Sở Nam không cho nổ tung chiếc đầu cuối cùng của con mãng xà mà hét lớn, quật ngã con mãng xà dài mười mấy trượng này giữa không trung, rồi dùng nó như một chiếc roi lớn quất về phía Việt Võ Đế.
Việt Võ Đế lúc này đã tới bước đường cùng, bởi một gã sát thần đang coi hắn như con mồi.
Mãng xà một đầu đánh lên người Việt Võ Đế, Việt Võ Đế bị đánh bay ra gần ngàn mét, thân thể còn chưa kịp dừng lại, một roi thứ hai của Sở Nam đã quất tới, lại đánh lên người hắn. Việt Võ Đế vô cùng tức giận, trong đầu lại chợt xuất hiện cánh Sở Nam nói hắn làm nô bộc, nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, Việt Võ Đế đã tự cảnh báo với chính mình tuyệt đối không thể chấp nhận, đây không chỉ là vấn đề tôn nghiêm của chính mình, mà bởi tổ chức kia khiến hắn càng cảm thấy khủng khiếp.
Sở Nam lại quất roi thứ ba ra, miệng nói:
- Thần phục ta, tha mạng cho ngươi.
Tử khí không chút khó khăn tràn vào cơ thể Việt Võ Đế, cách tâm mạch ngày càng gần, Việt Võ Đế đã ở ranh giới suy sụp, hắn nhìn thấy Sở Nam một quyền có thể đánh vỡ đầu của mãng xà ba đầu, có thể vô cùng dễ dàng dùng con mãng xà nặng mấy vạn cân do hắn dùng bí kỹ thi triển ra làm roi quất hắn thì sự suy sụp lại càng tới nhanh hơn.
Mỗi khi con mãng xà đó quất lên người, huyết nhục trên thân thể Việt Võ Đế lại mất đi một tảng lớn, xương cốt tan vỡ càng nhanh, nguyên lực khó khăn lắm mới ngưng tụ lại được cũng bị tiêu tán, khiến tử khí lan ra càng nhanh hơn.
Nhưng tất cả những điều đó mới chỉ là nỗi đau về thể xác.
Câu nói “thần phục ta, ta tha mạng cho” của Sở Nam càng khiến tinh thần của Việt Võ Đế bị giày vò hành hạ, câu nói này gần giống như câu nói của hắn lúc trước, thậm chí còn hơn cả câu nói của hắn, lúc trước hắn chỉ muốn Lâm Vân làm đồ đệ của hắn, còn lúc này Lâm Vân lại muốn hắn làm nô bộc.
Việt Võ Đế rất muốn ăn tươi nuốt sống Sở Nam, nhưng hắn lúc này đã như rơi vào tay kẻ khác, không thể biến sự phẫn nộ thành lực lượng. Đột nhiên, trong đầu Việt Võ Đế lóe lên một tia sáng, nhìn Sở Nam sắp quất mãng xà không đầu xuống người hắn, nói:
- Chỉ cần lão phu thần phục ngươi, ngươi sẽ tha mạng cho lão phu?
- Đương nhiên!
Sở Nam nghe thấy Việt Võ Đế nói như vậy thì khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, chỉ lớn tiếng nói ra hai tiếng đó, nhưng con mãng xà không đầu thì vẫn như trường kiếm vũ động trong không trung.
- Vậy ngươi muốn lão phu làm gì?
Khóe mắt Việt Võ Đế lộ ra quang mang khác lạ, rất chủ động nói ra câu đó. Sở Nam cười nói:
- Thứ nhất, giao một giọt tinh huyết của ngươi ra.
- Tinh huyết?
Việt Võ Đế khẽ sững người, không ngờ Sở Nam lại có yêu cầu như vậy.
- Sao? Không đưa sao? Không đưa thì tử khí sẽ phá nát thân thể ngươi, ngươi sẽ không còn cơ hội sống sót.
Sở Nam cười lạnh nói, Việt Võ Đế chợt rùng mình, khóe mi xuất hiện sự do dự.
Trong giây lát, Việt Võ Đế đã suy nghĩ thấu đáo, cứng cỏi nói:
- Được, lão phu giao tinh huyết cho ngươi, nhưng ngươi phải hứa với lão phu, chỉ cần lão phu giao tinh huyết cho ngươi, ngươi phải trả Tu Vi Chi Thụ lại cho lão phu....
- Điều này là đương nhiên, đối với người của ta, ta sẽ không để bọn chúng bị thiệt.
Sở Nam rất thẳng thắn đáp, Việt Võ Đế vung tay lên, lấy ra một giọt tinh huyết.
- Cho ngươi!
- Ném tới trước mặt ta!
Sở Nam thản nhiên nói, khiến khóe môi Việt Võ Đế khẽ mấp máy, nhưng rồi hắn lại nhanh chóng thể hiện ra dáng vẻ nhợt nhạt vô lực, rồi làm ra động tác ném giọt tinh huyết về phía Sở Nam, nhưng có lẽ do bị thương quá nặng, lực bất tòng tâm nên giọt tinh huyết chỉ ném ra cách hắn năm tấc, khóe miệng khẽ mấp máy nhưng lại không nói nên lời, nhưng ý là muốn Sở Nam tới lấy giọt tinh huyết đó.
Nhìn thấy vậy, Sở Nam ngửa mặt lên trời cười cuồng tiếu:
- Đường đường là một Võ Đế lại cam tâm làm nô bộc cho ta.
Nói rồi, hai tay đã nén ép mười mấy tầng lực lượng của Sở Nam nắm lấy đầu của con mãng xà, xé ra làm đôi.
Khóe mắt Việt Võ Đế hiện lên một tia âm hiểm, nhưng rồi vẫn kịp che giấu đi, sau đó, đợi Sở Nam lại gần lấy tinh huyết sẽ dành cho Sở Nam một sự bất ngờ. Việt Võ Đế nhìn thấy Sở Nam gầm lên một tiếng, con mãng xà một đầu đã bị xé rách ra làm đôi, máu tươi bắn đầy trên không trung, giống như một trận mưa máu, tiếng gào thảm thiết của con mãng xà cũng đột nhiên ngưng lại.
Sở Nam thu hạt ngọc trong chiếc đầu thứ ba vào trong trữ vật giới chỉ, trong lòng lại thầm nghi hoặc, cho tới lúc này, con mãng xà do Việt Võ Đế dùng xà trượng ba đầu hóa thành là sống thực sự, có da có thịt hẳn hỏi, nhưng sau khi hắn xé rách ra thì ngoài ba hạt ngọc ra, không hề có những thứ khác nữa tồn tại, ví dụ như xà đan.
Nhưng cho dù như vậy, Sở Nam toàn thân đẫm máu vẫn bước tới bắt lấy giọt tinh huyết của Việt Võ Đế, trong khi sắp bắt lấy được giọt tinh huyết thì khuôn mặt đã trở nên vô cùng trầm trọng, vô cùng thê thảm của Việt Võ Đế lại trở nên vô cùng hung tợn, khóe mắt lộ ra quang mang kỳ lạ.
Sở Nam cũng cảm thấy biến hóa, giọt tinh huyết đó đột nhiên nổ tung, bàn tay chỉ còn cách Việt Võ Đế năm tấc của hắn cũng đột nhiên không ngừng truyền tu vi của hắn ra ngoài. Sở Nam có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nghe thấy Việt Võ Đế nói:
- Lão phu đã sớm nói với ngươi, Võ Đế và Võ Hoàng có sự khác biệt hoàn toàn, ở trong Tu Vi Trường của lão phu ngươi đừng hòng chạy thoát. Ngươi thực sự cho rằng lão phu để có thể sống sót mà cam tâm làm nô bộc cho ngươi sao? Thật là ngu ngốc....
- Tu Vi Trường?
Sở Nam có chút nghi hoặc, để mặc cho Việt Võ Đế hút tu vi của hắn, không hề có chút hoảng loạn, trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng tại Đông Nhạc Thành, khi hắn dùng Kình Thiên Nhất Chưởng đánh về phía Tân Nhất Chân, trong phạm vi năm mét quanh người Tân Nhất Chân ánh sáng ngang dọc đan xen, có cảm giác như rơi vào đầm lầy, rất giống với cảnh tượng lúc này.
Việt Võ Đế vẫn đang nói:Trong khi Sở Nam đang ra sức luyện hóa hạt ngọc có thể phun ra Canh Kim Luyện Dịch thì ở một nơi bí mật cách đó rất xa,một người trung niên nhìn thấy mệnh bài của Việt Võ Đế bị vỡ tan tành, vô cùng phẫn nộ:
- Thằng phá gia chi tử đó đang làm gì vậy? Ba năm nay, kế hoạch không chỉ liên tục thất bại, mà bây giờ còn khiến Việt Minh bỏ mạng, truyền ý chỉ của trẫm, còn có chút sai sót gì thì hãy cút về cho trẫm, phế bỏ quyền thừa kế của hắn. Nhắc hai tên còn lại, hãy làm tốt mọi việc cho trẫm.
- Dạ, Đế Tôn.
Một đạo thân ảnh lóe lên ở trong hư không phía sau người trung niên, nhận lệnh rồi lại biến mất.
o0o
Trong lúc đó, Điền Võ Đế cách Thần Khí Sơn ngày càng gần, nhưng càng lại gần Thần Khí Sơn, hắn lại càng cảm thấy bất an, cảm giác bất an đến một cách rất kỳ quái, không chút lý do, Điền Võ Đế không khỏi thầm nghĩ:
- Lẽ nào Việt Minh xảy ra chuyện gì bất ngờ sao?
Ý nghĩ này vừa thoáng qua, Điền Võ Đế đã tự phủ định, hắn nói:
- Cho dù tên Lâm Vân kia có lợi hại thế nào thì cũng không thể giết Việt Minh được, Việt Minh đường đường là sơ cấp Võ Đế, không đánh nổi, lẽ nào còn không chạy được sao?
Tuy Điền Võ Đế nghĩ như vậy, nhưng vẫn dốc toàn lực lao về phía Thần Khí Sơn; còn ở một hướng khác cũng có một gã Võ Đế, mặt mỉm cười, vô cùng tự tin lao về phía Thần Khí Sơn...
Hai người cách Thần Khí Sơn không còn xa.
o0o
Cùng lúc đó, ở một thôn vắng vẻ không tên, một giai nhân đeo lụa che mặt đang ném từng hòn sỏi xuống chiếc ao trước mặt, trên khuôn mặt của giai nhân tràn ngập sự lo âu, nghĩ tới tin tức nghe được hôm nay, trong lòng vô cùng phiền não:
- Phải quay về sao? Bọn chúng nhất định là dùng kế lừa ta quay về, sau đó uy hiếp ta gây ra điều bất lợi với hắn.
Nói như vậy, nhưng giai nhân lại thầm nói:
- Nhưng nếu bọn chúng không lừa ta, mẫu thân thực sự trọng bệnh thì phải làm thế nào?
Nàng nghĩ đến cái gia đình chỉ có biết tới lợi ích gia tộc, chỉ có đua tranh ghen ghét, không hề có bất cứ tình thân nào, chỉ duy nhất mẫu thân là hết lòng bảo vệ nàng:
- Nếu tính mạng mẫu thân thực sự đang nguy kịch, vậy ta sẽ hối hận suốt đời.
Nói rồi, giai nhân quay người đi về phía nhà, vừa đi nàng vừa nghĩ:
- Nếu bọn họ dùng kế thì ta phải làm thế nào?
Giai nhân còn chưa đi được mấy bước thì đã có người ngăn trước mặt nàng, miệng vẫn nói gì đó, nàng trong lòng đang vô cùng ngổn ngang, không thèm để ý tới bọn chúng, thả mấy con côn trùng ra, côn trung vừa đâm qua, mấy người chặn đường đã biến thành xác khô ngã lăn ra đất.
Giai nhân này đương nhiên là Nam Cung Linh Vân.
o0o
Ở ngoài biển, Tử Mộng Nhân đang trên đường càn quét thế lực tiếp theo, nàng không phải ngồi ở trên thuyền mà ngồi trên lưng của San Hô Huyền Lam Kình, nỗ lực tu luyện võ quyết và Thần Hành Bách Biến.
Điệp Y Tiên Tử cũng đang đi tới Thần Khí Sơn, nhưng tốc độ của nàng chậm hơn nhiều, không chỉ bởi vấn đề tu vi mà còn do hôm qua nàng vô tình đi vào một cổ động, đoạt được một cuộn võ kỹ, Điệp Y Tiên Tử vừa giở ra liền chìm đắm trong đó, bởi đó chính là phần sau của Nghê Thường Vũ.
Ở biên giới của Bắc Tề Quốc và Man Việt, Tư Đồ Dật Tiêu cũng hoạt động rất sôi nổi. Lúc này hắn đang nằm trên bãi cỏ, miệng ngậm một cọng cỏ, Thẩm Mạch Hân nằm ở bên cạnh, hỏi:
- Ca ca, ngươi nói xem Lâm đại ca lúc này đang làm gì?
- Nếu không phải ở Thần Khí Sơn thì cũng đang trên đường tới Thần Khí Sơn.
Thẩm Mạch Hân có chút lo lắng nói:
- Lâm đại ca một mình đi Thần Khí Sơn, sẽ không có chuyện gì chứ?
Tư Đồ Dật Tiêu xoa xoa đầu muội muội, rất nghiêm túc nói:
- Đại ca của chúng ta, bất luận đi tới đâu đều vô cùng cường hãn.
Đúng lúc đó, Đa Tháp và Bạch Cốt tiến tới, Đa Tháp nói:
- Sư thúc, những bang phái ở xung quanh chúng ta đều đã quét sạch rồi, tiếp theo làm gì đây?
- Vậy chúng ta đi đoạt một tòa thành chơi vậy, thế nào?
Tư Đồ Dật Tiêu cao hứng nói, Bạch Cốt nói:
- Chúng ta hiện tại vẫn được bình an là bởi chúng ta rất cơ động, nhưng nếu như chiếm thành, ưu thế của chúng ta không mất đi, mà còn trở thành mục tiêu của tất cả các thế lực khác.
Tư Đồ Dật Tiêu gật đầu, hiển nhiên đồng ý với ý kiến của Bạch Cốt, nhưng vẫn cười nói:
- Ta chỉ đoạt thành, đâu có chiếm thành, hơn nữa, chúng ta phải đổi chỗ rồi.
- Đi đâu?
- Tới khu vực giáp ranh giữa Bắc Tề Quốc và Đại Khánh Quốc.
Bạch Cốt nghe thấy ba tiếng Đại Khánh Quốc, ánh mắt lóe sáng, còn Tư Đồ Dật Tiêu vẫn tiếp tục nói:
- Sau đó, chúng ta sẽ tới khu vực giáp ranh của ba nước, Tự Do Trấn.
Ánh mắt Bạch Cốt càng sáng rực, không biết Tư Đồ Dật Tiêu đang có ý gì, chỉ thầm cảm thấy Tư Đồ Dật Tiêu đang suy tính một bàn cờ rất lớn.
Đại Khánh Quốc, Kình Thiên Thành.
Phú Sơn đang vô cùng lo lắng, tuy Thiên Hạ Thương Hàng đã rất có tiếng tăm, khí thế cũng đang nổi, hắn cũng sống rất không tồi, nhưng lại luôn cảm thấy không an tâm:
- Chủ nhân nói ba tháng sẽ quay lại, nhưng lâu như vậy rồi vẫn không hề có chút tin tức gì, là do chủ nhân gặp chuyện gì, hay do ta làm chưa đủ tốt?
Suy nghĩ mông lung, Phú Sơn nắm chặt nắm tay, suy nghĩ tìm cách đưa Thiên Hạ Thương Hàng phát triển nhanh hơn, quy mô ngày càng lớn hơn.
o0o
Ở trong quân doanh tại biên giới, một nam tử uy vũ nghe thuộc hạ báo cáo xong liền nói:
- Tiếp tục quan sát, không được để cho những người đó biến mất khỏi tầm mắt chúng ta dù chỉ một giây, Bắc Tề Quốc thực sự chuẩn bị có động tĩnh rồi.
Nói rồi, nam tử này nhìn bức chân dung trước mặt, còn có đống tư liệu rất dày, nhíu chặt mày:
- Ngươi thực sự chỉ tên là Lâm Vân sao?
Nói rồi lại rất cương quyết nói:
- Nhi tử của ta không thể dễ dàng chết như vậy, bất luận thế nào ta cũng phải tìm được ngươi, mẫu thân ngươi ngày đêm mong ngóng ngươi, ngươi có biết không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT