Tuy nhiên, khiến Tả Võ Hoàng kích động muốn thổ huyết là Sở Nam không chịu thua, mà sau khi hơi ngưng trệ một chút lại lao thẳng về phía hắn, Tả Võ Hoàng trong lúc vội vàng liền vung quyền nghênh đón, trên quyền bùng lên Thanh Tẫn Yêu Viêm.
Ầm…
Thanh Tẫn Yêu Viêm bị đụng tan, cánh tay Tả Võ Hoàng truyền đến âm thanh xương cốt vỡ nát “răng rắc”.
Thân thể bắn ngược lui một ngàn mét, hai ngàn mét, ba ngàn mét…
Máu tươi từ trong cổ họng Tả Võ Hoàng phun ra không ngừng.
Quần áo bị xé nát thành từng mảnh nhỏ, trên thân thể không ngừng xuất hiện vết nứt.
Trong lúc bắn ngược lui sau, trong đầu Tả Võ Hoàng thoáng hiện một suy nghĩ:
- Hắn, không chết… còn biến cường? sao có khả năng!
Đúng lúc này, tử phát lão giả và phụ thân của Lăng Tiêu theo sau, vừa lên tới đất, nhìn thấy thảm trạng của Tả Võ Hoàng, cũng chấn kinh, tử phát lão giả thầm nghĩ:
- Ngay cả lần trước đối mặt với Tử lão đầu ở Thần Khí Phái cũng không đến mức chật vật như vậy…
Chấn kinh thì chấn kinh, tử phát lão giả vung tay một cái, ngừng lại thế lui của Tả Võ Hoàng, cũng không nói gì, chỉ đem ánh mắt quét về phía trước, muốn nhìn xem kẻ có thể khiến Tả Võ Hoàng thê thảm như vậy, đến tột cùng là thần thánh phương nào.
Sau đó, tử phát lão giả liền thấy một thân ảnh trên không trung, toàn thân bị Thanh Tẫn Yêu Viêm bao phủ.
Thật ra, một quyền vừa rồi của Sở Nam đánh ra vô cùng đúng lúc, bảy lớp lực lượng trong đường kinh mạch thứ mười sáu của hắn đã hỗn loạn đến cực hạn, nếu Sở Nam chậm thêm một khắc thì bảy lớp lực lượng sẽ trực tiếp đem hắn bạo tạc.
Mặc dù Sở Nam đem bảy lớp lực lượng nện lên người Tả Võ Hoàng, nhưng trong khoảnh khắc hai quyền tiếp xúc thì Thanh Tẫn Yêu Viêm lại thuận thế tràn vào, vốn đan châu đã không kháng cự nổi lại càng thêm khốn đốn.
Dường như Sở Nam đang tiêu tán thành hư không, chỉ sau một giây thì mọi vết tích sẽ biến mất khỏi đại lục Thiên Vũ.
Mà lúc tiếp cận biên giới “hư không”, một sợi mạn đằng hắc sắc liền quấn quanh thân thể Sở Nam, nhưng một sợi mạn đằng hắc sắc căn bản không thể giữ Sở Nam lại, mạn đằng nhanh chóng bạo liệt, tiếp tục mười sợi, một trăm sợi, một ngàn sợi…
Mạn đằng hắc sắc tất nhiên thuộc tính thảo mộc…
Theo phản xạ, đường kinh mạch thứ mười cấp tốc vận chuyển, sinh mệnh lực lại nhập vào cơ thể…
Điệp Y Tiên Tử đang chờ mong kỳ tích.
Quả nhiên, thân ảnh đó không ngờ thật sự từ dưới lòng đất chui lên, bắn thẳng lên không trung, đem Tả Võ Hoàng cao cao tại thượng, luôn nhìn bọn nàng với ánh mắt khinh miệt đánh bay đi.
Cái gì gọi là chân hán tử?
Có lẽ chính là dùng để chỉ thân ảnh trước mặt.
Chỉ có điều, sau một quyền dũng mãnh đó, thân ảnh này cũng giống như diều đứt dây, theo gió rơi xuống, nàng cũng cảm giấy khí tức sinh mệnh của hắn cũng giống như ngọn lửa sắp tàn kia, một khi hỏa diệt thì người cũng vong.
Điệp Y Tiên Tử rất rõ ràng, phi thường rõ ràng, dưới tình huống có hai Võ Hoàng, nếu nàng muốn sống, vậy phải ra tay, phải xuất thủ giết hắn.
Đáng tiếc, mạn đằng hắc sắc mặc dù quấn lấy hắn nhưng lại không thể làm giảm thế rơi.
Vì sao lại làm vậy? Điệp Y Tiên Tử đi khắp đại lục Thiên Vũ, chấp nhất tìm phụ thân, đi từ Nga Mi đỉnh xuyên qua Ngũ Nhạc sơn cũng không thể xuất ra đáp án.
Lực lượng một quyền của Sở Nam giống như thiên băng địa liệt, lực lượng hắn bắn ngược lui cũng nghiêng trời lệch đất, cho nên Điệp Y Tiên Tử trong chốc lát kích phát ra mấy vạn sợi đằng mạn hắc sắc, lúc này khó khăn lắm mới dừng thân thể hắn lại được.
Nhưng trong nháy mắt đó, Điệp Y Tiên Tử lại kinh ngạc phát hiện, đằng mạn hắc sắc mà nàng gọi là Diệt Nguyên Minh Đằng đang biến mất, không ngừng biến mất, cũng không phải là bị nổ nát bấy, mà là sinh mệnh lực của nó đang bị hút cạn, trở nên héo rũ.
Bởi vì Điệp Y Tiên Tử và Diệt Nguyên Minh Đằng có cảm ứng, cho nên nàng phát hiện sinh mệnh lực đang bị hút cạn kia đã chảy vào trong cơ thể Sở Nam.
- Sao lại như vậy?
Điệp Y Tiên Tử kinh hãi, nhưng vẫn không ngừng kích phát Diệt Nguyên Minh Đằng.
Thế nhưng, Điệp Y Tiên Tử lại lần nữa hoảng loạn phát hiện, tốc độ nàng kích phát Diệt Nguyên Minh Đằng, không ngờ không theo kịp tốc độ héo rũ của nó.
- Trên người hắn đang xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Điệp Y Tiên Tử lại nảy ra nghi vấn, lập tức nhớ đến tại thành Kình Thiên đã từng nghe vị Sở công tử kia nói bởi vì hắn mà dãy nũi Hoành Đoạn đã từ một mảnh rừng rậm biến thành hoang mạc, vì thế cho nên mới đến thành Kình Thiên.
- Hẳn là, mảnh rừng rậm biến thành hoang vu là nhờ “công lao” của hắn?
Điệp Y Tiên Tử rất thông minh, thoáng cái đã đoán chuẩn xác, thầm nghĩ:
- Thì ra sinh mệnh lực của Diệt Nguyên Minh Đằng rất hữu dụng đối với hắn.
Sau khi nghĩ vậy, trong mắt Điệp Y Tiên Tử liền lóe lên một tia kiên định:
- Vừa rồi ngươi đã thật sự sáng tạo kỳ tích, Điệp Y rất muốn xem ngươi còn có thể sáng tạo kỳ tích nữa không!
Ngay lập tức, song thủ Điệp Y Tiên Tử xoay chuyển càng nhanh hơn, ngàn vạn Diệt Nguyên Minh Đằng bao vây lấy Sở Nam, nhưng Diệt Nguyên Minh Đằng sinh trưởng càng nhanh thì tiêu tán lại càng nhanh gấp bội.
Bởi vậy, Điệp Y Tiên Tử không dám dừng lại một giây, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt…
Mặt khác, Tả Võ Hoàng đã dừng lại, vội vả lấy đan dược trong nhẫn trữ vật nuốt vào bụng, đan dược trên người Võ Hoàng tất nhiên không tầm thường, dược lực khổng lồ liền phát huy trong cơ thể Tả Võ Hoàng, điều trị thân thể và phục hồi nguyên lực của hắn.
Cánh tay đã bị đánh vỡ vụn, dưới dược lực khổng lồ cũng khôi phục lại, xương đầu nứt gãy cũng hợp lại, nhìn biểu hiện vẫn tốt như lúc đầu, chỉ có chút không phù hợp đó là bên trong vẫn còn ẩn chứa lực lượng, thế nhưng Tả Võ Hoàng cũng không cẩn thận nghiên cứu, hắn đã bị Sở Nam khiến cho tâm thần đại loạn.
- Như vậy mà còn không chết sao?
Tả Võ Hoàng nhìn ra xa ngoài ngàn mét, trong mắt bắn ra lãnh mang lăng lệ, trong lòng chợt nghĩ đến một vấn đề:
- Cho dù Lâm Vân có là tuyệt thế thiên tài thì cũng không có khả năng trưởng thành nhanh như thế, trừ phi hắn đã nuốt linh dược hay linh quả nghịch thiên gì đó, tu luyện võ quyết vũ kỹ Thiên cấp, hơn nữa, trước kia bị Thần Khí Phái che giấu, hai năm trước mới phóng thích hắn, dương danh thiên hạ…
Nếu như Tả Võ Hoàng biết hai năm rưỡi trước Sở Nam vẫn là một phế nhân kinh mạch đứt đoạn, vậy nhất định có đánh chết hắn cũng không tin.
Cùng lúc đó, phụ thân Lăng Hạo của Lăng Tiêu rốt cuộc cũng nhìn thấy con trai mình, nhìn thấy con trai không tay không chân, lập tức phát ra tiếng thét so với nữ nhân còn thê thảm hơn:
- Tiêu nhi, là ai, là ai hại ngươi thành như vậy?
Lăng Tiêu bị một chưởng của Tả Võ Hoàng đẩy ra xa cũng bị ảnh hưởng, kích phát thương thế trong thân thể, đã sớm hôn mê, tất nhiên không nghe thấy cha hắn hô hoán, Lăng Hạo cũng không phải ngu ngốc, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Sở Nam, quát một tiếng thê lương:
- Lâm Vân, lão tử cùng ngươi thề bất lưỡng lập, lão tử phải lấy mạng ngươi!
Tử phát lão giả nhíu mày một cái, cảm thấy bên trong đoàn đằng mạn hắc sắc kia nổi lên biến hóa, lại nghe thấy Lăng Hạo hét lớn, cũng không quay đầu lại lạnh giọng nói:
- Chỉ cần hắn không chết thì ta có thể khiến hắn sống lại, có tay chân như người bình thường, hơn nữa tu vi còn đại tăng!
- Thật sao?
Lăng Hạo nghe thấy lời này lập tức hưng phấn, sau khi hỏi mới cảm thấy không tốt, vội vàng nói:
- Tư Mã Võ Hoàng, Lăng gia từ trên xuống dưới nhất định sẽ phối hợp tốt kế hoạch kia, nhất định làm theo lời tiền bối.
Tư Mã Võ Hoàng căn bản không để Lăng gia vào mắt, bọn hắn đứng về phía Lăng gia, chỉ bất quá là chiến lược cần thiết mà thôi, chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói:
- Làm tốt chuyện của ngươi, chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi.
- ….
Lăng Hạo gật đầu không ngừng, mặc dù nhi tử hắn còn có thể khôi phục lại như cũ, so với trước kia còn mạnh hơn, nhưng hắn thấy nhi tử của mình bị đánh thành như vậy, tất nhiên lửa giận ngút trời, trong mắt của hắn lúc này tràn đầy sát quang và oán độc.
Tư Mã Võ Hoàng lại không để ý đến phụ tử Lăng Hạo, đem thần niệm tiến vào trong đằng mạn hắc sắc chằng chịt kia, lông mày nhăn lại, hắn cảm thấy bên trong đang bừng bừng sinh cơ, lập tức quay đầu lại, nhìn Tả Võ Hoàng.
Sao đó, Tư Mã Võ Hoàng liền muốn vung tay hủy diệt sinh mệnh đang bắt đầu hồi phục kia.
Ngay lúc này, Tả Võ Hoàng mới lên tiếng nói:
- Hắn là của ta, ta muốn đích thân hủy diệt hắn.
- Cũng được.
Tư Mã Võ Hoàng thu tay về, hắn thấy Tả Võ Hoàng không lập tức động thủ hủy diệt cũng không để ý, dù sao trước mặt hai Võ Hoàng như bọn hắn, một kẻ sắp chết liền còn có thể trở mình được sao?
Tả Võ Hoàng tất nhiên cũng cảm nhận được điều khác lạ trong đó, chỉ có điều lòng tự tôn trong hắn càng lớn, tôn nghiêm Võ Hoàng không thể dẹp bỏ, lại có chỗ dựa là Tư Mã Võ Hoàng, cho nên cũng không quá lo lắng.
Cho nên, Tả Võ Hoàng không muốn lập tức hủy diệt.
Tả Võ Hoàng căn bản không biết, chỉ một chút chậm trễ của hắn, đền cùng sẽ xảy ra chuyện gì.
Hắn lạnh giọng hỏi Điệp Y Tiên Tử:
- Ngươi là ai? Ngươi cũng muốn giống hắn, bị hủy diệt? bị thiêu đốt hay sao?
Điệp Y Tiên Tử không trả lời, không phải nàng không muốn trả lời, mà nàng căn bản không có tinh lực để trả lời, tất cả tinh lực và tập tủng của nàng đều đặt ở việc kích phát Diệt Nguyên Minh Đằng, thân thể kia cần quá nhiều sinh mệnh lực, khóe miệng của nàng đã rỉ máu tươi, nàng cảm thấy thân thể kia giống như sa mạc khô cằn vạn năm, yêu cầu đối với sinh mệnh lực như cái động không đáy, không nhìn thấy điểm dừng.
- Làm sao bây giờ?
Trong lòng Điệp Y Tiên Tử tự hỏi.
Sở Nam vừa rồi đã bị tử vong hoàn toàn nhấn chìm, thân thể đang bị thiêu đốt, dòng xoáy đan điền cũng dừng lại, đan châu chìm xuống, chỉ có điều, dựa vào bản năng, kéo dài chút hơi tàn mà thôi, ngay lúc hơi thở cuối cùng phát ra, trong sát na ngọn lửa sinh mệnh sắp bị dập tắt, thì có một tia sáng chiếu xạ, xuyên qua màn đêm hắc ám.
Tia sáng này chính là sinh mệnh lực mà Sở Nam quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Sở Nam giống như con kiến rơi trong nước, bắt được một cọng rơm, mặc kệ sinh mệnh lực đến từ đâu, chỉ miệt mài không ngừng hấp thụ sinh mệnh lực, dùng sinh mệnh lực ngăn cản Thanh Tẫn Yêu Viêm đang muốn thôn phệ tia sinh cơ cuối cùng.
Trong nháy mắt sinh mệnh lực ngày càng nhiều, dòng xoáy đan điền lại lần nữa xoay tròn, Hàn Ngọc Lam Viêm Vương bên trong đan châu phát ra tiếng reo hò, lại lần nữa phát động công kích “Cảm tử”.
Nhưng xét trên tổng thể, giờ phút này Thanh Tẫn Yêu Viêm vẫn chiếm thượng phong, muốn diệt Sở Nam chỉ là một cái phất tay mà thôi.
Tả Võ Hoàng nhìn thấy Điệp Y Tiên Tử không trả lời, hắn đã sống vài trăm năm, lại dưới tình huống tức giận vạn phần, tất nhiên sẽ không thương hương tiếc ngọc, hơn nữa Điệp Y Tiên Tử còn mang mặt nạ che mặt, Tả Võ Hoàng không thể nhìn ra dung mạo của nàng, vì vậy vung một chưởng trảm xuống.
Một ngọn hỏa diễm thanh sắc huyễn hóa thành đao, bắn thẳng về phía Điệp Y Tiên Tử.
- Ầm…
Thanh Tẫn Yêu Viêm chém lên phòng ngự hộ tráo của Điệp Y Tiên Tử, hộ tráo lập tức vỡ nát, Điệp Y Tiên Tử liền bị Thanh Tẫn Yêu Viêm thiêu đốt, một vòng tay cổ xưa không có gì đẹp đẽ trên cổ tay nàng đột nhiên phát ra một đạo quang mang, bắn ngược Thanh Tẫn Yêu Viêm trở về.
- Ồ?
Tả Võ Hoàng và Tư Mã Võ Hoàng đồng thời kinh hô:
- Pháp bảo gì vậy? Thanh Tẫn Yêu Viêm không chỉ không công phá được mà còn bị phản lại.
Mặc dù Điệp Y Tiên Tử trốn được một kiếp bị thiêu đốt, nhưng nàng bởi vì thúc phát Diệt Nguyên Minh Đằng mà đã tiêu hao phần lớn nguyên lực, nguyên lực gần như cạn sạch, mà trong mảnh không gian bị Thanh Tẫn Yêu Viêm thiêu đốt này, căn bản không hề có một chút Mộc nguyên lực nào, vì vậy, nàng thân là Võ Vương sơ cấp lại không thể thu được chút Mộc nguyên lực nào từ việc câu thông thiên địa nguyên lực, toàn bộ nguyên lực này đều là từ bản thân nàng mà ra.
Lại nói, Điệp Y Tiên Tử cũng bị chấn bay ra ngoài, lúc bay trên không thổ ra một ngụm máu lớn, cuối cùng vừa khéo rơi xuống bên cạnh Sở Nam, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
Sau đó, Điệp Y Tiên Tử liền nhìn thấy Diệt Nguyên Minh Đằng quấn trên thân thể Sở Nam ngay lập tức hóa thành hư không, thân thể Sở Nam bắt đầu kịch liệt run rẩy, có khói trắng toát ra, thân thể tỏa ra sóng nhiệt, khí tức hủy diệt càng nồng đậm…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT