Ngay lập tức, bộ phận của hỏa điêu liền bị đánh văng ra ngoài, bị dòng
xoáy của Sở Nam nuốt gọn, hóa thành hư vô, hữu thủ của Sở Nam không chỉ
nện lên thân điêu mà còn nện lên ngực hán tử mặt hồng, một cỗ lực lượng
khổng lồ tràn khắp toàn thân hắn, truyền đến toàn thân hỏa diêu.
- Ầm… một tiếng, hỏa diễm tam sắc vây lấy hỏa điêu.
Nhất thời, hỏa điêu vỡ nát, song trảo, hai cánh liền tiêu tán giữa không
trung, lộ ra chân thân hán tử mặt hồng, nhưng ngực hắn đã bị lõm xuống,
hán tử mặt hồng bị cự lực tập kích, thân thể bổ nhào trên không vài
vòng, vừa thổ huyết vừa phát hiện xương sường trên ngực gần như gãy hết
toàn bộ, trong lòng hắn vô cùng chấn kinh, thầm nghĩ:
- Hỏa diễm
tam sắc này là hỏa gì? Phần Thiên chi hỏa trước mặt nó nhỏ bé tựa như
kiến, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cho dù là Tử lão đầu cũng sợ Phần
Thiên chi hỏa của ta, thế nhưng trước mặt tên Lâm Vân này lại không chịu nổi? Tại sao lúc trước tình báo không có tin tức này?
Hán tử mặt hồng đương nhiên không biết Sở Nam đã thôn phệ và dung hợp Thiên Cực
Nguyên hỏa không lâu, hắn kinh hãi nhìn Sở Nam chằm chằm.
Ánh mắt Tử Võ Hoàng cũng rơi lên người Sở Nam, trong lòng vô cùng chấn kinh, Tử Võ Hoàng nhớ lại lúc tỉ thí ở Thần Khí Phái lúc trước, khi đó ngay cả
đánh với võ giả Võ Tướng cũng đã gian nan vô cùng, nhưng chỉ ngắn ngủi
hai năm, không ngờ đã trưởng thành đến mức này, đánh cho hai tên Võ
Hoàng trung cấp và một tên Võ Hoàng cao cấp liểng xiểng, chỉ trong chớp
mắt đã nắm ba tên Võ Hoàng trong lòng bàn tay.
Quả đúng là dễ dàng như trở bàn tay, nắm quyền sinh sát của bọn hắn, chỉ một ý niệm liền quyết định sinh tử đối phương.
- Xem ra ta già thật rồi.
Trong lòng tử Võ Hoàng cảm khái không ngớt, nhưng Tử Võ Hoàng vẫn nghĩ:
- Thần Khí Phái muốn phát dương quang đại thì phải tìm một người…
Ánh mắt Tử Võ Hoàng nhìn về phía Sở Nam càng lúc càng nóng bỏng
Sở Nam khôi phục lại trạng thái bình thường, vẻ mặt bình thản, nhàn nhạt hỏi:
- Các ngươi còn ai muốn không khách khí nữa?
Hán tử mặt hồng nhớ đến kiến nghị lúc trước của hắn, để Lâm Vân và Tân Nhất Chân đánh nhau sống chết một trận, sau đó thừa dịp giết chết hai người
bọn hắn, nếu làm vậy thì căn bản không có một màn như bây giờ, còn chịu
phải khuất nhục lớn như vậy, hắn không khỏi phát tiết:
- Lâm Vân tiểu nhi, ngươi đừng huênh hoang, nếu không phải có chúng ta, ngươi tưởng ngươi còn sống đến bây giờ sao?
- Cái gì?
Sở Nam khó hiểu hỏi.
Hán tử mặt hồng phảng phất như tìm được cảm giác chiếm thượng phong, nói:
- Tân Nhất Chân cho đến bây giờ vẫn không đến giết ngươi, ngươi không thấy kỳ quái sao?
- Không sai, chính là bọn ta, bọn ta cho người ngăn cản Tân Nhất Chân, từ điểm này mà nói, chúng ta còn là ân nhân của ngươi, không ngờ ngươi lại lấy oán báo ân, nếu ngoan ngoãn nghe lời lão phu, lão phu sẽ bỏ qua
chuyện cũ, tha chết cho ngươi!
Nghe thấy lời này, Sở Nam nở nụ cười đáp:
- Thật đúng là đi mòn gót sắt không tìm thấy, bỗng nhiên gặp không phí chút công phu, ta đã tìm các ngươi lâu lắm rồi.
- Lâm Vân, ngươi muốn làm gì?
- Giết người!
- Ngươi dám? Lực lượng của tổ chức chúng ta, không phải ngươi có thể tưởng tượng, ngươi còn không nhanh thả chúng ta…
Hán tử mặt hồng còn chưa dứt lời thì Tử Võ Hoàng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hét lớn:
- Không thể thả bọn chúng, bọn chúng bắt Tử Mộng Nhân rồi!
- Cái gì?
Ánh mắt Sở Nam trong nháy mắt trở nên sắc bén như đao kiếm…
Sở Nam hừ lạnh một tiếng, nhất thời sát khí lẫm liệt nhấn chìm ba tên Võ
Hoàng, ngực ba người như bị đại chùy oanh kích, sắc mặt tái nhợt.
Tu vi hán tử mặt hồng cao hơn một bậc cho nên còn có thể chống đỡ được, hắn áp chế thương thế, cười nói:
- Không sai, là chúng ta bắt tiểu tình nhân của ngươi, thì sao?
Ngữ khí này huênh hoang vô cùng, bởi vì hán tử mặt hồng tưởng rằng bắt được tử huyệt của Sở Nam thì Sở Nam sẽ không dám động thủ, bởi vậy hắn mới
có thêm dũng khí, trong đầu hán tử mặt hồng đang nghĩ đến tình cảnh Lâm
Vân phải thỏa hiệp với hắn, thậm chí là van này hắn.
Thế nhưng, hán tử mặt hồng còn chưa mơ tưởng mộng đẹp xong thì đã thấy thân ảnh Sở Nam chợt động, hán tử mặt hồng sợ hãi nói:
- Ngươi muốn làm gì? Ngoan ngoãn van xin đi, bằng không lão phu sẽ giết tiểu tình nhân của ngươi.
- Ngươi… muốn… chết!
Sở Nam thốt ra từng chữ, mỗi một chữ như phát ra từ hầm băng vạn năm.
Hán tử mặt hồng đáp:
- Ngươi nói xem lão phu có dám không? Lão phu…
Lời còn chưa dứt thì Sở Nam đã giết đến trước mặt hán tử mặt hồng, thi
triển thần niệm công kích, hán tử mặt hồng liền cảm thấy trong đầu như
bị lôi điện tấn công, điên cuồng hủy diệt thần niệm của hắn.
- Ngươi…
Hán tử mặt hồng chỉ vào Sở Nam, chỉ kịp thốt ra một chữ thì khuôn mặt đã
tái mét, vội vàng thối lui, nhưng hán tử mặt hồng lại không phải là Cổ
Cực Phong trong nháy mắt có thể kéo dài khoảng cách với Sở Nam ngoài hai trăm mét.
Cho nên, thần niệm của hán tử mặt hồng vẫn tiêu tan kịch liệt, hán tử mặt hồng vừa trốn vừa suy nghĩ:
- Đều nói Lâm Vân này lợi hại, thì ra Lâm Vân lợi hại đến mức này, thủ
đoạn cũng tà môn, không trách được Võ Hoàng cảnh giới đại viên mãn cũng
không phải đối thủ của hắn.
Nghĩ đến đây, hán tử mặt hồng càng
thối lui nhanh hơn, một bên nhịn đau bởi vì thần niệm công kích, đồng
thời quát với hai tên Võ Hoàng trung cấp:
- Nhiệm vụ thất bại, rút lui!
- Rút lui? Lui đi đâu?
Sở Nam hai mắt như kiếm, hữu thủ tại hư không xuất ra một trảo, ngưng tụ
dòng xoáy thủy hỏa, đột nhiên ném tới trước mặt hán tử mặt hồng, tiếp
đó, lúc Sở Nam xoay người đối phó hai tên Võ Hoàng trung cấp lại nghe
thấy âm thanh của Tử Võ Hoàng:
- Lâm Vân, hai tên nãy hãy giao cho ta.
Tử Võ Hoàng ngăn trước mặt hai người kia, hai người vừa rồi giao phong với Sở Nam hiển nhiên đã bị trọng thương, một người vẫn không thể giải trừ
được kiếm mang phệ huyết quỷ dị trong cơ thể, người còn lại thì Mộc
nguyên lực càng thất thoát nhanh chóng, dưới tình huống như vậy làm sao
có thể chạy thoát khỏi Tử Võ Hoàng?
Hán tử mặt hồng thoạt nhìn có vẻ thô cuồng, thực chất là loại tâm tư giảo hoạt, vừa mới rống "rút
lui", biểu hiện ra vẻ như đang thông tri cho hai đồng bạn, trên thực tế
là muốn hấp dẫn sự chú ý của Sở Nam, lúc đó hắn sẽ thừa cơ thoát thân,
chỉ cần hắn chạy thoát sẽ có biện pháp đối phó Lâm Vân, bắt lấy Tử Mộng
Nhân, đến lúc đó muốn giày xéo Sở Nam thế nào cũng được, lúc đó hắn nhất định phải tát lại Sở Nam ba ngàn cái.
Thế nhưng, hán tử mặt hồng nhìn thấy dòng xoáy thủy hỏa như cự mãng đang há chiếc miệng lớn ập đến thì bỗng nhiên ngây dại, trong lòng lập tức xuất hiện một loại trực
giác, nếu như hắn bị nuốt vào trong dòng xoáy kia thì chắc chắn phải
chết không thể nghi ngờ.
Bởi vậy, thân hình hán tử mặt hồng có chút ngưng trệ.
Lúc hắn ngưng trệ thì Sở Nam cũng cầm Long gân trong tay, Long gân bị Sở
Nam xem như roi, chiếc roi mang theo hỏa diễm tam sắc ngang nhiên kích
phá pháp bảo phòng ngự của hán tử mặt hồng, xuyên qua lớp phòng hộ
nguyên lực, xuyên qua Phần Thiên chi hỏa bạch sắc, hung hắc quất lên
người hán tử mặt hồng, long gân lập tức lún sâu vào da ba phân, hỏa diễm tam sắc thiêu đốt, thân thể liền bị cháy đen, một phần đã biến thành hư vô.
- Lâm Vân, ngươi khinh người quá đáng rồi, thật không ngờ dám khi phụ lão phu như vậy.
Lòng tự tôn của hán tử mặt hồng bị một roi này đánh tan thành mảnh nhỏ, hắn không trốn nữa, quay ngược trở lại, miệng hét:
- Lão phu liều mạng với ngươi.
- Ngươi không có tư cách liều mạng với ta!
Sở Nam lạnh lùng nói, thần niệm công kích mãnh liệt như hung thú, liều
mạng thôn phệ cắn xé thần niệm của hán tử mặt hồng, chỉ nghe Sở Nam nói:
- Mộng Nhân nếu có chút thương tổn, ta trước hết sẽ quất chết các ngươi,
sau đó moi ra cái tổ chức nấp trong bóng tối như chuột, từng bước hủy
diệt!
- Tổ chức của chúng ta muốn giết ngươi thì cũng chỉ như giết một con kiến mà thôi…
Hán tử mặt hồng cắn răng nói, đột nhiên hai tay ôm đầu, kêu thảm một tiếng, thân thể trong không trung vặn vẹo, thần niệm của hắn đã hoàn toàn bị
hủy, bởi vì đau đớn cực độ cho nên việc câu thông với thiên địa cũng
ngưng trệ, từ trên không trung rơi xuống đất.
Sở Nam không chút
biểu tình, thu lại dòng xoáy, đáp xuống đất, trước hết đem lưu bạch kim
nguyên ẩn hàm trong sợi roi long gân, quất lên lưng hán tử mặt hồng,
ngay lập tức da hắn liền toét ra, lộ từng mảng xương trắng hếu.
Roi thứ ba, mang theo khí tức Xích thổ quất xuống, roi thứ tư, mang theo
lực lượng Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy, roi thứ năm mang theo lực Diệt
Nguyên Minh Đằng, roi thứ sáu hơn trăm vạn cân lực lượng…
Bóng roi xuất hiện liên miên bất tuyệt, hán tử mặt hồng không ngừng kêu thảm.
Chỉ sau ba phút, trên dưới toàn thân hán tử mặt hồng không còn chỗ nào lành lặn, không phải thì bị cắt xé như bị dao cắt kiếm bổ thì cũng bị cháy
đen hoặc bị hủ thực…
Sở Nam không quất hắn nữa, nhưng hán tử mặt
hồng đã bò trên mặt đất không dậy nổi, thân thể nằm trên mặt đất không
ngừng run rẩy, miệng sùi bọt mép, chỉ có điều trong mắt nhìn về phía Sở
Nam càng thêm sợ hãi và tức tối.
Từ ánh mắt này, Sở Nam có thể
đoán ra hán tử mặt hồng dù bị diệt sạch thần niệm, nhưng cũng không biến thành kẻ điên như Chúc Chi Vũ, thầm nghĩ:
- Xem ra Chúc Chi Vũ thật sự là ngoài ý muốn.
Hán tử mặt hồng đã không còn sức chống cự, Sở Nam liền thi triển Diệt
Nguyên Minh Đằng, đem hán tử mặt hồng trói chặt, đồng thời, Diệt Nguyên
Minh Đằng còn đâm vào trong cơ thể hán tử mặt hồng, hấp thu nguyên lực
của hắn.
Hai tên Võ Hoàng bị Tử Võ Hoàng ngăn cản nghe thấy tiếng hét thảm từ tận tâm linh của hán tử mặt hồng thì giống như cung giương
hết cỡ, lại cảm thấy Sở Nam đang đi về phía bọn hắn, cả hai càng thêm
luống cuống, mặc dù hoảng loạn nhưng trong mắt hai người đều lóe lên một tia cố chấp, giống như tên mà Sở Nam gặp ở Thiên Nhất Tông, dù có tự
bạo cũng không chịu tiết lộ chút tin tức nào…
Vì vậy, Sở Nam cũng không khách khí, trực tiếp triển khai thần niệm công kích để bọn hắn
không sử dụng thần niệm khống chế nguyên hạch tự bạo, trong thần niệm
của Sở Nam ẩn chứa lôi điện, mãnh liệt chí cực, dễ dàng đem thần niệm
của hai tên Võ Hoàng diệt sạch.
Hai tên Võ Hoàng cũng từ trên
không trung rơi xuống, mặc dù đau đớn cực độ, nhưng cũng không biến
thành ngu ngốc, Sở Nam cũng không hề hi vọng gì, chỉ kích phát Diệt
Nguyên Minh Đằng trói cả ba tên lại một chỗ.
Tử Võ Hoàng nhìn thủ đoạn lăng lệ của Sở Nam, yết hầu khẽ nuốt một cái, sau đó thầm nghĩ:
- Nếu như tiểu tử này đối phó ta, e rằng cũng không tốn chút sức lực nào.
- Thái gia gia…
Sở Nam lại hô lên một tiếng, Tử Võ Hoàng vẫn chưa bình tĩnh lại, đợi đến
khi Sở Nam hô lên tiếng thứ hai thì Tử Võ Hoàng mới thu hồi vẻ trầm tư,
trên mặt có phần ngượng ngùng, vì muốn che giấu sự ngượng ngùng cho nên
vội vàng hỏi Lâm Vân:
- Lâm Vân, Mộng Nhân phải làm sao đây?
- Dùng ba kẻ này để đổi, nếu như ba kẻ này không đủ phân lượng, vậy thì…
Sau khi nói xong, ngữ khí của Sở Nam liền trở nên lạnh lẽo, chợt nói:
- Thái gia gia, ta phải lập tức quay về thành Đông Nhạc, Thiên Nhất Tông
đã hạ Tuyệt Sát lệnh với ta, ta phải đến thành Đông Nhạc chờ bọn chúng
tới.
- Cái gì?
Tử Võ Hoàng trên đường chạy trốn vẫn chưa
biết được tin tức về Tuyệt Sát lệnh, lúc này nghe Sở Nam nói liền chấn
kinh, sau đó mắng:
- Con mẹ đám Thiên Nhất Tông quả là lũ tạp chủng, lại sử dụng chiêu này, ba trăm năm trước…
Nói đến đây, Tử Võ Hoàng liền hỏi:
- Lâm Vân, Ma Đạo Tử tiền bối là…
- Sư phụ của ta.
- Ha ha ha…
Tử Võ Hoàng cười lớn, nói:
- Không ngờ rằng đệ tử Ma Đạo Tử tiền bối lại thành đệ tử Thần Khí Phái ta, tốt, rất tốt.
Suy nghĩ trong đầu Tử Võ Hoàng càng thêm kiên định.
Sở Nam cũng không rõ "Tốt" trong miệng Tử Võ Hoàng rốt cuộc hàm nghĩa gì, chỉ nghe Tử Võ Hoàng ngạo nghễ nói:
- Đệ tử Thần Khí Phái ta, đâu phải là người mà bọn chúng muốn tuyệt sát
thì tuyệt sát, trước hết phải hỏi xem lão phu có đáp ứng hay không!
Câu nói này không nghi ngờ gì là muốn thay Sở Nam gánh vác, đôi mắt Sở Nam
có phần ẩm ướt, một loại cảm động đột nhiên nảy sinh trong lòng, mặc dù
hắn giết người như ngóe, thậm chí giết cả ngàn người cũng không nháy
mắt, nhưng những kẻ đó đều là địch nhân của hắn, là những kẻ muốn dồn
hắn vào chỗ chết, còn đối với bằng hữu, những người có ân với Sở Nam thì Sở Nam đều chưa từng quên, giống như chạy suốt tám trăm dặm để cứu viện Tử Võ Hoàng vậy…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT