Sở Nam chú ý, lúc thời gian đảo lưu, lại thi triển thời gian tĩnh chi, hai người thuộc.
Kỳ Lân khri trắng đều đồng thời công kích tới, hung hăng oanh kích lên trên thân thể của Sở Nam, thậm chí bọn họ còn muốn mượn Thiên địa hình là một loại năng lượng muốn Sở Nam hộc máu.
Bị dính đòn nghiêm trọng như vậy, thời gian đảo lưu cũng bị cắt đứt rồi, thân thể của Sở Nam bay ra ngoài, dừng ở bên ngoài vài trăm thước, không đợi động tác của Sở Nam, mười ba ma thú một lần nữa đem Sở nam vây quanh, nhanh nhẹn công kích.
Trạng thái như vậy, Tiểu Hắc có phần xao động, bộ dáng thật như muốn đem mười ba ma thú biến thành hồ cây cải củ, nhưng Sở Nam đem tiểu Hắc an ủi, lúc này mười ba đạo run sợ, bắt đầu có trật tự uy năng công kích cách Sở Nam khoảng chừng vài thước.
- Định.
Sở Nam ở phía dưới, công kích toàn bộ dừng lại, không chút do dự hắn thi triển thời gian đảo lưu, trở lại một màn trước khi hắn bị công kích, không chút nào bị tổn hại.
Chỉ trong một thoáng Sở Nam đã nắm được mấu chốt của thời gian đảo lưu.
Chính bởi vì như thế, các loại Kỳ Lân ma thú mới không chịu ảnh hưởng của thời gian đảo lưu.
- Nhưng tại sao ta không có cảm giác gì.
Sở Nam rất nghi ngờ, theo lý thuyết, lợi hại công kích như vậy cho dù ở ngoài nghìn dặm phát động hắn cũng có cảm giác, nhưng lúc thi triển thời gian đảo lưu, hắn không có phản ứng.
Không tiếp tục suy nghĩ nữa, Sở Nam rút lui Thời Gian đảo lưu, một lần nữa thi triển Định phù thuật. Sở Nam đã chịu thiệt thòi một lần, tự nhiên sẽ không để cảnh tượng kia xuất hiện một lần nữa, hắn căn cứ vào thời gian lúc trước bọn Kỳ Lân tỉnh lại mà suy tính thi triển.
Bất quá bởi vì năng lượng, còn có phía sau mười ba người, không bao giờ lấy máu nuôi nấng thêm, Sở Nam tính toán, móng vuốt Kỳ lân đã tới sát thân thể của hắn.
Ngay sau đó, Sở Nam cũng không để ý tới thời gian đảo lưu, muốn tiêu hao năng lượng, lần thứ ba tế ra thì tiếp tục suy tư, bọn họ đi tới thời gian của nhau, cũng không liên hệ nhau.
- Thử một chút thời gian tĩnh chỉ.
Sở Nam nói xong, cũng loạn quyền ném ra, đem mười ba chỉ ma thú oanh kích đi ra ngoài, sau đó bắt đầu tế ra năng lượng bố trí thời gian tĩnh chỉ trận, mà khiến cho Sở Nam kinh ngạc chính là, mọi sự vạn vật đều trở thành trận lý luận, ở trong thế trận Thiên địa đỉnh không thể thực hiện được.
Giờ phút này, ở phía ngoài đã xuất hiện một khuôn mặt tái nhợt đầy máu, trồi lên nở ra nụ cười.
Sở Nam chú ý tới không gian đảo lưu ở bên trong thời gian liệu có nhìn thấy chút thay đổi không, chưa đợi Sở Nam thi triển thời gian tĩnh chi đã bị nặng nề đánh mấy kích.
Kỳ Lân khỉ trắng lúc công kích đánh lên thân thể của Sở Nam, bọn họ mượn Thiên địa đỉnh năng lượng một đòn khiến cho hắn phải hộc máu.
Bị đòn nghiêm trọng như vậy thời gian đảo lưu cũng bị cắt đứt, thân thể của Sở Nam bị bay ra ngoài, dừng ở hơn vài trăm thước, còn chưa đợi Sở Nam có động tác thứ hai, mười ba ma thú đã vây quanh hắn, nhanh nhẹn dũng mãnh công kích.
Trạng thái như vậy Tiểu Hắc có phần xao động. bộ dáng kia có phần muốn đem mười ba ma thú biến thành cây cải củ.
- Định.
Sở Nam quát tới, công kích toàn bộ dừng lại, không chút do dự hắn lại thi triển thời gian đảo lưu.
Chỉ cần toáng suy nghĩ một chút Sở Nam đã nắm bắt được vấn đề trung tâm, thời gian đảo lưu cũng không phải là đem tất cả thời gian xug quanh, thời gian vẫn ở ít nhất người có vật gì khác ngăn lại.
Chính bởi vì vậy mà kỳ lân các loại ma thú mới không bị ảnh hưởng của thời gian đảo lưu.
- Nhưng mà tại sao ta vẫn không có cảm giác?
Sở Nam vẫn nghi hoặc, theo lý thuyết, công kích lợi hại như thế cho dù ở ngoài nghìn dặm phát động hắn cũng có cảm giác, nhưng lúc này hắn lại không có phản ứng.
Không suy nghĩ nữa, Sở Nam rút lui, thi triển ra Định phù thuật, Sở Nam đã chịu thiệt thòi lần đầu tự nhiên sẽ không để tràng cảnh kia xuất hiện một lần nữa, căn cứ vào tình cảnh của Kỳ Lân bọn họ lúc trước mà suy tính thi triển.
Tuy nhiển bởi vì năng lượng nguyên nhân, Sở Nam có thành kiến nên móng vuốt Kỳ Lân đã tiến tới sát thân thể của hắn.
Ngay sau đó Sở Nam cũng không để ý tới thời gian đảo lưu muốn tiêu hao năng lượng nữa, một lần nữa suy tư. Dưới tình huống bình thường, bản thân của ta lưu thời giờ của ta, bọn họ lưu thời giờ của họ, hai cái không liên hệ nhau, mà lúc này ở trong thời giờ của ta có thể liên hệ với ngoại giới, không biết đó là thuộc về đảo lưu sao?
Làm rõ cái này rồi, suy nghĩ một chút, hắn và Tiểu Trận sáng tạo ra thời gian đảo lưu, ban đầu chỉ vì trở về trạng thái như cũ, thật không dùng để đối địch, tuy nhiên Sở Nam vừa toát ra ý niệm trong đầu, làm thế nào để thời gian đi theo hắn, có thể đảo lưu?
- Thử một chút thời gian tĩnh chỉ.
Sở Nam vừa nói vừa đem quyền đánh ra, oanh kích mười ba đầu ma thú, sau đó bắt đầu tế ra năng lượng, điều khiến cho Sở Nam kinh ngạc chính là, mọi sự vạn vật đều thành trận được.
Nhìn một chút, có chừng mười trượng lớn, uy năng kinh người, Sở Nam phản xung về phía ma thú. Thiên đại hắc động tàn sát tứ phương.
Mặc dù chỉ giao phong với mười ba ma thú, trước mắt có vẻ dễ dàng nhưng lúc này Sở Nam sâu sắc hiểu rõ:
- Không thể bố trí thời gian tĩnh chỉ trận pháp, làm sao mà làm ra thời gian tĩnh chỉ tới?
Giờ phút này ở phía ngoài đã có một cái đầu người đầy m áu trồi lên:
- Dược liệu đã bị luyện hóa rồi.
Những người khác cũng vui mừng:
- Nếu như không có thiên địa đỉnh, chúng ta thật không biết đối phó với Sở Nam thế nào.
Ở phía sau những người âm dương kia cũng trợn tròn mắt, đặc biệt là khi thấy mười ba người cụt tay máu chảy ròng ròng, trong lòng bọn họ không khỏi kinh sợ.
Ở bên trong thiên địa đỉnh, ánh mắt của Sở Nam nhìn vào quả đấm của hắn:
- Quả đấm đánh ra có năng lượng tồn tại, đánh ra thời gian tĩnh chỉ trận pháp.
Nghĩ tới là làm Sở Nam liền vung quyền như bay, nhưng đánh được một nửa thì hắn có cảm giác không đánh được nữa, cho dù có đánh cũng mất đi hiệu dụng, ánh mắt của Sở Nam nheo lại, hắn cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân.
Sở Nam bỗng nhiên nghĩ tới bùa văn phác thảo:
- Đánh trận và vẽ bùa không phải cũng giống nhau sao?
Trong nháy mắt Sở Nam đã thất bại mấy trăm lần, thời gian tĩnh chỉ không đánh ra ngoài được không nói, ngay cả năng lượng của hắn cũng dùng phương thức trường giang hoàng hà đổ xuống, trong lòng hắn liền sinh cảm giác cấp bách.
- Đường sinh tử rèn luyện ta muốn.
Sở Nam dựa thân vào Tiểu Hắc nói với Tiểu Hắc:
- Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ ngươi không được rat ay.
Trong thiên địa đỉnh, Sở Nam quát to không ngừng, ánh mắt của hắn ngày càng hữu thần.
Không biết qua bao nhiêu thời gian, Sở Nam không biết chịu bao nhiêu đả thương đánh bao nhiêu quyền, chỉ biết rằng năng lượng của hắn đang trôi qua, đặc biệt là sử dụng nắm tay đánh trận, tiêu hao năng lượng nhanh nhất.
Mặc dù quanh người khắp nơi đều là năng lượng nhưng toàn thân của Sở Nam muốn thôn cuốn cũng không được, Sở Nam biết rằng điều này hẳn là có liên quan tới thiên địa đỉnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT