Trước kai mặt của Hiên Viên luôn đầy nụ cười, dù đùa với người hay giết người đều không dứt, cho dù mặt ngoài trông gã rất tức giạn nhưng lòng đang cười, không phải cười vui vẻ mà là nụ cười khinh thường.

Nhưng trong một đoạn thời gian tới nay, mặt của Thiên Tử thường có biểu tình âm trầm, thời gian xuất hiện càng lúc càng dài. Mới rồi Thiên Tử lại luyện một bộ võ công nhưng thất bại, vì vậy tâm tình rất khó chịu.

Ngay trong nháy mắt này, Thiên Tử đột nhiên có linh cảm, khuôn mặt cơ bắp lập tức co giật, ánh mắt không thể kiềm chế xuất hiện lửa giận. Bởi vì Thiên Tử cảm giác được Đạm Đài Minh đã chết, thật sự chết.

Thiên Tử biết rõ Đạm Đài Minh có năng lượng gì, nhưng người như vậy đã chết, cái này chứng minh cái gì? Thiên Tử rất rõ ràng, chứng minh vở kịch hay gã bày ra ngày càng vượt tầm khống chế, cục diện sắp thoát khỏi tầm tay.

Thiên Tử bình ổn tức giận, quyết định cường bạo!

- Nếu không làm theo ý của ta diễn thì khiến vở kịch này biến máu me, bạo lực chút.

Thiên Tử quyết định trở mặt, phát ra hành động mệnh định. Phút chốc đmá người Vạn Trận lão tổ, Nguyệt động chủ trước tiên bị khống chế.

Vạn Trận lão tổ chưa lấy lại tinh thần, hỏi người toát ra khí thế nguy hiểm trước mặt mình:

- Ngươi là ai?

- Câm miệng, nói thêm câu nữa là sẽ khiến ngươi biến thành phế nhân!

Vạn Trận lão tổ không phải người dễ dàng chịu khuất phục, đặc biệt là gã bị Sở Nam khống chế. Nhưng lúc này gã im lặng, thầm nghĩ lai lịch đám người này là thuộc hạ của thế lực nào.

Cùng lúc đó, chỗ đám Sở Thiên Phong cư ngụ cũng bị người bao vây. Những người này căn bản không có ẩn tàng, hoàn toàn lộ rõ ra dưới ánh nắng. Trước khi Canh Lão đi đã dặn dò Trịnh Vĩ Tán, cho nên gã lập tức mang đám Sở Thiên Phong, Điệp Y tới chỗ an toàn. Trịnh Vĩ Tán bảo vệ họ tầng tầng.

- Các ngươi là ai? Tới chỗ này làm cái gì?

Trịnh Vĩ Tán nhìn tình hình trước mắt đã biết nội bộ Nghịch Thiên bang xảy ra vấn đề, nhưng gã vẫn hỏi, có thể kéo dài một chút thời gian cũng đỡ. Đám Vạn Trận lão tổ cũng bị áp giải tới.

Vạn Trận lão tổ tới chỗ này liền hiểu đám người này hơn phân nửa hướng về cha mẹ của Sở Nam, lòng càng hốt hoảng. Vạn Trận lão tổ không dám tưởng tượng nếu Sở Nam biết được cha mẹ mình xuất hiện cái gì ngoài ý muốn thì sẽ làm ra hành động điên cuồng cỡ nào.

Vào giờ phút này, Vạn Trận lão tổ hy vọng Cửu Long môn ra tay, nhưng mới nổi lên ý niệm thì gã thấy môn chủ Cửu Long môn cũng bị áp giải tới.

Vạn Trận lão tổ người lạnh lẽo, thầm nhủ.

"Xong rồi, xong rồi..."

Mọi người đều cảm giác được không may, nhưng bọn họ đều không biết đến cùng là ai làm. Khi Vạn Trận lão tổ nhìn đám người bị áp giải, đột nhiên phát hiện thiếu một người.

- Chẳng lẽ là hắn!

Khi Vạn Trận lão tổ bật thốt bốn chữ này thì lòng đã khẳng định. Vạn Trận lão tổ như có trực giác ngẩng đầu nhìn về phía xa, có một người đang thông thả bước đến, mặt treo nụ cười thường ngày.

Vạn Trận lão tổ lập tức nghĩ rõ ràng, một câu tiếp một câu địa lớn tiếng quát một câu tiếp một câu lớn tiếng quát:

- Quả nhiên là ngươi! Ngươi cố ý gia nhập Nghịch Thiên bang, cố ý khiến Nghịch Thiên bang phát triển càng lớn. Nghịch Thiên bang bị công kích, xảo ngộ đám Canh Lão đều là ngươi mưu đồ!

Thiên Tử cực kỳ vui vẻ nói:

- Đúng vậy, mọi thứ đều do ta sắp đặt!

Đã lâu rồi Thiên Tử không hưởng thụ loại không khí này, lúc trước vở kịch nhỏ thế này không gợi lên hứng thú của gã. Lúc này hứng thú của Thiên Tử tăng lên nhiều.

Vạn Trận lão tổ nhìn thành viên Nghịch Thiên bang, ôm hy vọng cuối cùng hỏi:

- Các ngươi hiện tại nghe ai nói?

Đám người không đáp, Thiên Tử nói:

- Để ta đáp thay họ. Kẻ không nghe lời đều đã chết, người còn sống đều nghe lời. Các ngươi cũng vậy, nếu như các ngươi nghe lời là có thể sống sót. Ta biết các ngươi bị khống chế, sinh tử quyết mà thôi, ta có thể giúp các ngươi giải.

Câu nói này có uy lực rất lớn, mắt đám Nguyệt động chủ sáng lên. Nhưng Vạn Trận lão tổ khựng lại, gã rất nhanh khống chế.

Vạn Trận lão tổ nói:

- Nếu ngươi biết sinh tử quyết, chắc cũng biết công tử là ai, ngươi động chúng ta, không sợ công tử...

Vạn Trận lão tổ đang nói bỗng nhiên im miệng,. Vì Thiên Tử lắc người xuất hiện ở trước mặt bọn họ, diện mạo là là lúc ở di tích Trận tông.

Đám Nguyệt động chủ thở hắt ra:

- Thì ra người này chính là hắn...

Đám Nguyệt động chủ còn nhớ Thiên Tử ở trong di tích Trận tông mạnh mẽ cỡ nào.

Thiên Tử lạnh nhạt nói:

- Ta mạnh hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều, bởi vậy kẻ thức thời mới là tuấn kiệt!

Trịnh Vĩ Tán cảm giác không tốt, khiến đám Điệp Y, Ngọc bội Tư, Sở Thiên Phong nhanh chóng rời đi, gã ở lại đoạn hậu. Người ngọc thỏ tộc như Tiểu Tinh thì thành kính hướng pho tượng, đây là vũ khí mạnh nhất họ có thể nghĩ ra. Lúc trước ngọc thỏ tộc gặp đại nạn thì thần thỏ có hiển linh. Bọn họ hy vọng tín ngưỡng của mình có thể khiến thần thỏ lại lần nữa hiển linh, giải tình thế nguy hiểm trước mắt.

Nhưng Thiên Tử bỗng lắc người từ trên trời giáng xuống, căn bản không chờ bọn họ phản ứng lại, pho tượng bị đè nát. Đám ngọc thỏ tộc xúc động, tức giận, đang định liều mạng xông lên xé hung thủ. Nhưng hai chân họ như lún vào vũng bùn, không đạp ra một bước được, bởi vì người xuất hiện trước mặt họ là người họ cực kỳ quen thuộc, thậm chí cho rằng là ân nhân.

Người Tiểu Tinh run bần bật kêu lên:

- Vương Nguyên!

Tiểu Tinh thông minh đã xâu chuỗi sự kiện.

Như Nhan hét to:

- Không ngờ là ngươi, có phải ngọc thỏ tộc gặp tai nạn là người mang đến không? Đúng không?

- Chính là ta!

Thiên Tử nhìn đám Tiểu Tinh bộ dạng kinh ngạc, thống khổ, phẫn nộ thì cất tiếng cười to.

Tiểu Tinh run run hỏi:

- Tại sao?

- Ngươi không hiểu nguyên nhân sao? Không phải ta đã sớm nói cho sao?

- Tại sao?

Tiểu Tinh hộc máu.

Thiên Tử đáp:

- Còn nhớ ta nói tên cho ngươi biết không?

- Vương nguyên, vương nguyên, ngoạn!

Tiểu Tinh khóe miệng chảy máu không ngừng.

- Chơi, ngươi làm mọi thứ đều chỉ vì chơi? Vì chơi, ngươi giết ngọc thỏ tộc ngàn vạn tộc nhân. Vì chơi, ngươi lừa gạt...

Tiểu Tinh không nói tiếp nữa, nhìn chằm chằm Thiên Tử, từng bước một tiến tới trước, đi tới trước bột pho tượng. Tiểu Tinh quỳ xuống giơ bột lên, giao cho Như Nhan.

Tiểu Tinh dập đầu với tộc nhân, nói:

- Là ta có lỗi với các ngươi, có lõi với tộc nhân đã chết! Tội này kiếp sau ta sẽ chuộc, hiện tại, các ngươi đi, mang theo tín niệm của chúng ta, đi mau!

Thiên Tử lạnh nhạt nói:

- Đi? Đi được sao? Nếu cảnh đặc sắc nhất đã diễn xong thì ra tay đi!

Trịnh Vĩ Tán đột nhiên hét to:

- Bách mỹ hí nhân gian!

Người trong núi cũng học máu lấy ra một ngọn núi nguy nga, mấy người khác liều mạng lấy ra sát chiêu lớn nhất.

Nhưng mọi thứ dụng, thực lực cách xa quá lớn, chỉ là hồng chi cảnh, hoang chi cảnh uy áp đã khiến bọn họ không thở nổi. Chỉ có Trịnh Vĩ Tán phản kháng một chút rồi bị đánh hộc máu văng ra.

- Các ngươi đều rất quý giá, cho nên sẽ không chết!

Nghe vậy Điệp Y liền hiểu ý định những gì Thiên Tử làm, tất cả chỉ vì Sở Nam. Sở Thiên Phong lấy ra một thanh pháp đan, nhưng chưa kịp làm gì đã bị người dùng lực lượng nghiền thành bột phấn. Tiếp theo đám người hôn mê không hay biết gì.

Sở Nam còn ở trong không gian kỳ dị lòng máy động, có cảm giác bất an dâng lên. Nhưng Sở Nam không kịp bói toán, truy tung một phen, Tiểu Hắc đi ra khỏi không gian. Sở Nam cảm giác đầu tiên là Tiểu Hắc biến rất mạnh, vuốt của nàng đã tới chín cái.

- Cha, luyện hóa không gian này sẽ rất có lợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play