Mã Quân có chút không cam lòng nhưng lại không thể không nói:
- Biết rõ.
- Theo lệnh thủ lĩnh hảo hảo mà làm, đem Hải Lang đoàn phát triển lớn mạnh, đồng dạng, một trăm năm sau ngươi sẽ được khôi phục tự do!
Sở Nam lạnh lùng nói, Mã Quân nghe vậy trong lòng không khỏi dấy lên một tia hy vọng, sắc mặt theo đó mà tốt hơn nhiều.
Sở Nam đương nhiên minh bạch đạo lý này, có hy vọng tự nhiên mới có truy cầu, nếu không thế giới của Mã Quân sau này chỉ còn một mảnh hắc ám, đến lúc đó thì cái gì cũng làm không được rồi.
Mộng Nhi ở một bên thấy vậy liền xen vào một câu:
- Ta sẽ không vĩnh viễn ở Hải Lang đoàn đâu.
Mã Quân nghe xong trong lòng càng vui vẻ hơn, ý tứ của lời này hắn tự nhiên hiểu rõ, nếu như hắn hảo hảo làm việc, không để cho đối phương thất vọng, đợi thủ lĩnh đi rồi thì coi như Hải Lang đoàn là của hắn!
- Tiền bối yên tâm, thủ lĩnh yên tâm, ta nhất định sẽ hảo hảo làm việc.
- Đi xuống đi, xuống dưới xem người của ngươi đi, chờ bọn hắn thu thập xong thủ hạ rồi đem thủ hạ của bọn hắn xáo trộn với nhau, đây là việc đầu tiên ta muốn ngươi làm, Hài Lang đoàn về sau không có phe phái, hết thảy mọi người đều phải trung tâm với thủ lĩnh mà không phải là bất kỳ ai khác!
- Vâng!
Mã Quân trong lòng phát hoảng, hắn không dám có chút nào xem nhẹ với vị thủ lĩnh Võ Tướng tu vi này nữa.
- Còn một điều, mau chóng hình thành sức chiến đấu!
- Vâng!
Mã Quân sau khi nhận mệnh liền lập tức hướng về giải đất trống kia đi tới.
Sở Nam lại cùng Phù Chấn, Mộng Nhi hai người thương lượng chuyện kế tiếp, ví dụ như khi nào hội họp, Phù Chấn lúc nào thì đến Băng Viêm đảo, Mộng Nhi phải làm sao mới có thể lợi dụng Hải Lang đoàn đi làm một ít việc,...
Sở Nam trao lại cho Phù Chấn không ít nguyên thạch, đan dược. Đương nhiên, nguyên thạch tự nhiên là loại thượng phẩm, đan dược phẩm giai cũng không tệ. Sở dĩ làm vậy là không phải đơn giản là hắn không bạc đãi người nhà mà còn vì để Phù Chấn luôn bảo trì tinh lực dồi dào, đem hết sức luyện chế Ngũ Hành phù cho hắn, thêm một trương phù coi như là thêm một phần lực lượng.
Đem hết thảy mọi việc giải quyết tốt, Sở Nam đã muốn chạy tới Băng Viêm đảo rồi, cùng Mộng Nhi nắm tay thổ lộ tâm sự một phen, lại dặn dò bổn hùng phải hảo hảo bảo hộ nàng xong thì rốt cục mới chia lìa.
Sở Nam không để cho nàng tiễn hắn rời khỏi đảo mà hắn một mình tự rời đi.
Nhìn về chân trời Sở Nam biến mất, đã rất lâu rồi đây mới là lần hai người phải tách ra, hai mắt nàng vì thế mà không khỏi óng ánh lệ quang, trong miệng cũng thì thầm một câu:
- Chia ly sẽ tốt cho nhau hơn, tên ngốc, tin tưởng ta, ta sẽ làm tốt mà...
Nói xong, Mộng Nhi lièn tiến vào trong sơn động, nói với Phù Chấn:
- Phù lão, ta muốn nhìn xem ngươi như thế nào luyện chế phù, được không?
- Chỉ cần không quấy rầy ta là được!
Phù Chấn bắt đầu bận rộn.
- Sẽ không đâu, sẽ không đâu, ta sẽ lặng yên nhìn.
Mộng Nhi vui vẻ lĩnh mệnh.
Bên ngoài động, Thiết Thương hùng thủ vệ một bên.
Không nói tới Tử Mộng Nhân đang bắt đầu học tập luyện phù, sự tình Hải Lang đoàn chỉnh hợp nữa mà chỉ nói tới Sở Nam bên kia.
Sở Nam lúc rời khỏi đảo nhỏ thì cũng không có ngồi chiếc thiết thuyền kia nữa mà tự mình tìm một chiếc thuyền bình thường hướng Băng Viêm đảo chạy tới. Còn tướng mạo của hắn lại lần nữa cải biến, trở nên không có gì đặc biệt, thuộc về loại ngườ chỉ nhìn qua liền sẽ dễ dàng quên được.
Hơn nữa, tu vi của hắn cũng không còn là sơ giai Võ Tướng nữa mà là sơ giai Võ Quân.
Sơ giai Võ Quân, trong chuyến đi Băng Viêm đảo này cũng coi như là nhân vật hạng bét.
Nếu Sở Nam vẫn dùng sơ giai Võ Tướng chạy tới Băng Viêm đảo, chuyện này không phải là hắn chưa từng nghĩ đến, nhưng lại nghĩ, giữa một đám lớn Võ Quân, một cái sơ giai Võ Tướng thực sự là làm người khác rất dễ chú ý a. Ngoài ra, với tu vi sơ giai Võ Tướng, trên Băng Viêm đảo tự nhiên sẽ chịu không biết bao nhiêu khi dễ, gặp bao nhiêu đả kích.
Mà nếu là sơ giai Võ Quân, những phiền toái này tự nhiên giảm đi không ít, mà đến lúc tranh đoạt thuỷ chi nguyên sẽ không bị những Vũ Vương cường giả để trong lòng, phi thường thích hợp "xuất kỳ bất ý".
Đoạn đường này đã không còn Tử Mộng Nhân bên người, Sở Nam thật đúng là cảm thấy có chút không quen, tơ vương trong lòng rất là đậm đặc, mà càng như thế thì hắn càng thêm cố gắng, càng thêm dốc sức liều mạng tu luyện, không buông tha từng giây từng phút nào.
Vừa lên thuyền rời đi hắn đã bắt đầu tu luyện, thuyền tiến vào băng thiên tuyết địa cũng vẫn đang chìm vào trong tu luyện...
Quả thực là tu luyện không chút ngơi nghỉ!
Trên đường vừa đi vừa luyện công này, Sở Nam cách Băng Viêm đảo càng ngày càng gần, thuỷ nguyên lực trong cơ thể cũng có chỗ tăng trưởng. Bất quá, ngắn ngủn mấy ngày tự nhiên sẽ không xuất hiện biến hoá long trời lở đất gì.
"Đợi đạt được thuỷ chi nguyên xong, tốc độ tu luyện sẽ hơn rất nhiều. Nơi thuỷ chi nguyên hạ lạc coi như đã biết, không biết mộc chi nguyên lại ở nơi nào..."
Đang nghĩ ngợi thì tròng mắt Sở Nam chợt híp lại, đôi lông mày nhướng lên, đón lấy một thanh âm truyền đến.
- Tiểu huynh đệ!
Sở Nam quay đầu lại, chỉ thấy một người trông y hệt bạch y thư sinh đang nhanh chóng hướng về phía này chạy tới, cuối cùng tung người một cái liền rơi xuống trước mặt hắn, Sở Nam hỏi:
- Huynh đệ, chúng ta có biết nhau?
Sở Nam không có thói quen tuỳ tiện gọi một người lạ là huynh đệ, nhưng thế cục hiện tại thì cũng phải thuận thế mà làm theo thôi, bất quá trong giọng nói vẫn không thiếu vẻ lạnh lùng.
Bạch y thư sinh kia thoáng như chưa tỉnh ngộ ra mà ngược lại còn nồng nhiệt, nói:
- Huynh đài cũng tiến về Băng Viêm đảo sao? Không bằng chúng ta kết bạn đồng hành đi, như thế nào?
Sở Nam không ngờ đối phương lại như vậy, quả nhiên so với suy nghĩ của hắn không khác nhau bao nhiêu. Sở Nam lắc đầu, nói:
- Không có ý tứ, tại hạ độc lai độc vãng đã quen, không thích cùng người chung đường.
Bạch y thư sinh khẽ giật mình, tựa hồ không tin rằng mình bị cự tuyệt, kinh ngạc nói:
- Huynh đài, ngươi chẳng lẽ không biết tán tu như chúng ta dưới thế cục này nguy hiểm không phải nhỏ, kết bạn mà đi sẽ giúp nhau cũng như có thể chiếu cố tốt lẫn nhau a!
- Đa tạ hảo ý của huynh đài, ta là ta vẫn không quen.
Nếu không phải bắt buộc, Sở Nam tự nhiên sẽ không cùng người khác đồng hành. Thế giới này trọng cường giả vi tôn, mạnh được yếu thua, cùng người đồng hành nói không chừng đối phương đã coi ngươi là con mồi rồi, đối với chuyện này Sở Nam một đường đi tới đã sớm lý giải thật sâu.
Tuy nhiên, Sở Nam không có sợ tên trung giai Võ Quân trước mắt này nhưng hắn cũng không muốn có phiền toái gì, cho nên, lần nữa nói lời cự tuyệt.
Bạch y thư sinh thấy thái độ Sở Nam kiên quyết như vậy liền thở dài, nói:
- Chỉ sợ huynh đài không biết tình huống phía trước a...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT