Sở Nam nói:

- Các ngươi có tâm tư gì ta rõ ràng.

- Có dã tâm là chuyện tốt.

Sở Nam lại khoát tay, cắt ngang mà nói:

- Ta vô tình như vậy ta cũng không tranh đoạt gì, chỉ cùng Sở lão ma trao đổi tuy nhiên nếu ta gật đầu chỉ cần nói vài câu thì có thể có thực lực kia, Sở gia có thể kéo dài tới hôm nay, cùng với các tộc nhân khác cạnh tranh nhưng không thể mượn lực của Tiêu gia mưu hại thân nhân.

- Sở công tử nói rất đúng.

Gia chủ Sở gia đáp lời sau đó Sở Nam lại nói:

- Sở Vũ Hạo và Sở Vũ Lâm có kết cục thế nào các ngươi đều rõ.

- Sở công tử tha mạng ta tuyệt đối không dám nữa.

Sở Nam nhìn về phía bọn Sở Vũ Phong đang khiếp đảm thì nói:

- Gia chủ, thì phải tỏ ra thực lực không có thực lực thì không thuyết phục được người khác.

Hao hết tâm lực Sở Nam lại nhìn về phía Sở lão ma:

- Bây giờ có phải vô luận ta nói gì ngươi cũng đồng ý?

- Không sai?

- Ta muốn bức tượng kia.

Sở Nam chỉ bức tượng của tổ sư đời thư ba Sở lão ma sửng sốt rồi nói:

- Tượng của tổ sư vốn là muốn công tử mang đi.

- Được.

Sở Nam đem bức tượng kia bỏ vào trong thế giới của mình, đúng lúc này trong thế giới của hắn vang lên một tiếng vù vù.

Cảnh tượng vô cùng quái dị.

Cuối cùng Sở Nam và Sở lão ma đi ra ngoài, ở bên ngoài từ đường Sở Nam đột nhiên nói:

- Đầu của Âm Dương tử là ta mang đến, trong vòng ba tháng ta cũng sẽ lấy đầu của lão cẩu.

Nói xong lời này, Sở Nam không giải thích nữa mà đi thẳng ra ngoài, lúc này thanh âm của Sở lão ma cũng truyền ra:

- Lão cẩu chính là tên gọi của Tiêu lão quái.

Thanh âm vừa thốt ra đám người trong từ đường kinh hãi:

- Lão cẩu tiêu lão quái.

Sở gia và Tiêu gia ghìm nhau nhiều năm như vậy Tiêu lão quái có thực lực gì bọn họ thấy rõ, Tiêu lão quái nếu dễ dàng giết thì Tiêu gia đã sụp đổ rồi.

Mà Sở Nam nói vậy thì cho thấy hắn có thực lực, đám người Sở Vũ Phong liền rung mình.

Trở lại cửu võ, Sở lão ma lấy ra một vật đem đi luyện hóa, có sự chỉ đạo của Sở lão ma, những người này không thể đơn giản mà lấy được, Sở lão ma cũng không quản mà tự mình hành gia.

Bất quá nhìn trạng thái của bọn Tư Đồ Dật Tiêu Sở lõa ma không chỉ đạo cũng không được y suy nghĩ rất nhiều hẳn là hồ lô kia rất không tầm thường trong ẩn chứa huyền cơ.

Loại chuyện này sau khi làm xong, Sở lão ma trở về bên cạnh mà nói:

- Sở công tử, có chuyện gì thì cứ nói, ta nếu biết sẽ trả lời.

- Cửu U địa quái đồ là gì?

- Là người có thể thương lượng cùng thiên địa.

- Thiên địa là gì xin chỉ giáo?

Sở Nam rất kinh ngạc, Sở lão ma liền nói:

- Quái đồ này trước khi chết đã không thể đột phá cảnh giới, biến thành năng lượng mà năng lượng này biến thành thiên địa.

- Không hiểu.

- Tu luyện tới mức càng cao thì nguy hiểm ngày càng nhiều, năng lượng ngày càng phải chồng chất, đến mức độ nhất định chưa đột phá thì cả người cũng thành năng lượng, về phần làm sao trở thành năng lượng hóa thành thiên địa ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ mới nghe mà thôi.

- Đây mới thực sự là kiếp.

Ánh mắt của Sở Nam bén nhọn, trong não của hắn xoay chuyển rất nhiều:

- Nhân hóa năng lượng, lại hóa thiên địa, vậy thiên địa có phải là chà đạp nhân hóa không, còn có thiên địa nguyên khí, năng lượng ở đâu?

Sở lão ma phụ họa mà nói:

- Đúng thế cho dù là ai cũng không cam lòng tiếp tục tu luyện cuối cùng hóa thành một dòng năng lượng, tuy nhiên nếu không tu luyện thì tuổi thọ hạn chế, cho dù dùng đan dược kéo dài thì cung chỉ được một thời gian.

- Vậy quái đồ kia còn chút ý thức phải không?

- Người bước tới đó đều là nhân vật trác tuyệt.

Sở lão ma thấy ánh mắt của Sở Nam có vẻ xem thường người luyện liền nói:

- Sở công tử yên tâm người bình thường luyện hóa sẽ ra một đoàn năng lượng không ra bất kỳ điều gì ngoài ý muốn.

- Khó trách vật kia có thể thay đổi cả Cửu U.

Nghĩ môt lúc Sở Nam lại hỏi:

- Sở lão ma theo ngươi nói thì thiên địa cũng là người biến thành, trời cao liệu có cường giả tồn tại không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play