Sở Nam sững người, lập tức hiểu ra “nàng ta” mà Nam Cung Linh Vân nói, trong khoảnh khắc, hình bóng của Tử Mộng Nhân nhanh chóng xuất hiện trong đầu hắn, trong lòng có chút áy náy:
- Mộng Nhân bây giờ chắc vẫn đang đợi ta quay về.
- Nàng ta thì thế nào?
Sở Nam trầm mặc.
Nam Cung Linh Vân tiếp tục hỏi:
- Lòng ngươi có thể quên được nàng ta sao?
Sở Nam lắc đầu.
- Ngươi từ nay có thể xa rời nàng ta, không gặp lại nữa không?
Sở Nam lại lắc đầu.
- Ngươi có thể ở bên ta, không quan tâm tới nàng ta nữa không?
Sở Nam lại lắc đầu.
Khóe mắt của Nam Cung Linh Vân nước mắt tuôn rơi, nói:
- Cho nên, hãy quên ta đi, ta sẽ rời đi rất xa, nàng ta mới là một nửa thích hợp cho ngươi, là người ngươi yêu nhất, nàng ta và ngươi đã trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, đừng phụ nàng ta. Từ ánh mắt của ngươi, ta có thể thấy được, tình cảm của ngươi dành cho nàng ta rất sâu nặng, bởi vậy, nhất định phải quên ta đi, yêu thương nàng ta. Còn ta, ta chỉ là một cơn gió vô tình lướt qua cuộc đời ngươi, gió qua rồi không để lại dấu vết. Có hiểu không?
- Không!
Nam Cung Linh Vân cười với hắn, căn dặn như căn dặn người tình:
- Mau quay về, ngươi bây giờ sinh lực tràn trề, hoàn toàn khác hình ảnh hấp hối ban sáng, động tĩnh ở đây có lẽ không lâu sau sẽ có người tới. Ngươi ở bên kia cũng vậy, ngộ nhỡ có người tới thăm hỏi tình trạng của ngươi, thấy ngươi không có mặt sẽ nghi ngờ, sẽ ảnh hưởng tới đại kế.
Trong lòng Sở Nam vẫn đang giằng xé, lúc là Tử Mộng Nhân, lúc là Nam Cung Linh Vân, nhìn thấy Nam Cung Linh Vân đã mở cửa, liền buột miệng nói:
- Ta không quên được nàng ta, cũng không quên được nàng, ta phải quan tâm tới nàng, cũng phải quan tâm tới nàng ta.
- Quan tâm tới ta, cũng quan tâm tới nàng ta?
Nam Cung Linh Vân lẩm bẩm lời Sở Nam vừa nói, cười thê lương:
- Ngươi quá tham lam, cá và tay gấu đều muốn có cả, điều đó không tốt.
- Ta sẽ làm được!
- Ngươi dựa vào cái gì để làm được? Lực lượng? Thực lực? Quyền thế của nam nhân? Địa vị?
Nam Cung Linh Vân hỏi:
- Ngươi có mấy trái tim? Ngươi coi nữ nhân chúng ta là gì? Nguyên thạch? Thú hạch? Đan dược? Có thể trao đổi, có thể cướp đoạt....
Không đợi Sở Nam trả lời, Nam Cung Linh Vân đã lại nói:
- Nếu ngươi là người như vậy thì có gì khác những nam nhân ác tâm khác? Nam nhân ta để ý tới sao có thể như những kẻ khác được? Nếu thực sự như vậy, coi như ta đã mù, đã nhìn lầm rồi.
Những lời này của Nam Cung Linh Vân rất sắc bén, còn Sở Nam trong lòng cũng rối bời, vừa cảm thấy không công bằng với Tử Mộng Nhi, lại cảm thấy không công bằng với Nam Cung Linh Vân; lúc thì nghĩ đến cảnh vào sinh ra tử, kề vai sát cánh cùng nhau, lúc thì lại nghĩ tới khi kề vai ấp má, nghĩ tới trách nhiệm của một người nam nhân....
Bất luận là gì Sở Nam cũng không thể quên được bất cứ ai, trong lòng rối bời. Suy nghĩ một lúc, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định, nói:
- Tuy ta chỉ có một trái tim, nhưng ta sẽ làm được.
Nam Cung Linh Vân trong lòng dậy sóng, nhưng không cho mình cơ hội mộng tưởng, nàng quay người, đi tới bên vũng máu, cầm lấy thanh Long Nha, nắm trong tay, nhưng không còn đâm về phía tim Sở Nam nữa.
Mà hướng vào chính trái tim nàng.
- Linh Vân, nàng muốn làm gì?
Sở Nam hoảng hốt.
Nam Cung Linh Vân nhẹ giọng nói:
- Quên ta đi, được không?
- Nàng bỏ Long Nha xuống trước.
- Ngươi đi đi, được không?
- Ta bảo nàng bỏ....
Sở Nam nói, rồi định ra tay, nhưng nghe thấy Nam Cung Linh Vân hô lớn:
- Nếu ngươi ra tay, ta sẽ chết ngay lập tức.
Sở Nam vội vàng dừng bước:
- Chúng ta thương lượng có được không?
- Ta biết hiện tại thực lực của ngươi rất mạnh, mười người như ta cũng không địch lại được một ngón tay của ngươi, nhưng cho dù bây giờ ngươi có thể ngăn được ta, nhưng ngươi có thể ngăn được ta mỗi giờ mỗi khắc sao? Ngươi không thể. Cho nên, nếu ngươi muốn ta không chết, ngươi hãy lập tức rời khỏi đây, hãy quên ta đi.
Nam Cung Linh Vân kêu lớn, thấy Sở Nam không có động tĩnh gì, ánh mắt kiên nghị, không nói gì nữa, trực tiếp đâm Long Nha vào trong cơ thể, máu tươi liền thấm ướt y phục nàng, giống như một đóa hoa đỏ thắm trên ngực.
Sở Nam cau mày, nhìn thấy vẻ kiên nghị trong mắt nàng, biết rằng nếu tiếp tục ép nàng, nàng sẽ tự đâm chết mình, Sở Nam vội nói:
- Được, ta đi, ta đi, nàng không cần làm mình tự tổn thương, nàng phải chăm sóc mình cho tốt, phải....
Nam Cung Linh Vân định nói ra một câu “được”, nhưng vừa ra tới đầu lưỡi thì đã biến thành “đó là việc của ta!”
Vừa nói, Nam Cung Linh Vân vẫn không ngừng đâm Long Nha vào trong thân thể mình, Sở Nam vẻ mặt ngưng trọng:
- Ta sẽ đi, nhưng muốn ta quên nàng, không thể nào.
Nói rồi, Sở Nam quay người đi ra cửa, Nam Cung Linh Vân cảm thấy toàn thân vô lực, đang sắp ngã xuống đất thì lại nhìn ra cửa, thấy có một thân ảnh đang đứng ở đó, chính là hắn.
Nam Cung Linh Vân vội kêu lớn:
- Ngươi quay lại làm gì?
Đồng thời, Long Nha trong tay tiếp tục đâm vào trong thân thể.
Sở Nam xót xa, dùng nguyên lực đưa năm bình ngọc trong tay đặt lên trên bàn, khẽ nói:
- Bình ngọc thứ nhất là đan dược trị thương, bình ngọc thứ hai là đan dược có thể khôi phục nguyên lực, bình ngọc thứ ba là Hóa Tủy Đan, bình ngọc thứ tư có thể giúp nàng duy trì tỉnh táo trong thời gian ngắn, bình ngọc thứ năm là máu của ta, lúc cấp bách có thể dùng tới.
Nói xong rồi, Sở Nam lại lục lọi trong nhẫn trữ vật, vốn dĩ định để lại lượng nguyên thạch cho nàng, nhưng nguyên thạch đều đã bị hắn dùng sạch khi ở Băng Viêm Đảo rồi, ở trong chỉ còn mấy kiện pháp bảo, hơn nữa đều do cướp bóc mà có. Những kiện pháp bảo này nếu để lại cho Nam Cung Linh Vân sẽ khiến nàng gặp phải phiền phức khó lượng, bởi vậy, những pháp bảo này không thể đưa được.
Còn lại chỉ là những thứ vật liệu luyện đan và luyện khí vô cùng bình thường, để lại cho Nam Cung Linh Vân cũng không có tác dụng.
- Ngươi muốn làm gì. Ta không cần đồ của ngươi, ngươi không nợ ta, ta cũng không muốn nợ ngươi.
Sở Nam mặc kệ, ánh mắt sáng lên, lôi một chiếc nhẫn trữ vật ra, ném lên bàn, nói:
- Nhẫn trữ vật này ta đã xóa bỏ ấn tích, nàng có thể dùng, ở bên trong là một loại hàn ngọc, giá trị rất cao, nếu cần thiết cứ dùng.
Nói xong, Sở Nam lại nhìn Nam Cung Linh Vân đầy vẻ thâm tình, ghi khắc hình ảnh nàng trong đầu, rồi quay người nhảy lên không trung, phía sau vẫn còn một câu nói truyền tới tai Nam Cung Linh Vân:
- Ta không quên nàng được, cho dù ta ở chân trời góc bể, cả đời này cũng không thể quên được. Nàng hãy đợi ta, đợi ta làm xong những việc cần làm, ta sẽ quay lại.
Nam Cung Linh Vân vẫn chưa đặt Long Nha xuống, vẫn đâm xuống, nàng sợ Sở Nam sẽ quay lại. Qua một lúc lâu, sau khi chắc chắn Sở Nam không còn quay lại, thân thể yếu ớt suy nhược của nàng liền ngã lăn ra đất.
Khóe mắt nàng đã đẫm lệ.
Những lời nói vô cùng tuyệt tình vừa rồi, đâu phải do nàng cam tâm nói, đâu phải là những lời nói thật lòng của nàng. Nàng là nữ nhân chính chuyên, thân thể của nàng đã thuộc về hắn, vậy sẽ vĩnh viễn thuộc về hắn.
Tuy chỉ gặp hai lần, những nghĩ lại những việc hắn đã làm, nhìn Long Nha trong tay, nhìn năm bình ngọc trên bàn, nhẫn trữ vật, Nam Cung Linh Vân cảm thấy, trái tim của nàng đã thuộc về hắn.
Nhưng nàng không thể ở bên cạnh hắn.
- Sở Nam, Sở Nam, thì ra ngươi tên Sở Nam, Lâm Vân, Linh Vân....
Nước mắt đã tràn ngập khóe mắt Nam Cung Linh Vân:
- Thực ra ta cũng muốn cảm nhận cảm giác được ngươi bảo vệ, cũng muốn cảm nhận sự ấm áp của ngươi, muốn được yêu ngươi, muốn được bên cạnh ngươi,..... hãy yêu nàng ta, hãy ở bên nàng ta, sau này, chúng ta sẽ không gặp nhau nữa. Chúc hai người hạnh phúc.
Suy nghĩ hồi lâu, Nam Cung Linh Vân lau nước mắt, sửa sang lại y phục, đeo khăn che mặt lên, nhìn năm bình ngọc và nhẫn trữ vật trên bàn, sau phút ngập ngừng liền thu lại.
Nhưng Nam Cung Linh Vân không lấy bình ngọc thứ nhất ra, nuốt đan dược trong đó để trị thương cho nàng, nàng thầm nghĩ trong lòng:
- Từ nay, vết thương của ta cũng sẽ không bao giờ liền.
Làm xong rồi, Nam Cung Linh Vân liền bắt tay xử lý việc của Tần Dũng, Tần Dũng chết rồi, tin tức truyền tới Tần gia, Tần gia nhất định sẽ hướng mũi dùi về phía hắn, về phía Nam Cung gia tộc, tới lúc đó, nàng rất có khả năng sẽ lại trở thành vật hi sinh, nàng phải thay đổi điều đó.
Trong lúc còn đang mải suy nghĩ, bên ngoài liền có tiếng hô vang lên:
- Cháy rồi, cháy rồi, mau chữa cháy!
Vốn dĩ là tiếng kêu lẻ tẻ, nhưng trong nháy mắt đã biến thành tiếng kêu huyên náo.
Nam Cung Linh Vân cũng bừng tỉnh, vội chạy ra ngoài, chỉ thấy nơi bốc cháy chính là nơi trú ngụ của Tần Dũng và Tần gia, ngọn lửa đó có màu đen, vốn dĩ trong đêm tối sẽ không nhìn thấy, nhưng cháy lên gỗ thì tỏa ra ngọn lửa màu vàng.
- Tịch Diệt Chi Hỏa, trời ơi, là Tịch Diệt Chi Hỏa, nước bình thường căn bản không có tác dụng, ai tu luyện thủy nguyên lực, mau dập lửa.
- Thủy nguyên lực phẩm chất thấp cũng không được, ít nhất phải là Huyền Âm Chân Thủy mới được.
- Lửa đang lan ra hai bên, mau sơ tán người, mau....
..........
Tiếng huyên náo ngày càng lớn, rất nhanh đệ tử của Thiên Nhất Tông đã tới, nhưng đối diện với Tịch Diệt Chi Hỏa, bọn chúng cũng không có cách gì cả, chỉ có thể nhanh chóng báo cáo lên trên, đồng thời cứu những người chưa gặp nạn, đồng thời bảo vệ những khu vực còn an toàn.
- Ngọn lửa này cháy thật đúng lúc. Nếu những gã hộ vệ của Tần gia đều bị chết, Tần gia sẽ không thể chú ý tới mình, như vậy, mình hoàn toàn có thể đứng ngoài cuộc, nhưng ngọn lửa này là do ai đốt
Không cần nghĩ lâu, Nam Cung Linh Vân đã nghĩ tới Sở Nam:
- Nhất định là hắn, cũng chỉ có hắn mới có động cơ, mới có mục đích làm như vậy, Sở Nam, ta....
Nam Cung Linh Vân vô cùng cảm động, ngọn Tịch Diệt Chi Hỏa này quả thực đã khiến hắn thoát khỏi nghi vấn, nhưng sẽ khiến gánh nặng của Sở Nam càng thêm nặng. Mấy trăm năm nay, có ai dám đốt lửa giết người tại Thiên Nhất Tông.
Tuyệt đối không có ai!
Bởi bọn chúng không dám dùng cái chết để khiêu khích tôn nghiêm của Thiên Nhất Tông!
Còn Sở Nam làm như vậy, nếu Thiên Nhất Tông và Tần gia không điều tra ra thì đã đành, nếu tra ra thì Thiên Nhất Tông sẽ dùng mọi thủ đoạn đưa Sở Nam lên giàn thiêu.
- Sao ngươi ngốc như vậy? Đối xử với ta như vậy, có đáng không?
Nam Cung Linh Vân lo lắng:
- Không cần đối xử với ta tốt như vậy, hãy để ta quên ngươi đi có phải tốt không.
Nam Cung Linh Vân nghĩ vậy, nhưng biết rõ chính nàng cũng không tin như vậy.
Nam Cung Linh Vân lại không hề biết rằng, Sở Nam và Thiên Nhất Tông đã có thù không đội trời chung.
Ngọn lửa ngày càng mạnh.
Ở xa, một thân ảnh, một đôi mắt nhìn chăm chú vào ngọn lửa đó.
Thân ảnh đó, chính là Sở Nam.
Sở Nam sau khi rời đi liền đích thân xử lý sạch người của Tần gia, tiếp đó, một ngọn Tịch Diệt Chi Hỏa liền bắn ra, thiêu sạch tất cả.
Khi tất cả mọi người đều không có cách gì đối phó với Tịch Diệt Chi Hỏa, một thanh âm uy nghiêm vang vọng trong không trung:
- Kẻ nào dám làm càn ở Thiên Nhất Tông!
Tiếp theo tiếng hô, ngọn lửa đang rừng rực cháy lập tức tắt ngấm.
Giống như dòng thác đang cuộn chảy đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt Sở Nam lóe lên tinh quang.
Một võ giả có thể tu luyện được Tịch Diệt Chi Hỏa hay không có liên quan tới tu vi, nhưng cũng không liên quan nhiều lắm, cho dù là Võ Vương cũng chưa chắc đã có Tịch Diệt Chi Hỏa.
Tịch Diệt Chi Hỏa của Sở Nam, từ sau khi tôi luyện thành ở trường đấu giá bí mật, trong chuyến đi tới Băng Viêm Đảo đã lợi dụng Tụ Hỏa Trận giúp Tịch Diệt Chi Hỏa được nâng cấp, đặc biệt là trong quá trình thu phục Hàn Ngọc Lan Viêm Vương, thậm chí đã xuất hiện Phần Thiên Chi Hỏa màu trắng, tiếp đó, Tịch Diệt Chi Hỏa lại tiếp tục nâng cấp, đã lên tới cấp bậc cao nhất.
Ngọn lửa có phẩm chất cao như vậy, cho dù là Võ Vương cũng không chịu nổi chứ đừng nói tới việc dập cả biển lửa đó trong nháy mắt.
Sở Nam nhìn thấy rất rõ ràng, người ra tay dập lửa chỉ giơ tay lên, trong nháy mắt đã dập cả biển lửa.
Nếu nói người đó dùng nước, lấy nước khắc lửa, lấy nước dập lửa, Sở Nam cũng không chấn kinh như vậy.
Nhưng người đó không hề thi triển thủy nguyên lực có phẩm chất cao hơn Tịch Diệt Chi Hỏa, chỉ dùng thuần nguyên lực để dập lửa.
- Ít nhất có tu vi Võ Hoàng.
Sở Nam thầm nghĩ trong lòng, đang nghĩ, Sở Nam cảm thấy người ở trên không trung đó đang đưa ánh mắt về phía này, Sở Nam đã sớm thi triển Liễm Tức Quyết, ánh mắt đã lướt qua mấy lần rồi mới lướt qua nơi khác.
Sở Nam thầm thở phào, Võ Hoàng chi uy quả thực hắn hiện tại vẫn không thể đối kháng được, Sở Nam nghĩ tới Hàn gia gia, còn có thái gia gia của Tử Mộng Nhân, đó cũng là hai Võ Hoàng, trong tỉ thí của Thần Khí Phái, Lăng Vi Thiên có tu vi cao cấp Võ Vương nhưng Hán gia gia chỉ cần giơ tay đã có thể đánh trọng thương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT