Bởi vậy, cho dù tình thế nguy hiểm thế nào, Sở Nam vẫn cố liều mạng, tay phải nắm chặt Long Nha, không để cho mình rơi xuống, tay trái nắm thành quyền, vũng xoáy xoay chuyển, dung nhập lực lượng và nguyên lực toàn thân của hắn, từng quyền từng quyền đánh xuống đầu của San Hô Huyền Lam Kình.
Chín vạn cân lực, cho dù là cao cấp Võ Vương gặp phải cũng rất khó chịu, nhưng đối với San Hô Huyền Lam Kình mà nói thì không là gì cả, lớp phòng ngự trên đầu nó vô cùng cường hãn.
- Một quyền không đủ, ta đánh ngươi mười quyền.
Sở Nam vừa hét lớn vừa đánh xuống, có máu tươi từ miệng hắn trào ra, từ nắm tay hắn tràn ra.
- Mười quyền không đủ, ta đánh ngươi một trăm quyền, một ngàn quyền.
Sở Nam cũng liều mạng, từng quyền từng quyền đánh xuống không ngừng, San Hô Huyền Lam Kình ban đầu chỉ cảm thấy bị Long Nha đâm đau, nhưng khi Sở Nam đánh ra mấy chục quyền thì cũng bắt đầu cảm thấy có chút đau đớn.
Nhưng mỗi khi San Hô Huyền Lam Kình định điên cuồng phản kích thì Thủy nguyên bổn tinh lại ra tới ngoài rìa, dáng vẻ như chuẩn bị thoát ra bên ngoài, khiến San Hô Huyền Lam Kình đành phải nhịn đau xông lên.
Sở Nam toàn thân đẫm máu, điên cuồng chiến đấu cùng San Hô Huyền Lam Kình, Diệu Âm và Lữ Dương Minh khó khăn lắm mới có thể phá hủy hết đám băng phong kia, nhưng cũng đã mệt mỏi rõ rời, đưa mắt nhìn ra, phát hiện ra căn bản không thể nhúng tay vào cuộc chiến của Sở Nam, trong ánh mắt Diệu Âm tràn đầy sự lo lắng.
Lữ Dương Minh hỏi:
- Diệu trưởng lão, người trên đầu hung thú đó, ngươi quen sao?
Diệu Âm lắc đầu, nói:
- Nhưng, người này, ta nhất định phải cứu.
Lữ Dương Minh nghi hoặc, nhìn về phía Sở Nam, nhìn thấy từng quyền Sở Nam giơ lên, có cảm giác như đã từng gặp ở đâu, nhưng lại không hề nghĩ tới Lâm Vân, rồi sau một thoáng, ánh mắt hắn lại dừng lại trên Thủy nguyên bổn tinh.
Thượng Thanh Đông và lão nhân gày gò bị trọng thương nằm trên đất nhìn thấy có người dám đấu với San Hô Huyền Lam Kình, trong lòng vô cùng kinh hãi, đồng thời cũng vội vã trị thương, nghĩ cách làm thế nào đoạt được Thủy nguyên bổn tinh, sau đó tìm cơ hội thoát thân, nhưng lại quên mất Vô Không Lão Tổ và Phù Chấn đang ở ngay bên cạnh bọn chúng.
- Gừ..........
Tiếng gầm của San Hô Huyền Lam Kình tràn đầy sự giận dữ, hung tính của nó đã bị sự đau đớn đẩy tới cực điểm, San Hô Huyền Lam Kình dường như cũng đã nhận ra Thủy nguyên bổn tinh không hề có ý thoát khỏi nơi này, liền không đặt toàn bộ sự chú ý lên Thủy nguyên bổn tinh mà chuẩn bị giải quyết xong tiểu tử dám làm càn trên đầu nó rồi tính sau.
San Hô Huyền Lam Kình hung tính bạo phát, đột nhiên tăng tốc, tốc độ càng ngày càng nhanh, không ngờ lại đâm thẳng vào bờ Băng Viêm Đảo lúc này đã bị nứt ra.
Sở Nam vẫn đang vung quyền, cảm nhận thấy ý đồ của San Hô Huyền Lam Kình, mặt lộ ra vẻ tươi cười:
- Muốn so xem ai tàn độc hơn sao? Ta tiếp ngươi!
Nói xong, toàn thân Sở Nam nằm sát lên người San Hô Huyền Lam Kình, hai tay nắm chặt Long Nha, dùng toàn lực đẩy về phía trước, bộ dạng như định chém đôi đầu San Hô Huyền Lam Kình ra.
Ầm!
Cái đầu khổng lồ của San Hô Huyền Lam Kình đâm vào vách đá trên bờ Huyền Viêm Đảo, tạo thành một cái hang lớn hơn chục mét, cả bờ băng rung lên dữ dội, không ít khối băng còn cứng hơn cả thiết thạch không ngừng rơi xuống.
Trong một cú va vừa rồi, Sở Nam cũng cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, nôn ra mấy ngụm máu, nhưng hắn đã đưa Long Nha tiến lên phía trước được chừng 5 cm, 5cm so với cái đầu to lớn của San Hô Huyền Lam Kình quả thực không có gì đáng nói.
Nhưng đối với Sở Nam mà nói, 5 cm này đã đủ cho hắn giơ một nắm đấm vào trong.
San Hô Huyền Lam Kình không hề hấn gì, thân hình lui lại, vọt lên không trung, rồi tiếp tục tăng tốc đâm vào vách băng.
Sở Nam giơ nắm đấm vào trong vết thương, dùng lực đánh xuống, lấy Hàn Ngọc Lam Viêm Vương Hỏa làm vật liệu bố trí Tụ Hỏa Trận, Phần Thiên Chi Hỏa màu trắng sữa lóe lên trên nắm đấu của hắn, lập tức, một mùi khét truyền ra.
San Hô Huyền Lam Kình lại càng đau đớn, nhưng lại bạo phát ra một cỗ lực lượng càng đáng sợ hơn, đâm về phía cao nhất của vách băng, vừa đâm vào, vách băng đã truyền tới tiếng nứt vỡ ầm ầm, ngọn băng phong cao nhất đã bị San Hô Huyền Lam Kình đâm thấp đi hai chục mét.
- Cũng may, cũng may thân thể mình đã được Ngọc Chi San Hô Trùng cường hóa rồi, nếu không chỉ e cũng sẽ giống như ngọn băng phong này, toàn thân nát vụn.
Vừa cảm thấy may mắn, nắm đấm ở trong đầu của San Hô Huyền Lam Kình đã thiêu cháy một khối thịt lớn, Sở Nam liền nắm chặt lấy một miếng xương.
Sau đó, Sở Nam rút Long Nha ra, lại tiếp tục đâm xuống.
San Hô Huyền Lam Kình lại bị đau đớn, bao nhiêu thủ đoạn không thể thi triển với Sở Nam đang ở trên đầu nó, chỉ biết không ngừng đâm vào vách băng, hi vọng Sở Nam sẽ bị rơi xuống, như vậy nó sẽ có thể thi triển vô số sát chiêu, giết chết tiểu tử đã dám cưỡi lên đầu nó.
Mỗi lần đâm, cánh tay Sở Nam lại ấn sâu xuống hơn một chút, Long Nha đâm ra ba lần.
Cứ như vậy, đợi tới khi độ cao của Băng Viêm Đảo bị thấp xuống một trăm mét, trên đầu của San Hô Huyền Lam Kình đã đầy máu, cảm giác đau đớn tăng lên gấp trăm lần, khiến San Hô Huyền Lam Kình tạm thời quên đi chuyện của Thủy nguyên bổn tinh.
Tuy Sở Nam khiến San Hô Huyền Lam Kình bị thương thế không nhẹ, nhưng Sở Nam cũng phải trả giá rất lớn, dùng Tụ Hỏa Trận để tôi luyện ra Phần Thiên Chi Hỏa, hỏa nguyên lực trong cơ thể hắn đã gần như cạn kiệt, nếu không có Hàn Ngọc Lam Viêm Vương thì nguyên lực chắc chắn đã không còn lấy một chút.
Còn thân thể hắn cũng đã bị làm cho sai khớp, gãy xương khắp nơi.
Nhưng Sở Nam vẫn tiếp tục đâm Long Nha xuống, không có bất cứ vũ kỹ gì, chỉ dùng lực lượng.
San Hô Huyền Lam Kình thấy đâm vào vách băng cũng không có hiệu quả, đau đớn gào lên một tiếp đinh tai nhức óc, xoay người lao về phía băng đài.
Ầm một tiếng, băng đài lập tức vỡ nát, băng thạch tung tóe khắp nơi, mặt đất xuất hiện một cái hố dài hơn chục trượng, rộng hơn ba trượng, nơi San Hô Huyền Lam Kình va xuống đang có một gã trung cấp Võ Vương đang trị thương, sau một va này Võ Vương biến thành thịt vụn, hồn phiêu phách tán, nguyên hạch bắn ra.
Sở Nam bị cú va này làm cho toàn thân đột nhiên vô lực, hai tay suýt nữa đã buông ta, trong lòng kinh hãi, vội vã nắm chặt lại, cũng không quản bị phản phệ, ra sức thôi động nguyên lực, rút Long Nha ra tiếp tục điên cuồng đâm xuống.
San Hô Huyền Lam Kình dường như cũng cảm thấy sự mệt mỏi của Sở Nam, lại tiếp tục tung mình lên không trung, xoay người đâm xuống, vẫn còn đang ở trên không trung, San Hô Huyền Lam Kình đột nhiên rùng mình, thì ra Tiểu Lam đã đưa theo một đàn Ngọc Chi San Hô Trùng tới được ổ bụng của nó, điên cuồng đâm hút trong bụng nó.
- Gừ....gừ....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT