Những lời này của Biên Phong Võ Đế là nói với Điền Võ Đế, Điền Võ Đế bị dung nham bao phủ lên trên mặt đất quả nhiên đứng dậy, toàn thân hắn đã bị cháy đen, giống như một khúc than củi, nhưng ánh mắt tràn ngập sự tham lam lại khẳng định rằng, hắn vẫn còn sống.

Ánh mắt tham lam của Điền Võ Đế không phải nhìn về phía Biên Phong Võ Đế, mà nhìn về phía Ánh Nhật Bỉ Hà, tay phải của hắn vẫn cầm chiếc búa, tay trái cầm lấy một thứ giống như một khúc xương, không ngừng thầm nghĩ:

- May mà có khúc xương này, nếu không đã trở thành một phần của dung nham rồi.

- Còn không động thủ? Lẽ nào ngươi đã quên những lời vừa nói?

Biên Phong Võ Đế lại hô lên giận dữ.

- Những lời vừa rồi?

Điền Võ Đế cười lớn.

- Ai còn nhớ chứ, ngươi cứ chầm chầm chơi đùa với Viêm Thạch Cơ, lão phu tin rằng, với bản lĩnh của ngươi nhất định có thể giết chết được Viêm Thạch Cơ.

- Qua cầu rút ván, nếu lão phu chết, ngươi có thể giết được Viêm Thạch Cơ sao?

- Đương nhiên rồi!

Điền Võ Đế tự tin nói, Biên Phong Võ Đế khẽ sững lại, cảm thấy Điền Võ Đế vẫn còn có điều gì đó chưa nói với hắn, không khỏi nghiến răng:

- Bỉ ổi!

- Lão phu nói rồi, ngươi trước mặt lão phu chỉ như một con kiến mà thôi, ngươi mau quên vậy sao?

Điền Võ Đế ha ha cười lớn, vẫn không ra tay tương trợ. Tuy lúc này là một cơ hội lớn, nhưng Điền Võ Đế lại muốn Biên Phong Võ Đế và Viêm Thạch Cơ lưỡng bại câu thương; lúc này nếu một mình đấu lại Viêm Thạch Cơ, Điền Võ Đế đã tin rằng hắn có thể giết được Viêm Thạch Cơ, bởi hắn biết nhược điểm của Viêm Thạch Cơ.

Nghĩ như vậy, Điền Võ Đế tà ác nói:

- Hay hưởng thụ đi, Viêm Thạch Cơ rất thù dai đấy.

Viêm Thạch Cơ tuy đã có trí khôn, nhưng sao có thể hiểu được sự hiểm ác của con người, ngay cả Sở Nam đang ngồi trong lòng ao dung nham cũng không khỏi không ngừng cảm thán, nhưng ba năm trải nghiệm đã khiến Sở Nam hiểu rõ bốn chữ “lòng người hiểm ác”, rồi thầm cười mỉa mai trong lòng:

- Đúng là lang và sói!

Do Biên Phong Võ Đế đã khoét một cái hố lớn trên bụng Viêm Thạch Cơ, bởi vậy Viêm Thạch Cơ thù hận Biên Phong Võ Đế nhiều hơn Điền Võ Đế rất nhiều, cũng bởi vậy, Viêm Thạch Cơ không thèm để ý tới Điền Võ Đế, chỉ muốn xé xác Biên Phong Võ Đế ra mà thôi.

Điền Võ Đế không đưa tay ra cứu, Biên Phong Võ Đế đương nhiên cũng không chịu ngồi chờ chết, nghiến răng mở một chiếc túi ra, ánh lửa lóe lên, một con hung thú còn lớn hơn cả Viêm Thạch Cơ đột nhiên xuất hiện.

Nhìn thấy vậy, nụ cười trên mặt Điền Võ Đế chợt tắt ngấm, kêu lên kinh hãi:

- Huyễn Chử Hỏa Thái Thú!

- Huyễn Chử Hỏa Thái Thú!

Điền Võ Đế kinh hô, sắc mặt đại biến, Biên Phong Võ Đế ánh mắt lạnh lùng, nhưng trong lòng lại thầm nghi hoặc:

- Người này rốt cuộc là ai? Sao lại biết nhiều như vậy?

Biên Phong Võ Đế là người của Thiên Nhất Tông, trong cấm địa của Thiên Nhất Tông

Lúc trước Biên Phong Võ Đế chưa thả Huyễn Chử Hỏa Thái Thú ra là để dành nó như quân át chủ bài cuối cùng để đối phó với cục diện khó lường trong tương lai, nhưng trong lúc này, hắn cũng không còn chờ đợi thêm được nữa, trước hết phải thoát khỏi sự vây khốn của Viêm Thạch Cơ rồi mới tính tiếp được.

Huyễn Chử Hỏa Thái Thú, trung phẩm hung thú cấp 10, thân thể còn to lớn hơn cả Viêm Thạch Cơ, đứng sừng sững như một quả đồi,lông da mượt mà, đặc biệt nhất là con mắt duy nhất.

Trong con mắt đó tràn ngập lửa, khiến người ta có cảm giác lửa ngùn ngụt ngút trời....

Huyễn Chử Hỏa Thái Thú vừa được thả ra, lông toàn thân lập tức bốc cháy, rồi toàn thân được lửa bao trùm lấy, Bàn Nhược Dung Viêm đương nhiên vẫn gây ra uy hiếp đối với Huyễn Chử Hỏa Thái Thú, nhưng Huyễn Chử Hỏa Thái Thú vẫn trực tiếp lao thẳng tới Viêm Thạch Cơ.

Viêm Thạch Cơ đang định xoay người đè lên bụng của Biên Phong Võ Đế, nhìn thấy một con hung thú còn to hơn mình đang chuẩn bị giẫm lên nó, Viêm Thạch Cơ càng giận giữ, miệng mở to, một đám dung nham phun lên con mắt duy nhất của Huyễn Chử Hỏa Thái Thú.

Huyễn Chử Hỏa Thái Thú gầm lên giận giữ, mắt nhắm lại, chân giẫm xuống, Viêm Thạch Cơ đột nhiên tung người lên, va mạnh vào người Huyễn Chử Hỏa Thái Thú, Huyễn Chử Hỏa Thái Thú bị đánh văng lại phía sau mấy bước, trên thân thể có tiếng xương gãy vang lên....

Viêm Thạch Cơ rời đi, Biên Phong Võ Đế nhân cơ hội chạy ra, khi hắn đang chuẩn bị đứng dậy, chiếc búa kia lại đột ngột đập xuống, Biên Phong Võ Đế gầm lên:

- Đánh lén lão phu, ngươi muốn chết.

Vừa gầm lên, Biên Phong Võ Đế vừa ném Tử Kim Bàn Long Tỏa Liên lên không trung, quấn lấy chiếc búa.

Bởi Biên Phong Võ Đế đã bị trọng thương, lại vội vàng ném ra nên Tử Kim Bàn Long Tỏa Liên chỉ ngăn được chiếc búa trong chốc lát liền bị đánh tan thành mấy khúc, nhân cơ hội đó, Biên Phong Võ Đế đứng dậy, vọt lên không trung, giận dữ nhìn Điền Võ Đế.

Điền Võ Đế thái độ bình thản, nói:

- Đúng là lão phu muốn giết ngươi.

Chủ ý lưỡng bại câu thương của Điền Võ Đế không thực hiện được, chỉ có thể nhân cơ hội khi Viêm Thạch Cơ và Huyễn Chử Hỏa Thái Thú đang đối đầu để giết Biên Phong Võ Đế, nếu không, kết cục cuối cùng của hắn sẽ vô cùng thê thảm.

Biên Phong Võ Đế nhìn thấy chiếc búa của Điền Võ Đế lại đập tới, lửa giận bốc lên, quát lớn:

- Huyễn Chử, dụ con súc sinh kia về phía ngươi đó.

Tiếng quát vừa vang lên, Huyễn Chử Hỏa Thái Thú đang không chút sợ chết định lao vào Viêm Thạch Cơ đột nhiên chạy vòng qua, chạy về phía Điền Võ Đế.

Nếu như Viêm Thạch Cơ chưa bị thương, Huyễn Chử Hỏa Thái Thú nhất định không thể chạy qua được, nhưng Viêm Thạch Cơ đang bị trọng thương, máu không ngừng chảy ra, ngay cả ruột cũng lòi cả ra ngoài, bởi vậy Huyễn Chử Hỏa Thái Thú mới có thể xông qua được.

Điền Võ Đế biến sắc, không ngờ Biên Phong Võ Đế đột nhiên lại ra chiêu đó.

Cả hai lúc này đã trở thành kẻ thù không đội trời chung, ngay cả việc hợp tác trên bề mặt như lúc trước cũng đã trở thành không thể nữa rồi.

Huyễn Chử Hỏa Thái Thú xông tới, Viêm Thạch Cơ cũng xông tới, bàn tay Biên Phong Võ Đế biến thành một ngọn hỏa đao chém xuống, khóe mắt Điền Võ Đế lóe lên vẻ lăng lệ, đem chiếc búa chém về phía Huyễn Chử Hỏa Thái Thú.

Biên Phong Võ Đế nhìn thấy vậy, tuy vô cùng đau xót nhưng cũng không có cách nào khác, vẻ đau xót thoáng hiện lên trong khóe mắt rồi nháy mắt biến thành vẻ lạnh lẽo, tốc độ của Huyễn Chử Hỏa Thái Thú vô cùng nhanh chóng, lớp lông trên người đột nhiên bắn về phía Điền Võ Đế, khi còn cách Điền Võ Đế khoảng năm mét liền nổ tung thành một đám lửa, tiếp tục bắn tới.

Nếu chỉ có một ngọn lửa thì quả thực không có gì ghê gớm, nhưng trước mắt lại là một rừng lửa dày đặc, nguyên lực của Điền Võ Đế đã không còn nhiều, quầng sáng phòng ngự đã trở nên lúc mờ lúc tỏ.

Hai tay Điền Võ Đế xoay chuyển, kéo đám lửa ngùn ngụt đó về cách phía mình ba mét, ở trong phạm vi ba mét đó, xuất hiện một dòng nước trong suốt, ngọn lửa vừa tiến vào trong liền xuất hiện những tiếng “xì xì”, rồi ngọn lửa bị dập tắt, giống như bị nước dập tắt, lại giống như bị đao chém tắt, không chỉ là ngọn lửa của Huyễn Chử Hỏa Thái Thú, ngay cả Bàn Nhược Dung Viêm cũng bị chém tắt.

Phạm vi ba mét này, chính là “trường” của Điền Võ Đế.

Lúc này, Sở Nam ở trong ao dung nham cũng đang thầm nghĩ:

- Huyễn Chử Hỏa Thái Thú? ở bên trên quả thực ngày càng náo nhiệt, xem ra quân át chủ bài của bọn chúng cũng đã dùng gần hết rồi, Viêm Thạch Cơ đã bị trọng thương, nếu không có gì bất ngờ, Viêm Thạch Cơ không còn khả năng lật ngược thế cờ rồi; không biết “trường” của hai gã kia là thứ gì, trong hai gã cuối cùng nhất định chỉ có một gã còn sống.......

Nghĩ như vậy, ánh mắt Sở Nam đột nhiên sáng lên:

- Nếu như thần niệm của ta không bị ảnh hưởng, có thể nhìn thấy bọn chúng có tướng mạo thế nào, lát nữa một kẻ trong đó bị tiêu diệt, ta thi triển Thần Hành Bách Biến, biến thành kẻ đó, đi ra ngoài có lẽ sẽ thu được hiệu quả bất ngờ, sau đó sẽ nhanh chóng ra tay...

Thực ra, Sở Nam lúc này, khuôn mặt đã bị biến dạng, tất cả đều do quá đau đớn, bởi dung nham của Bàn Nhược Dung Viêm đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của hắn, may mà hắn không chỉ luyện xương cốt mà lục phủ ngũ tạng cũng đã trải qua tầng thứ năm của “Càn Khôn Cửu Chuyển”, nếu không Sở Nam đã sớm bị lộ rồi.

Nhìn thấy động tác đó của Điền Võ Đế, ánh mắt Biên Phong Võ Đế trở nên ngoan độc:

- Thì ra “trường” của ngươi là như vậy, hừ, hãy xem lão phu phá “trường” của ngươi.

Trong khi nói, chiếc búa đã chuẩn bị đập lên con mắt duy nhất của Huyễn Chử Hỏa Thái Thú, Huyễn Chử Hỏa Thái Thú chỉ còn cách Điền Võ Đế chưa tới mười mét, còn ở phía sau năm mét, Viêm Thạch Cơ cũng đang vừa phun dung nham vừa lao tới.

Điền Võ Đế có đủ sự tự tin, trong phạm vi mười mét này có thể giết được Huyễn Chử Hỏa Thái Thú, tiếp đó lại dụ Viêm Thạch Cơ về phía Biên Phong Võ Đế, còn hắn sẽ nhân cơ hội Viêm Thạch Cơ và Biên Phong Võ Đế chém giết lẫn nhau để đoạt lấy Ánh Nhật Bỉ Hà. Tuy lúc này vẫn chưa phải lúc tốt nhất để đoạt lấy Ánh Nhật Bỉ Hà, nhưng sinh trưởng tới lúc này cũng đã đủ cho hắn dùng rồi. Sau khi lấy được, hắn sẽ nhanh chóng chạy trốn, sau khi thoát khỏi hang động sẽ phá hủy lối ra, chốn vùi tất cả bọn chúng ở trong đó.

Nhưng lúc này, Biên Phong Võ Đế lại đột nhiên vung tay ra, mang theo một cỗ bi phẫn, hô lớn:

- Nổ!

Điền Võ Đế nghe thấy Biên Phong Võ Đế hô lớn, trong lòng vô cùng nghi hoặc:

- Tử Kim Bàn Long Tỏa Liên của hắn đã bị hủy hết rồi, hắn còn có thứ gì có thể nổ được nữa?

Vừa nghĩ như vậy, ánh mắt của Điền Võ Đế liền nhìn lên người Huyễn Chử Hỏa Thái Thú, rồi đột nhiên hiểu ra, nhanh chóng lui lại.

Nhưng đáng tiếc, đã quá muộn.

“Ầm” một tiếng, Huyễn Chử Hỏa Thái Thú nổ tung, uy năng khủng khiếp tấn công về phía Điền Võ Đế, khiến cho “trường” của hắn bị nổ tan tành.

Huyễn Chử Hỏa Thái Thú nổ tung không chỉ ảnh hưởng tới Điền Võ Đế mà còn ảnh hưởng cả tới Viêm Thạch Cơ, cũng chính bởi mưu kế một tên hai đích này mà Biên Phong Võ Đế mới chấp nhận cho nổ tung Huyễn Chử Hỏa Thái Thú đã đi theo hắn mấy trăm năm nay.

Viêm Thạch Cơ bị ngã lộn mấy vòng, “rầm” một tiếng rơi bịch xuống đất, vết thương ở bụng càng trở nên lớn hơn, còn lan dần ra bốn xung quanh, do mất máu quá nhiều, Viêm Thạch Cơ cũng đã tới tình trạng cận kề hấp hối.

Đao Thủy Trường của Điền Võ Đế bị phá vỡ, thân thể bị thương càng nặng hơn, nguyên lực càng trở nên cạn kiệt, Biên Phong Võ Đế đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội đó, hỏa đao vô hình trong nháy mắt đã đâm vào lồng ngực Điền Võ Đế, Điền Võ Đế bị đâm đau đớn, ánh mắt lộ ra vẻ ngoan độc, định giơ tay ôm chặt lấy Biên Phong Võ Đế.

Biên Phong Võ Đế nhìn thấy ánh mắt đó, biết Điền Võ Đế có chủ ý gì, không dám có chút lơ là, giơ chân đạp mạnh Điền Võ Đế một cái, Điền Võ Đế không thể tự phát nổ, thân thể rơi vào trong ao dung nham.

“Rầm” một tiếng, bong bóng dung nham nổi lên, rồi thân thể Điền Võ Đế chìm dần xuống.

Biên Phong Võ Đế nhìn thấy thân thể Điền Võ Đế nhanh chóng chìm xuống dưới ao dung nham, không có chút hoài nghi gì, khẳng định chắc chắn hắn không còn có thể sống sót được liền thầm thở phào một cái, bởi hai chân đã bị đè nát nên đứng không vững, ngồi phịch xuống đất, miệng nở ra nục cười hung ác, lẩm bẩm:

- Muốn đấu với lão phu, ngươi còn kém xa, bây giờ tất cả đều là của lão phu, Bàn Nhược Dung Viêm là của lão phu, Ánh Nhật Bỉ Hà cũng là của lão phu....

Nói rồi, Biên Phong Võ Đế đưa mắt nhìn Viêm Thạch Cơ:

- Con hung thú Viêm Thạch Cơ cấp 11 này cũng là của lão phu....

- Nếu lão phu tu luyện trong này hai ba chục năm nhất định có thể đột phá lên cảnh giới trung cấp Võ Đế, nhưng còn tên Lâm Vân.... lão phu ở đây tu luyện, hay là đi truy sát Lâm Vân? Tranh đoạt chức vị phong chủ ngọn núi thứ sáu?

Một bên là tu vi, một bên là quyền lực!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play