Sở Nam cũng không dừng tay, muốn thực hiện phương châm “thừa lúc ngươi bệnh mà lấy mạng ngươi”, lập tức thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích, phóng thẳng đến Quang Đầu Võ Đế, trong nháy mắt đã đến, song thủ ẩn chứa ba mươi lớp lực lượng của Sở Nam nện thẳng lên ngực Quang Đầu.

- Phịch…

Quang Đầu Võ Đế bị nện lún sâu vào trong đất, miệng thổ ra máu tươi, hắn cảm thấy xương sườn của mình đã bị gãy nát, hơn nữa, dưới sự công kích của Bát Nhã Dung Viêm và Canh Kim luyện dịch trong người, còn có Diệt Nguyên Minh Đằng bên ngoài công kích khiến hắn không biết phải làm gì.

Quang Đầu Võ Đế đã hoàn toàn sợ hãi, thế nhưng ý chí chiến đấu vẫn không biến mất, hắn muốn dẫn dụ Sở Nam vào trong đất để chiến đấu, còn không chờ hắn mở miệng khích tướng thì Sở Nam đã đến trước mặt hắn.

Đột nhiên nhìn thấy Sở Nam xuất hiện trước mặt, Quang Đầu kinh hãi không ngớt, há miệng nói:

- Ngươi…

Sở Nam trực tiếp vung quyền, không phải Cung Lực Quyền, chỉ dùng Lực Quyền, nhưng trong chớp mắt đánh ra vài trăm quyền, đánh khắp toàn thân Quang Đầu Võ Đế, Quang Đầu Võ Đế bị đánh đến không còn hình người, máu tươi từ khóe miệng hắn chảy ra như suối, Canh Kim luyện dịch cũng thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của hắn, huyết nhục trong người đã xuất hiện một lỗ máu màu đen…

Tu vi, chỉ còn một chút nữa là rớt khỏi cảnh giới Võ Đế, tụt xuống Võ Hoàng chi cảnh.

Mà Sở Nam còn đánh thêm một quyền cuối cùng, trực tiếp đánh Quang Đầu Võ Đế rơi xuống đất, ngay cả thanh Toái Tinh phủ cũng rơi xuống bên cạnh.

Sau khi hạ xuống đất, Sở Nam không thèm nhìn bộ dạng chật vật của Quang Đầu Võ Đế, thu hồi Diệt Nguyên Minh Đằng, thu luôn Canh Kim luyện dịch, Bát Nhã Dung Viêm và tam bội trọng lực, xoay người bỏ đi.

Quang Đầu Võ Đế lúc này đã phẫn nộ cùng cực rồi, hành động miệt thị và khuất nhục này so với đánh hắn đến mức không thể chống đỡ nổi càng khuất nhục thêm vnaj phần, Quang Đầu Võ Đế liều mạng đứng dậy, nắm chặt lấy Toái Tinh phủ, tụ tập toàn thân nguyên lực, nâng Toái Tinh Phủ lên cao, miệng hét lớn:

- Lâm Vân, lão tử còn chưa chết, chiến đấu còn chưa kết thúc, ngươi không thể đi!

- Ngươi đã chết rồi.

Quang Đầu Võ Đế gào thét, nhưng chỉ nghe thấy Sở Nam lạnh lùng nói một câu như vậy, vừa nghe xong, Quang Đầu Võ Đế liền sững sờ, hai mắt trở nên đỏ hồng, mắng chửi:

- Đánh rắm, lão tử không phải vẫn còn sống đây sao?

Lời này vừa dứt, Quang Đầu Võ Đế liền cảm thấy không đúng, âm thanh “rắc rắc rắc” vang lên, hắn còn đang suy nghĩ xem đây là âm thanh gì thì thân hình cao lớn của hắn đột nhiên tứ phân ngũ liệt, vỡ thành vô số mảnh…

Nguyên hạch và nhẫn trữ vật của Quang Đầu Võ Đế bắn ra, Sở Nam vẫy tay một cái, đem hai thứ thu vào trong tay, sau đó đạp không, thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích rời đi.

Quang Đầu Võ Đế từ đầu đã tính toán chuẩn xác hết thảy, nhưng hắn không tính chuẩn quá trình, càng không tính chuẩn kết quả.

Tu vi Võ Đế sơ cấp trước mặt Sở Nam quả thật không hề có lực hoàn thủ, một mực bị Sở Nam đánh giết, ngay cả vũ kỹ hoặc "Trường" của Võ Đế còn chưa kịp thi triển thì đã bị thủ đoạn lôi đình của Sở Nam trảm sát, thân thể nổ thành huyết khối, rơi lả tả trong không trung.

Nếu là lúc bình thường, Quang Đầu Võ Đế có thể còn sống lâu một chút, bởi vì Sở Nam muốn thể nghiệm "Trường" của hắn một chút, chỉ tiếc là Sở Nam lúc này cần nhất là thời gian, hắn muốn nhanh chóng đến bên cạnh Nam Cung Linh Vân.

Bởi vậy, tất cả mọi thứ ngáng đường Sở Nam đều sẽ bị hủy diệt.

o0o

Quang Đầu Võ Đế chết rồi, mệnh bài của hắn cũng vỡ nát, Tư Không Vân lúc này thật sự tức giận rồi, nhưng hắn không biểu hiện sự tức tối này ra, ngược lại tỉnh táo dị thường, hắn có chút hoài nghi không biết có phải Lâm Vân gây ra hay không, nếu như Lâm Vân thật sự trưởng thành nhanh như thế, vậy thì tuyệt đối không thể để hắn tiếp tục trưởng thành, phải dốc hết khả năng giết chết hắn. Nếu như không phải Lâm Vân giết, vậy thì khẳng định chính là lão phụ bên cạnh hắn, Tư Không Vân đối với thân phận của lão phụ cũng đã đoán ra đến bảy tám phần, hắn khẽ lẩm bẩm:

- Bất luận là ai, chỉ cần đối nghịch Thiên Nhất Tông thì đều phải chết không thể nghi ngờ!

Tư Không Vân lúc này tự nhiên biết chuyện giữa Liệt Phong và Nam Cung Linh Vân, biết Cảnh Trọng Minh muốn nhân dịp này dụ Lâm Vân đến giết, sau khi suy nghĩ sâu xa nửa ngày, Tư Không Vân liền hạ lệnh, gọi ba Võ Đế đã phân tán ba nơi bằng tốc độ nhanh nhất đuổi đến Nam Cung gia, bất kể phải trả giá gì cũng phải trảm sát bằng được Lâm Vân. Hơn nữa, Tư Không Vân còn từ trong bóng tối tập trung được 3000 đệ tử, lại tuyển chọn ra 7000 đệ tử Thiên Nhất Tông, tiếp đó thao luyện vài tháng, đạt đủ số lượng một vạn, cho bọn hắn pháp bảo phi hành, nhanh chóng đuổi đến Nam Cung gia.

Không chỉ vậy, Tư Không Vân còn ra lệnh, chỉ cần là võ giả tham dự đại lễ thành thân của Nam Cung Linh Vân và Liệt Phong đều phải đồng loạt ra tay trảm sát Lâm Vân, bất luận là kẻ nào trảm sát đều sẽ có trọng thưởng.

Tư Không Vân hao tốn nhiều khí lực như vậy, không chỉ vì muốn trảm sát Lâm Vân mà còn muốn trảm sát lão phụ kia. Ngoài ra, giải quyết chuyện mà tám đại Võ Hoàng lúc trước chưa làm xong, hắn khẽ thì thào:

- Nếu như Thần Khí Sơn đã hủy, vậy thì Huyền Băng Sơn, Vân La Sơn cũng không cần tồn tại, tất cả đều sẽ trở thành phân đà của Thiên Nhất Tông!

Sở Nam vẫn đang toàn lực đuổi đến Nam Cung gia, mà trên đường đi, bất luận là trên trời hay dưới mặt đất đều có thể nhìn thấy thân ảnh hướng về phía Nam Cung gia, Sở Nam thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích tốc độ cực nhanh, lướt qua mặt những người đó, bọn họ chỉ cảm thấy có một trận gió xẹt qua người, sau đó nhìn thấy một đạo thân ảnh mông lung, cuối cùng biến mất không chút dấu vết.

Một màn này khiến nhiều người chấn kinh, còn có người thở dài:

- Người vừa rồi là ai, tốc độ quả đáng sợ! Chỉ dựa vào tốc độ này, ta dám khẳng định, vị tiền bối đó chính là một cường giả Võ Đế!

Cũng có người khinh bỉ:

- Chỉ là có pháp bảo phi hành lợi hại thôi, có gì mà huênh hoang, nếu hắn không dùng pháp bảo, xem ca ca không bỏ xa hắn một vạn tám ngàn dặm mới là lạ.

Càng có người không phục, muốn đọ sức với Sở Nam một phen, đặc biệt là những người có pháp bảo phi hành trong tay thì càng đem pháp bảo thúc dục đến cực trí, đuổi theo Sở Nam. Mọi người nhìn thấy vậy, cảm giác như bị đùa bỡn, hiển nhiên cũng liều mạng gia tăng tốc độ đến cực điểm, muốn đuổi theo.

Trong đám người đọ tốc độ với Sở Nam, vừa vặn có một tên đệ tử tinh anh đến từ Thánh Hỏa Môn thuộc ba đại môn phái của Đại Khánh Quốc, mặc dù còn trẻ nhưng tu vi rất khó lường, chưa đến trăm tuổi đã là Võ Vương sơ cấp, nói là thiên tài cũng không ngoa chút nào, đương nhiên, vẫn không đủ để so sánh với Sở Nam.

Tên đệ tử Thánh Hỏa Môn này xuất hiện trong cảnh nội của Bắc Tề Quốc, một là để rèn luyện, hại là trên người có nhiệm vụ. Đến Bắc Tề Quốc không lâu, hắn liền vô tình bắt gặp một nữ tử dung mạo kinh diễm, lập tức xem nàng là người trời, cho rằng là bạn lữ suốt đời, liền không chút do dự triển khai thế công ác liệt, muốn công khai thu lấy phương tâm của thiếu nữ đó.

Tên đệ tử Thánh Hỏa Môn gọi là Mộc Thiếu Thu này vốn tưởng rằng dựa vào tu vi Võ Vương sơ cấp của mình truy cầu nữ tử thì quả thật dễ như trở bàn tay, nhưng nào ngờ nữ tử kia căn bản không để hắn vào mắt, luôn đối với hắn tuy gần mà xa cách.

Tâm lý nam nhân, càng không chiếm được thì càng muốn có được, Mộc Thiếu Thu đầy hứng thú, muốn nhìn thấy nụ cười của giai nhân, muốn biết tên của giai nhân, Mộc Thiếu Thu không hề từ bỏ cơ hội nào để có thể tiếp cận nữ tử, thuận tiện biểu hiện lực lượng của mình, để nàng biết thực lực của hắn cường đại như thế nào.

Thậm chí, Mộc Thiếu Thu còn nói khoác với nữ tử rằng:

- Tỷ, “Kiếm thuyền” này của ta tốc độ cực nhanh, không bằng người cùng ta đồng hành, ta bảo đảm không đến hai ngày có thể tới được Nam Cung gia.

Mộc Thiếu Thu vừa dứt lời thì thân ảnh Sở Nam liền lướt qua bên cạnh, Mộc Thiếu Thu và nữ tử đều cả kinh, khóe miệng nữ tử hơi động, hiếm khi nói với Mộc Thiếu Thu một câu:

- Ngươi nếu đuổi kịp người kia, ta sẽ cho ngươi biết tên của ta.

- Được.

Mộc Thiếu Thu nghe thấy lời này, không khỏi nóng máu, kích động không thôi, còn nói thêm:

- Tỷ, không bằng chúng ta cùng đồng hành?

Nữ tử nhíu mày một chút, sau đó giãn ra, đột nhiên nhẹ nhàng đáp xuống “Kiếm thuyền”, Mộc Thiếu Thu thấy nữ tử thật sự lên “Kiếm thuyền”, có chút thụ sủng nhược kinh (*), hưng phấn nói:

- Tỷ, người hãy xem xem ta đuổi kịp người kia như thế nào, thậm chí bỏ xa hắn.

(*) được sủng ái mà lo sợ.

Nữ tử không nói gì, Mộc Thiếu Thu đang muốn khởi động lại thấy phía sau có một đám người phô thiên lấp địa xông tới, từng đạo thân ảnh xẹt qua, tốc độ đều cực nhanh, Mộc Thiếu Thu có chút nghi hoặc, sau khi lên tiếng dò hỏi liền hiểu ra sự việc đều là từ thân ảnh phía trước mà ra. Nhất thời, hắn vốn là người nhiệt huyết sôi sục, thầm nghĩ:

- Xem ra hôm nay vận may của ta đã đến, ta không chỉ có thể bắt được phương tâm thiếu nữ mà còn có thể lập uy trước mặt đám võ giả Bắc Tề Quốc.

Nghĩ xong, Mộc Thiếu Thu vội vàng bỏ đầy thượng phẩm nguyên thạch vào “Kiếm thuyền”, sau đó vận chuyển nguyên lực, nhanh chóng đuổi về phía trước, những người phía sau Mộc Thiếu Thu nhìn thấy một màn này đều kinh hô:

- Lại là một kiện pháp bảo phi hành? Ngày thường pháp bảo phi hành đều là trăm năm khó thấy, vô cùng trân quý, hôm nay lại gặp không ít, hơn nữa phẩm cấp còn tương đối cao.

Còn có võ giả nhìn pháp bảo của Mộc Thiếu Thu mà trong mắt đầy vẻ tham lam, trong lòng đã đánh chủ ý, tất nhiên bọn hắn đánh chủ ý với Sở Nam.

Sở Nam không biết hắn bởi vì lo lắng cho Nam Cung Linh Vân mà gấp rút lên đường lại dẫn đến một tràng oanh động như vậy, thân ảnh hắn xuyên qua bạch vân. Còn Chúc Chi Vũ, hắn mặc dù là Võ Hoàng cao cấp, nhưng tốc độ lại có phần chậm chạp, bởi vì hắn vừa đi vừa thi triển “Dẫn Thú thuật”, càng ngày càng có nhiều ma thú gia nhập vào đội ngũ thú triều, đến lúc này đã có ít nhất năm sáu vạn ma thú…

Chúc Chi Vũ mặc dù gấp gáp lên đường, nhưng vẫn khiến không ít người chú ý, tất cả mọi người đều thảo luận phương hướng đám ma thú này di chuyển.

Mà Sở Nam sau khi trảm sát Quang Đầu Võ Đế, chỉ lấy nguyên thạch và nhẫn trữ vật của hắn, thanh Toái Tinh phủ rơi trên đất, lại vừa vặn là hướng mà mọi người muốn đến Nam Cung gia phải đi qua.

Kết quả, rất không may, Toái Tinh phủ bị vài người nhổ lên, Toái Tinh phủ là một kiện cực phẩm Tông Khí, mặc dù bọn hắn phần lớn không biết phẩm cấp của Toái Tinh phủ, nhưng đều biết Toái Tinh phủ không đơn giản, lập tức một tràng tranh đoạt máu tanh diễn ra, phạm vi tranh đoạt càng lúc càng lớn, nhân số cũng càng lúc càng nhiều, vô số đám võ giả đến Nam Cung gia hạ lễ đều quên đi mục đích chính của mình, tất cả đều toàn tâm toàn ý tranh đoạt Toái Tinh phủ, nhân số từ mấy chục người tăng lên đến vài trăm người, tiếp đó đến vài ngàn người, thậm chí là vài vạn người…

Ngay cả tám tên võ giả mà Sở Nam gặp qua ở bờ suối cũng gia nhập tràng tranh đoạt. Toái Tinh phủ vừa mới rơi vào tay một người, chưa kịp nắm chặt liền bị tấn công phô thiên lấp địa, sau đó lại đổi một người khác tái hiện tình cảnh này…

Hai ngày cuối cùng này, người đến đều có thực lực không thấp, thế nhưng lại vì một kiện pháp bảo Toái Tinh phủ mà dừng lại ở đây, ngay cả Tư Không Vân cũng không ngờ rằng kế hoạch uy hiếp tân khách tham gia trảm sát lại bị ảnh hưởng, cho nên số lượng cũng giảm nhiều. Mà người của Nam Cung gia lại càng nghi hoặc, tại sao hai ngày cuối cùng lại không thấy ai đến hạ lễ, những người có chút danh khí tại Bắc Tề Quốc đều không thấy đến.

Sở Nam cũng không biết rằng lần đầu tiên hắn quên dọn sạch chiến trường lại dẫn đến tràng cảnh huyết sát ngập trời như vậy…

Tốc độ của “Kiếm thuyền” quả nhiên đủ nhanh, rõ ràng có thể đuổi kịp thân ảnh của Sở Nam, thế nhưng chỉ là đuổi kịp chuỗi tàn ảnh của Sở Nam mà thôi, Mộc Thiếu Thu đuổi suốt một ngày vẫn không kịp Sở Nam, chỉ có thể nhìn thấy Sở Nam ở phía xa biến mất khỏi tầm mắt của mình, Mộc Thiếu Thu cảm thấy rất mất mặt, cũng không nịnh hót nữ tử nữa, ngược lại liều mạng đuổi theo, trong lòng thầm nghĩ:

- Dám khiến ta mất mặt trước mỹ nữ, chờ ta đuổi kịp ngươi, không giáo huấn ngươi một trận không được.

Trong mắt nữ tử ngược lại thoáng có chút kinh ngạc, nhưng ẩn giấu rất tốt, ngay cả Mộc Thiếu Thu cũng không phát hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play