàng không tin Sở Nam chỉ là sơ cấp Đại Võ Sư, sơ cấp Đại Võ Sư có thể phát ra một chiêu như vừa rồi sao? Đồng thời trong lòng cũng có chút không phục, thầm nghĩ:

- Ta năm nay mới đột phá được sơ cấp Đại Võ Sư, Lâm Vân này thoạt nhìn có lẽ cũng không lớn hơn ta, thế nhưng rõ ràng còn lợi hại hơn ta, đúng là một thiên tài.

Tử Mộng Nhân rời đi, Sở Nam vẫn còn ngẩn người đứng tại chỗ, Tử Mộng Nhân xoay người lại nhìn thấy vậy thì không khỏi tức giận nói:

- Còn không theo ta?

- Đi đâu?

- Tên ngốc này, không phải ngươi muốn đi luận bàn sao? Ta dẫn ngươi đi luận bàn.

- À….

Sở Nam nghe vậy lập tức đi theo nàng.

Hai người một trước một sau đi đến nơi luận bàn của Đại Võ Sư, đến tầng thứ ba, người lui tới cũng tương đối nhiều, rất nhiều người nhìn thấy Tử Mộng Nhân đều cung kính kêu một tiếng đại tiểu thư, sau đó cực kỳ nhanh chóng tránh đi, giống như sợ ở cùng nàng lâu sẽ phát sinh tai nạn gì vậy.

Một đường đi thẳng, Sở Nam nghe được không ít tiếng nghị luận:

- Người kia là ai vậy? Dường như chưa từng gặp bao giờ.

- Ta cũng chưa từng gặp qua, theo sau đại tiểu thư như vậy hẳn đã chọc vào đại tiểu thư rồi.

- Vậy hắn thảm rồi….

Bọn hắn còn đang nhỏ giọng nghị luận thì Tử Mộng Nhân đột nhiên xoay người, nở nụ cười tươi rói với đám người kia:

- Các ngươi đang nói xấu gì bổn tiểu thư đấy?

- Đại tiểu thư, không có, không có đâu, chúng ta không có….

Mấy người lập tức phủ nhận.

- Làm như ta là tiểu hài nhi ba tuổi không bằng, dễ gạt ta vậy sao? Tất cả các ngươi đứng ở đây, không được phép nhúc nhích, chờ ta trở lại, nếu phát hiện thiếu đi kẻ nào thì cứ chờ xem bổn tiểu thư thu thập các ngươi thế nào đi.

Tử Mộng Nhân nói xong liền quay đầu bỏ đi, Sở Nam quay đầu lại nhìn những người kia vẻ mặt tái nhợt không dám di chuyển một chút thì thiếu chút nữa líu lưỡi, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ là một tiểu ma nữ?

- Đồ ngốc, ngươi cũng muốn đứng đấy sao?

Âm thanh của Tử Mộng Nhân lại vang lên, Sở Nam nghe vậy vội vàng đi tiếp, Tử Mộng Nhân đối với hành vi của Sở Nam tương đối hài lòng, chậm rãi nói:

- Đồ ngốc, sau này chỉ có ta mới có thể khi dễ ngươi, nếu ai dám khi dễ ngươi thì ngươi hãy nói ta biết.

- Đồ ngốc?

Sở Nam không hiểu bản thân mình từ lúc nào đã có thêm một cái ngoại hiệu.

Rất nhanh, Tử Mộng Nhân đã dẫn Sở Nam đến đài luận bàn, lúc này bên ngoài đài luận bàn đã vây quanh hơn ngàn người, cũng giống như trước, những người trông thấy Tử Mộng Nhân đi vào thì đều cung kính hô một tiếng “Đại tiểu thư”, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất nhường ra một con đường.

Sở Nam nhìn thấy tình huống này thì lại càng khắc sâu thêm hình tượng ma nữ Tử Mộng Nhân. Lúc này, trên đài có hai người đang tỷ thí, một bạch y công tử trong hai người tay cầm kiếm, phong độ nhẹ nhàng, nhìn thấy Tử Mộng Nhân thì ánh mắt lập tức sáng ngời, không hề sợ hãi giống như những người khác.

Bạch y công tử nhìn thấy Tử Mộng Nhân đến quan chiến thì thế công lập tức trở nên sắc bén, bảo kiếm trong tay càng phát ra từng đạo kiếm quang, đem hỏa diễm mà đối phương phóng ra đánh cho loạn bất thành hình, đánh đến đỡ trái hở phải, không có lực mà hoàn thủ, chỉ có thể không ngừng thối lui.

Bạch y công tử dồn đối phương đến biên của đài luận bàn thì tự phụ nói:

- Nhạc Chánh sư huynh, ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta, đi tu luyện thêm một năm nữa rồi chúng ta hãy luận bàn tiếp.

Người gọi là Nhạc Chánh hơi đỏ mặt một cách kỳ dị, hắn biết rõ muốn thắng Lăng Tiêu thì hy vọng vô cùng xa vời, nhưng lại không muốn cứ như vậy mà nhận thua, bèn trầm giọng nói:

- Lăng Tiêu sư đệ, ta còn một chiêu cuối cùng, nếu ngươi có thể tiếp được thì ta sẽ tâm phục khẩu phục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play